Người vợ đầu tiên đã mất vì khó sinh chính là tử huyệt của Dương lão.
Tuy lúc trước hai người “một phi quân không gả một phi khanh không cưới” yêu đến chết đi sống lại, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc chỉ cần có tình yêu là không cần gì hết.
Sau khi theo lão Dương, tiếc nuối lớn nhất của vợ cả phu nhân chính là không thể phụng dưỡng song thân, còn may trong nhà còn có vài anh trai có thể thay mình hiếu thuận cha mẹ, cho nên cuối cùng mới yên tâm mà bỏ nhà ra đi.
Vì thể hiện quyết tâm, lão Dương cùng vợ bắt đầu rời xa nới chôn rau cắt rốn ra sức làm ăn, bước chân đi càng lúc càng xa, công ty cũng càng lúc càng lớn….Không ngờ tới khi lão Dương vất vả trèo lên được nơi cao, phu nhân trở về nhà lại phát hiện thiên nhân vĩnh cách.
Chuyện này là tiếc nuối lớn nhất trong lòng vợ cả phu nhân, về sau thân thể trở nên không tốt cũng một phần là vì vậy, mà tiếc nuối của bà cũng là cái mà lão Dương cảm giác có lỗi với bà nhất.
Một người phụ nữ tốt đẹp như vậy, đi theo mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng chưa một lần kêu than, nếu không phải vì lão thì làm sao ngay cả một lần bà ấy cũng không thể gặp lại nhạc phụ nhạc mẫu.
Lão Dương tìm nhiều năm cũng tìm không thấy cậu cả nhà vợ, nghe nói là ra nước ngoài, đối với ánh mắt mong đợi của vợ cũng xấu hổ không thôi.
Cho nên bây giờ Dương Nghiễn mang cách nói “trưởng bối nhà ngoại” này ra quả thực là đòn sát thủ.
Lão Dương sửng sốt một hồi lâu, ở đây đều là người quen, tuy không thể nói rành chuyện nhà người khác rõ như lòng bàn tay, nhưng hiểu đại khái vẫn có, vì thế ánh mắt nhìn về phía Trương Tam trở nên phức tạp.
“….Nếu là trưởng bối, vậy con chiêu đãi cho tốt.” Lão Dương nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định mặc kệ.
Vì thế Dương Nghiễn thành công lừa dối qua cửa, mang hai cô gái ngồi sang một bên, rút bộ bài ra hỏi: “Đấu địa chủ?”
Có mấy thanh niên cả nam lẫn nữ tò mò đánh giá bên này một chút, cũng không đến gần. Vòng luẩn quẩn là thứ nhìn không thấy sờ không được, nhưng nó thực sự tồn tại. Vòng luẩn quẩn của hai bên không giống nhau, bạn bè là một chuyện, bạn bè của bạn bè là một chuyện khác.
Bài đánh không được mấy lá, cửa phòng mở ra, chó cỏ Alexander rất khí thế chậm rãi bước vào, quẹo đến một cái dĩa ở góc tường, ngậm miếng thịt định trở về chỗ cũ, không ngờ khóe mắt liếc một cái phát hiện Phong Tiểu Tiểu cùng Trương Tam đến đây, đang vui vẻ ngồi đánh bài với lão đại nhà mình, vì thế nghĩ nghĩ, ngậm thịt đến nằm bên chân hai người bắt đầu ăn…..Lúc nãy trong phòng đều là người ngoài, tục khí cũng nặng, nó mới không thèm chơi với bọn họ.
Thú cưng của nhà họ Dương cũng là nhất tuyệt, nhà cự phú số một số hai trong thành phố nuôi chó cỏ cùng chim sẻ cũng chỉ có mỗi hai cha con này. Chúng già trẻ lớn bé đều biết con chó cỏ của Dương Nghiễn chảnh đến cỡ nào, rõ ràng chỉ là một con chó cỏ, tư thế lại bày ra còn “đũy” hơn cả Ngao Tây Tạng, cả ngày giương lên một bộ dáng cao quí lãnh diễm mục hạ vô nhân (*), người khác cho nó miếng thịt, đã không có bộ dáng vẫy đuôi le lưỡi thì thôi đi, lại còn đưa ra vẻ mặt khinh bỉ….Ngoài Dương Nghiễn, ngay cả lão Dương cũng chưa được nó coi trọng liếc mắt một cái.
(*) Mục hạ vô nhân: dưới mắt nhìn không thấy người khác, biểu thị sự kiêu ngạo ngông cuồng, coi khinh người khác.
Có mấy người chú ý, tò mò nhìn con chó cỏ này, khó hiểu làm sao hôm nay nó có thể bình dị gần gũi như thế?! Chẳng lẽ vì có Dương Nghiễn ở bên cạnh?! Nhưng cũng không đúng, mọi người trước kia lui tới với nhà họ Dương đâu phải một hai lần, cũng chưa từng được con chó này nể nang cái gì sất.
