Trong bữa tụ hội này, toàn bộ lực chú ý của tiểu mĩ nữ hoàn toàn tập trung vào Dương Nghiễn, cũng có thể nói thẳng rằng mục tiêu của cô ta khi tới đây là hắn.
Ở cái vòng luẩn quẩn này, ai có ý với ai mọi người đôi bên đều hiểu, chẳng qua là không muốn vạch trần mà thôi. Nếu một trong hai bên không có ý gì thì khẳng định sẽ giả ngu không biết mà nếu hai bên đều có ý, muốn xác định quan hệ lại càng phải cẩn thận hơn cả cẩn thận. Dù sao nếu yêu rồi chia tay, hai nhà không xử lí tốt thì không khéo lại chẳng kết thân được mà còn biến thành kẻ thù.
Tình cảm của tiểu mĩ nữ cũng rõ ràng, người trong vòng đều biết đối tượng cô muốn xuống tay là ai, nhưng đối tượng kia lại cắn răng sống chết không thả lỏng, từ các loại tụ hội, cả tiệc rượu, lại đến các cuộc vui chính thức lẫn không chính thức, trường hợp tư nhân hay không tư nhân, hắn vẫn luôn đối đãi với cô như người khác, làm cho người ta muốn hiểu lầm cũng không được…
Nếu cứ như vậy, tiểu mĩ nữ cũng không phải không thể nhịn. Bởi người trong vòng có thể cạnh tranh với cô không nhiều lắm, hoặc là điều kiện gia đình không bằng cô, hoặc là gia thế tương đương lại không gần gũi với nhà họ Dương…Dù sao Dương Nghiễn đối xử như nhau với bất cứ ai, dưới tình huống không có uy hiếp, cô vẫn rất tự tin ngai vàng Dương phu nhân sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay, mà đối phương cũng không có khả năng cả đời không kết hôn.
Nhưng khi tiểu mĩ nữ cảm thấy mọi thứ tốt đẹp, Phong Tiểu Tiểu cùng Trương Tam lại đột nhiên xuất thế ngang trời, không cần nói cũng biết hai người này làm cô ta khó chịu cỡ nào.
Thấy lão Dương sắp bước vào chế độ làm việc, Dương Nghiễn ho khan một tiếng, chìa tay về hướng Phong Tiểu Tiểu, chờ người sau đưa thẻ VIP, cầm lấy đi ra ngoài một chuyến, sau đó trở về bày tỏ mình vừa mở thêm một phòng, phiền toái mọi người đổi chỗ.
Tiểu mĩ nữ nhìn xong tất cả tan nát cõi lòng, vì sao thẻ VIP của Dương Nghiễn sẽ ở trên tay cô gái kia?!
Người khác thì lại rất có hứng thú liếc nhau. Có một loại tiếng lòng “người không phong lưu uổng thiếu niên” lan truyền.
“Sao em thấy trong một chốc, mấy người bạn của anh tự nhiên thật đáng khinh.” Phong Tiểu Tiểu có chút đăm chiêu đi sau lưng Dương Nghiễn, phía trước là một đám người đang di chuyển sang phòng khác, có hai người ở cuối hàng tựa hồ nghe được lời này. Bước chân lảo đảo, sau đó kiên cường thẳng lưng, coi như không có việc gì đi tiếp.
“…” Dương Nghiễn khóe miệng run rẩy, bóp bóp mi tâm, vẻ mặt đau đầu: “Đừng quan tâm bọn họ, có lúc anh cũng muốn cách xa, đáng sợ lắm, bất cẩn một chút là bị ô nhiễm ngay.” Ví dụ như vô tình nhìn đến cái hình ảnh trí nhớ nào đó…
Phong Tiểu Tiểu yên lặng quay đầu. Quả nhiên, hai người đằng trước lại bộ dáng muốn ngã.
Đổi phòng xong, thế hệ trước lại tiếp tục ngồi bàn mạt chược, thế hệ sau tụ tập nói chuyện phiếm. Phòng này là Dương Nghiễn mở, cho nên hắn coi như cũng là nửa chủ nhân, không thể nhàn hạ hờ hững như lúc nãy, nhất là ở đây có Phong Tiểu Tiểu cùng Trương Tam là người ở vòng luẩn quẩn khác. Nếu Dương Nghiễn chỉ quan tâm hai người mà mặc kệ những người con lại, như vậy có chút kì cục.
Ngồi xuống, tiểu mĩ nữ bắt lấy cơ hội trước phát giận: “Anh Dương, hai người này rốt cuộc là thân thích gì của anh? Sao trước đây bọn em không nghe qua?”
