Dương Nghiễn nhìn lướt qua một lúc, ngoài biết được chút thông tin về bối cảnh gia đình của Hoàng Dong thì không có gì nhiều.
Mà trong phạm vi hắn biết, một nhà hồ ly này tựa hồ cũng không ham thích kiếm tiền, ngược lại là đều tự điệu thấp sống giữa đám người thường. Cho đến vài năm trước đột ngột kết hôn, lại đột nhiên sinh con. Dương Nghiễn tò mò nhìn đoạn thông tin này kĩ càng hơn, khi biết được sự thật về chuyện cha ruột của con hồ ly con cũng là lúc năng lực hết giờ. Tiếp theo quyết đoán đóng Thông Thiên Nhãn, phần trí nhớ khác cũng không thể đọc được.
Cho nên Dương Nghiễn vẫn có vài vấn đề chưa kịp làm rõ. Ví dụ như đám hồ ly tinh đột nhiên không tiếp tục điệu thấp nữa vân vân….Lúc này nếu người thật đã ở trước mặt mình, vậy đương nhiên muốn nhân cơ hội hỏi vài câu.
Hoàng Dong tựa hồ có chút đương nhiên nghi hoặc một phen: “Trước kia là vì có ít đồng tộc, tự nhiên không có gì để làm. Nhưng gần đây bọn tôi tính toán kêu gọi tất cả đồng tộc chuyển về đây, vì thế cần nhiều tài chính….”
“Tất cả hồ ly tinh?” ngay cả Dương Nghiễn cũng phải giật nảy mình, run run bàn tay nhỏ bé, kinh ngạc: “Các anh có bao nhiêu người? Vì sao lại phải chuyển hết về đây?!”
Cái tiết tấu hội họp này rốt cuộc là kịch tình ẩn của bộ phim nào đây?! Tưởng tượng đến tương lai ở thành phố này tràn ngập đám hồ ly tinh am hiểu quyến rũ khác phái, thân là cựu phàm nhân, Dương Nghiễn cảm thấy cực kì áp lực….Cứ tiết tấu như vậy thì tiết tháo của cái thành phố này sẽ hư mất…
Vấn đề này vừa ra, dường như bắt đầu mở trúng chốt nào đấy. Hoàng Dong cùng Lô Phương không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu, tiếp đó nhanh chóng dời tầm mắt: “…”
Dương Nghiễn: “…”
Phong Tiểu Tiểu vung đuôi tò mò: “Liên quan tới tôi?”
Hai con hồ ly đực dường như bị dọa, lại nhìn Phong Tiểu Tiểu, lại tránh tầm mắt vội ôm miệng tỏ vẻ mình thề chết không nói.
“Anh Hai?” Phong Tiểu Tiểu quay đầu nhìn Dương Nghiễn. Dương Nghiễn xoa xoa trán không tiếng động thở dài, sau đó đường gạch màu đỏ trên trán mở ra 1 giây, 2 giây, 3 giây…
“…Tô Đát Kỉ chuyển thế?” Thu Thông Thiên Nhãn, Dương Nghiễn có chút không ngờ: “Các người xác định kết quả chiêm tinh là đúng? Ưm, tôi nhớ hồ ly này không tôn vị cũng không thành chính quả, không tính là nhân vật nào quá….Hửm, bà ta vậy mà sống được tới bây giờ?!”
Sau khi hỏi xong 1 câu như vậy, tiếp theo không đợi mấy cô gái trong phòng sốt ruột truy hỏi, tự giác chia sẻ chuyện mình đọc được…
Trong chuyện xưa Phong Thần, cúp số 1 không ai qua Tô Đát Kỉ.