Phong Tiểu Tiểu còn đỡ, vỗ vỗ đầu chó bày tỏ chào hỏi coi như xong, Trương Tam có vẻ gần gũi thân thiết hơn nhiều, cầm túi bò khô trên bàn, ăn mấy miếng cảm thấy hương vị không tồi, cầm đưa xuống miệng chó, khiến người trong phòng lòi tròng mắt chính là, con chó cỏ kia vậy mà ngửi ngửi mấy cái rồi ăn luôn trên tay người ta.
“Anh Dương, Alexander nhà anh mà cũng ăn đồ người khác đút kìa!” Trong đám thanh niên rốt cuộc có một tiểu mĩ nữ ngồi không được kêu lên sợ hãi.
Lão Dương nghe vậy còn tưởng là Phong Tiểu Tiểu cho ăn, định quay đầu tỏ vẻ khinh bỉ sự ngạc nhiên của mấy người, không ngờ nhìn kĩ mới nhận ra là cô gái xinh đẹp không biết tên kia, lão Dương rất kinh ngạc một phen, trong lòng cực độ bất bình: “Con trai, trưởng bối của mày rất quen với Alexander?”
“Bình thường thôi.” Trương Tam cười hì hì gãi cằm chó cỏ: “Trước kia mỗi lần tiểu Nghiễn bận đều là tôi cho nó ăn, con Hao….Alexander này ăn uống khó tính lắm.”
Thúi lắm! Lão Dương trừng mắt, sao hắn chưa bao giờ biết chuyện đó?!
“Ý chị Ba là lúc anh Dương còn ở chỗ cháu.” Phong Tiểu Tiểu không chút hoang mang sửa BUG.
Giải thích này tạm được, có lí. Lão Dương bi phẫn quay đầu chơi mạt chược, không muốn để ý tới hai người này nữa….Con chó chết tiệt kia nuôi ở nhà mình nhiều năm vậy cũng không quen, đến nhà người khác mới mấy tháng đã làm phản!
Tiểu mĩ nữ lên tiếng lúc nãy cảnh giác nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Anh Dương ở nhà cô? Có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Phong Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn cô gái, nhìn nhìn lại Dương Nghiễn, người sau đang giả chết không có ý giải thích, xem ra mình không cần nói nhiều, thậm chí tạo thành chút hiểu lầm còn tốt hơn….Trầm ngâm một cái, Phong Tiểu Tiểu nháy mắt với Trương Tam, vẻ mặt cười tủm tỉm không cần nói cũng biết—ứng cử viên cho chức con dâu số 1 là đây! Xem ra người ta có tính toán muốn hái đóa hoa cao lãnh Dương Nhị Lang nhà mình.
Trương Tam cực kì nhạy bén với chuyện liên quan đến Dương Nghiễn, nháy mắt hiểu được ngay ý đồ của tiểu mĩ nữ, cũng không đánh bài nữa, nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới đánh giá một phen, nhìn đến người ta mất tự nhiên mới đột ngột toát ra một câu: “Biết nấu cơm không?”
“Hở?!” Tiểu mĩ nữ choáng váng, nhưng nể đối phương là trưởng bối của Dương Nghiễn vẫn lắc đầu đáp: “Nhà tôi có đầu bếp cùng thợ làm bánh chuyên nghiệp.”
“Vậy là không biết?” Trương Tam không mấy vừa lòng nhíu mày: “Vậy cô có sở trường năng khiếu gì?”
“…”
Dương Nghiễn miễn cưỡng đánh lá bài, giúp một miệng: “Hình như là đàn violon cùng cưỡi ngựa.”
“Chẳng lẽ nữ công cũng không biết?” Trương Tam quay đầu thảo luận với con trai: “Đàn violon là sao? Không lẽ nhà có khách đến lại phải gọi một tiểu thư ra đánh đàn tiếp khách?”
“Đó là chuyện nhà người ta, lại nói ngày nay chủ yếu là năng khiếu.” Thấy Phong Tiểu Tiểu đánh xong, Dương Nghiễn thấy Trương Tam không chú ý, lại nhanh đánh xuống một lá.
Trương Tam không chú ý con trai cưng của mình chơi ăn gian, nghĩ nghĩ thấy đối phương nói cũng coi như có lí, qui tắc ngày nay không giống mấy ngàn năm trước, vì thế miễn cưỡng nhịn xuống chút bất mãn, lại quay đầu về tiểu mĩ nữ còn đang sững sờ: “Nhà cô làm nghề gì?!”