Những người khác đều dự đoán được cô ta sẽ hỏi vấn đề này, vốn bên cạnh có một thanh niên há miệng, có vẻ muốn mở đầu câu chuyện, ít nhiều gì cũng hâm nóng bầu không khí lại để tiểu mĩ nữ hỏi ra, không ngờ người ta gấp gáp, chưa đợi mình mở miệng đã làm không khí xấu hổ.
Dương Nghiễn nhíu nhíu mày, liếc tiểu mĩ nữ một cái không nói chuyện, quay đầu hỏi thanh niên muốn giảng hòa kia: “Chú chán lắm hả?” Lúc nãy hắn đã nhìn ra, người này muốn quấy đục nước, nhiều chuyện đáng ghét y như Phong Tiểu Tiểu.
Thanh niên kia sờ mũi cười cười: “Thật ra cũng không phải nhàm chán….”
“Nhàm chán vậy đánh bài đi.” Dương Nghiễn nhướng khóe môi cười.
“Chậc! Lúc nãy rủ nửa ngày anh cũng không chịu chơi, giờ lại rủ người khác?” Thanh niên vui vẻ, thuận ý Dương Nghiễn đổi đề tài, vơ lấy bộ bài đến xóc: “Cũng đừng nói em không nhắc trước, thằng em được người ta gọi 1 tiếng thần bài, theo kinh nghiệm, cửa thắng của anh căn bản không đủ 30%….”
“Ừm, thử xem.” Dương Nghiễn nhẹ nhàng đốt điếu thuốc, vẻ mặt quân lâm thiên hạ bễ nghễ khí thế.
Phong Tiểu Tiểu cùng Trương Tam đau lòng cho thanh niên, Dương Nghiễn không chơi với bọn họ chẳng qua chỉ vì không thèm thôi, với Thông Thiên Nhãn của hắn bây giờ, dưới tình huống không cần mở cũng có thể cảm nhận ra bài của đối phương. Cũng chỉ có khi đụng tới mấy đại thần Thông Thiên Nhãn không đọc ra kết quả mới có chút lạc thú.
Phàm nhân?! Chỉ là vật hi sinh.
….
Nửa giờ sau, chờ khi lão Dương cùng người phụ nữ nói chuyện xong đến nơi này, nhìn đến là một đám người trẻ tuổi đối diện Dương Nghiễn mặt trắng không còn hột máu, một đám lão già vây quanh xem náo nhiệt.
“Không đi? Được, đôi bốn!” Dương Nghiễn đánh một đôi thoải mái về bài, trước mặt chất một chồng tiền mặt.
Xem độ dày kia, xem số lượng kia, phỏng chừng tiền tiêu vặt đám thanh niên mang theo hôm nay đều ở trong đó.
Vị thần bài kia đã nằm thẳng cẳng, mấy lão già tấm tắc, chờ tan sòng mới hưng phấn thảo luận, sau đó có người phát hiện lão Dương quay lại, thật cao hứng chào hỏi: “Lão Dương, tiểu Nghiễn nhà ông gần đây kĩ thuật tăng lên nha, có phải mời danh sư dạy hay không? Hay là đổi vận?”
Dương Nghiễn choàng tay ra sau sô pha tựa người, bễ nghễ chúng sinh: “Đám phàm nhân như mấy chú cũng dám gọi nhịp với anh?”
Thanh niên thần bài lúc nãy lau mồ hôi lạnh trừng Dương Nghiễn: “Người có lúc thất thủ.”
Trương Tam che miệng vui vẻ hắc hắc cười, thích nhất xem con trai bắt nạt người khác, bộ dáng kia thật trăm xem không chán. Phong Tiểu Tiểu cũng thương hại lắc đầu, tiêu chuẩn trước kia của Dương Nghiễn thế nào mình không biết, nhưng người ta bây giờ đã sớm được đám người ở quanh nhà cùng phố Thành Hoàng công nhận thần bài, bài hoa bài tây mạt chược không ai chơi qua hắn.
Chơi với hắn? Ngại chết chưa đủ nhanh chứ gì!!
Lão Dương ngơ ngác, hoàn toàn không ngờ con mình đã là bá chủ một phương bài bạc, còn cho là vận may của nó hôm nay tốt bất ngờ….Ừ, dù tốt tới mức có chút ghê người.
Ánh mắt xẹt qua 1 đống tiền trước mặt Dương Nghiễn, lão Dương cũng yên lặng lau mồ hôi, sau đó gọi Dương Nghiễn đến nói nhỏ. Thính lực của Phong Tiểu Tiểu cùng Trương tam rất tốt, chỉ cần đối phương không ra khỏi phòng này, thanh âm lại thấp đến mức nào hai người cũng có thể nghe lén.