Tiểu mĩ nữ đã nói không nên lời, bất lực quay đầu nhìn mấy người lớn khác. Cha mẹ tiểu mĩ nữ còn chưa nói gì, lão Dương đã nhíu mày, càng lúc càng thấy không ổn, nghe kiểu hỏi vòng vèo này sao mà giống lúc trước mình hỏi Phong Tiểu Tiểu vậy kìa?!
Chẳng lẽ người nhà bên vợ còn tính nhúng tay vào chuyện hôn nhân của con trai mình?
Lời tiếp theo của Trương Tam quả nhiên khẳng định cho ý tưởng của lão Dương, cô ta không đợi tiểu mĩ nữ kia trả lời đã quay lại lôi kéo Dương Nghiễn khuyên nhủ: “Tiểu Nghiễn, chọn vợ là chuyện lớn, con ngàn vạn lần phải chọn kĩ, không yêu cầu nghiêm khắc đến mức tài mạo song toàn nhưng ít ra cũng phải tú ngoại tuệ trung chứ (**)….”
(**)Tú ngoại tuệ trung: vẻ ngoài thanh tú, đầu óc sáng láng.
Lão Dương sặc nước, đường chung thân của con trai mình quả nhiên bị người ta nhắm.
Tiểu mĩ nữ mặc kệ, tủi thân nhìn về hướng lão Dương: “Chú Dương….”
Dương Nghiễn tiếp tục giả chết, bình tĩnh đánh bài như chuyện không liên quan đến mình. Phong Tiểu Tiểu xấu hổ cười cười, lôi kéo Trương Tam chào mọi người một cái đi toilet.
Vào phòng đóng cửa, xác định người bên ngoài không nghe thấy tiếng trong này, Phong Tiểu Tiểu mới bất đắc dĩ buông Trương Tam: “Chị Ba, chị đây cũng quá thẳng thắn…”
“Sao lại thẳng?!” Trương Tam khó hiểu.
“….” Phong Tiểu Tiểu nghẹn, uyển chuyển giải thích: “Là như vậy, anh Hai bây giờ dù sao cũng là con của chú Dương, anh ấy cùng chị…”
Câu kế tiếp có chút khó xử, nhưng không cần phải nói hết Trương Tam đã hiểu, cô gục đầu xuống suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu tội nghiệp hỏi: “Tôi quan tâm con mình có gì không đúng sao?”
“Này…”
“Nhị Lang bây giờ không phải Nhị Lang trước kia, tôi hiểu được. Nhưng nó dù thế nào cũng là con trai ruột thịt của tôi.” Trương Tam thở dài, nâng lên một bàn tay che ánh mắt: “Tôi lén Thiên Đình mà vứt bỏ tiên thân, mười tháng mang thai liều chết sinh thằng bé, vì bảo vệ nó tôi tình nguyện bị núi đè hơn ngàn năm….Nó là con tôi, vì sao tôi không thể nhận nó?! Nó không có trí nhớ, nhưng vẫn là Nhị Lang của tôi, chẳng lẽ chỉ mình tôi nhớ được chuyện cũ là do tôi sao?”
Được rồi, sắp khóc rồi. Phong Tiểu Tiểu cào cào đầu, há mồm không biết nên nói cái gì.
Dưới góc độ của Dương Nghiễn, tự nhiên thêm một bà mẹ ruột quả thật không quá thoải mái. Nhưng nếu nhìn theo góc độ của Trương Tam, cái không thoải mái đó sẽ biến thành người thân ruột thịt thân yêu nhất của mình lại xem mình như người lạ, loại cảm giác này sao có thể dễ chịu?!
Phong Tiểu Tiểu buồn bực, lại nói tiếp người ta cũng không sai, mình thì thấy người ta quá nhiệt tình biến thành xâm phạm đến sự riêng tư, nhưng dưới ánh mắt của người ta thì đó là chuyện đương nhiên.
Dựa vào cái gì cô có con trai lại không thể nhận con?! Dựa vào cái gì con trai không nhớ là cô phải giả vờ xa cách như người xa lạ?!
Sự tình này không phải Phong Tiểu Tiểu có thể khuyên được, cô cũng không thấy mình có bao nhiêu bản sự có thể chen mồm.
Im lặng để Trương tam bình tĩnh chốc lát, chờ đến khi đối phương thả tay xuống, Phong Tiểu Tiểu mới thở phào, vội đưa khăn tay qua: “Chị Ba em sai rồi, chuyện của chị với anh Hai sau này em không nhiều chuyện nữa.”
Trương Tam miễn cưỡng cười cười, hít sâu vài hơi, rất nhanh lại mang lên biểu tình thoải mái.
Hai người mở cửa đang định làm như không có việc gì mà ra ngoài, ngẩng đầu nhìn, Dương Nghiễn không biết khi nào đã đứng ngoài cửa.