Dương Nghiễn vừa bước qua đã bị hỏi thẳng: “Ngành xã giao nói con yêu cầu họ tiếp xúc người phụ nữ kia?|”
“Đúng là có.” Dương Nghiễn nửa thật nửa giả gật đầu: “Trước kia có quen một người, nhờ con để tâm tới cô ta, con thấy đã đồng ý thì cũng phải làm, cho nên mới cho người đi tìm hiểu.”
“Ồ.” Lão Dương hiểu rõ, lại không truy cứu sâu, còn thuận tay ném qua tập tài liệu thật dày: “Vậy ba thấy hẳn là con muốn tự mình giải quyết vụ với công ty cô ta?”
Dương Nghiễn mở tập tài liệu nhìn trang bìa, đối phương làm bất động sản, nhà mình tuy cũng có dính chút ở mảng này, nhưng chủ yếu là đầu tư điện tử…Khó trách ông già sắc mặt khó coi, người ta đưa lên phương án hợp tác căn bản không tính đúng đường, chi phí bôi trơn có thể khá lớn, nhà mình cơ bản không muốn làm, trừ phi đối phương là một xí nghiệp lớn đáng giá đầu tư.”
Khép lại tập tài liệu trong tay nghĩ nghĩ cũng đi thẳng vào vấn đề: “Tiền tiêu vặt của con đủ không?”
“….Đủ thì cũng đủ, nhưng chúng ta tinh lực có hạn, không có khả năng làm nhiều mảng như vậy.” Sắc mặt lão Dương có chút cổ quái: “Giúp đỡ chiếu cố cũng không nhất định ở trên công việc, không được nữa thì con cho cô ta đến làm ở công ty chúng ta cũng được vậy?”
Nếu là trước kia thì đề nghị này quả thật không tồi, nhưng bây giờ còn lo đến vị cấp trên đáng nghi của người phụ nữ này… Dương Nghiễn gật đầu: “Đủ là được, con chơi một trận.”
Lão Dương híp mắt nhìn con trai nhà mình trong chốc lát: “Cũng được, tùy mày.”
Hai cha con đứng một bên thảo luận dường như chuyện không có gì quan trọng, Phong Tiểu Tiểu lại ở một bên ghen tị hận, đây là nhà tư bản, đây là chênh lệch giàu nghèo… Vì sao số mạng Nhị Lang Thần lúc nào cũng sướng như vậy?! khi làm thần thì là thần nhị đại, khi làm phàm nhân thì là phú nhị đại, luôn luôn cao hơn người khác mấy tầng, khó trách mấy nhân vật trong tiểu thuyết tiên hiệp cho đàn ông con trai đều thích đánh hắn, không đánh cũng phải thu làm tiểu đệ sai sử.
Người này thật sự rất đáng giận.
Sau khi kết thúc tụ hội, vì có chuyện phải bàn nên Dương Nghiễn lái xe đưa hai cô gái về tiệm gốm. Lão Dương ngồi ghế phó lái trong xe nhà mình, nhìn một đuôi khói nghênh ngang lướt qua, nói trong lòng không than thở là không có khả năng, nhịn không được lải nhải với tài xế: “Tiểu Trương này, sao tự nhiên tôi lại có cảm giác ‘con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi’ ấy nhỉ? Tôi sinh thằng con trai mà phải không?|”
“…” Tiểu Trương rất bình tĩnh cắm chìa khóa, khởi động, lái xe.
“Ai! Chú nói xem con bé kia có gì tốt?! Tướng mạo, dáng người…Tuy rằng không kém cỏi, nhưng cũng không thể tính tuyệt sắc chứ?! Vừa không làm việc nhà cũng không có bằng cấp…”
“…” Thành thạo đánh tay lái, đầu xe trơn tru lướt ra khỏi bãi, tiểu Trương mắt nhìn phía trước vẻ mặt bình tĩnh.
“Lại còn tự nhiên lòi đâu ra một trưởng bối, sao tới bây giờ tôi chưa từng nghe nói vợ của mình có thân thích như vậy?”
“…” Xe chạy ra đường lớn…Ừm, nắng hơi gắt, cần phải đeo kính râm! Nếu công ty còn có thể đầu tư máy trợ thính nữa thì thật tốt.
“Tụi thanh niên bây giờ! Thật sự càng lớn càng tự chủ, lại không thích nghe người già nhắc nhở, còn có con Alexander kia cũng thấy mà ghét, thân thiết với người ngoài cũng không thân thiết với cha của chủ nó bla bla bla….”
“…”