Đó là một vai phản diện thiếu đầu óc. Dựa theo mệnh lệnh của Nữ Oa, lúc ấy cô ta có hai nhiệm vụ, một là dụ dỗ Trụ vương, hai là chờ ngày Vũ Vương phạt Trụ thì hỗ trợ kéo chân sau nhà Ân. Chỉ cần hoàn thành hai điểm này, cũng đảm bảo rằng trong quá tình ” không thể giết hại sinh linh”. Như vậy dựa vào cam đoan của thánh nhân như Nữ Oa, Tô Đát Kỉ nhất định tu thành chính quả không cần lo lắng. Từ nay về sau thoát ly yêu thân, đắc đạo thăng tiên…
Nhưng Tô Đát Kỉ cũng không biết là bị gì, trước khi hoàn thành nhiệm vụ của Nữ Oa vẫn còn ok. Nhưng sau khi sống cùng Trụ Vương 1 đoạn thời gian, có lẽ là 24/24 sống chung nên bị kéo thấp chỉ số thông minh, cũng có thể là do cảm thấy chỉ đơn giản như vậy không đủ để biểu hiện công sức của mình nên muốn tự do phát huy, nói tóm lại, Tô Đát Kỉ như đang làm văn cảm nghĩ, tự động cường điệu mệnh lệnh của Nữ Oa lên một tầm cao mới thành “Mê hoặc quân tâm”, còn những thứ khác lại quên sạch sẽ.
Vì thế bị đồng đội như heo kéo chân sau, Nữ Oa điên tiết, càng đừng nói tới vụ lời hứa tu thành chính quả cho đối phương.
Sau Phong Thần đại chiến, các loại boss lớn nhỏ ở phe địch phe ta chỉ cần có chút danh tiếng đều được thưởng cái bài vị, ngay cả trùm ác ôn như Ân Trụ Vương cũng vì xây Trích Tinh Lâu mà được chia cái vị trí Thiên Hỉ Tinh, duy chỉ Tô Đát Kỉ lại bị kéo ra tế cờ xử quyết, lại còn ép tới không thể xoay người…
Dưới con mắt của Khương Tử Nha, Tô Đát Kỉ đương nhiên là kẻ đầu sỏ không cần giải thích. Dưới con mắt của Nữ Oa, một thủ hạ đột nhiên não tàn như vậy cũng khiến bà thật khó chấp nhận.
Rõ ràng lúc ở mộ Hiên Viên nhìn đối phương cũng không phải là con yêu tầm thường, bằng không cũng không đến mức được Nữ Oa coi trọng, lại còn giao cho nhiệm vụ quan trọng “Mê hoặc quân tâm, chờ Vũ vương phạt Trụ hỗ trợ thành công” như vậy.
Nhưng một tiểu yêu đang đầy triển vọng bỗng nhiên lại tàn, vì sao lại như thế?! Thật như lời người ta nói, cửu vĩ hồ tham luyến phú quí nhân gian?! Không phải nói quá, nhưng thần yêu quỉ quái đã tu luyện thành công, muốn thứ gì, tự mình chỉ cần búng một ngón tay là có hết, chút phú quí phàm trần ở nhân gian thật đúng là không đủ coi trọng.
Như vậy là vì tình yêu? Một đại yêu quái bộ dạng sắc nước hương trời vài ngàn tuổi và còn thế tiếp tục hào hoa phong nhã vài ngàn năm nữa sẽ yêu một lão già tuổi gần xế bóng?! Khi Trụ vương cưới Tô Đát Kỉ là lúc tuổi chừng sáu mươi, mà Đát Kỉ thì còn chưa đầy hai mươi, cho dù Trụ vương có mị lực cỡ nào thì cái cách nói “tình yêu chân thành” này dưới sự chênh lệch tuổi tác cũng đề thành “trèo lên người giàu”, ngoài ra chẳng có cách nào giải thích.
Không phải ham nhân gian phú quí, cũng không phải vì tình yêu mà phản bội, thực hiển nhiên cuối cùng cũng chỉ còn cách giải thích “Tô Đát Kỉ thấp IQ” là có lí nhất.
Nếu ngay lúc đó Nữ Oa có kiến thức của hiện đại, bà có thể biết được cái gì gọi là “một fan cuồng cân luôn 10 anti fan.” Thực đáng tiếc là bà không biết, cho nên chỉ có thể buồn bực.
Mà ngược lại với Nữ Oa chỉ bị bôi đen thanh danh lại không thương cần động cốt, tộc đàn hồ ly thật buồn bực cho Tô Đát Kỉ trung thành và tận tâm.
Sao khi bị trảm tiên đao chặt đầu, Tô Đát Kỉ được ghi lại là nguyên thần câu diệt, ở phiên bản khác thì ghi là sinh tử không biết. Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn không có trí nhớ đầy đủ, hơn nữa cũng không cảm thấy hứng thú với đoạn lịch sử này, đương nhiên chẳng cố ý tìm hiểu để làm chi.
Nhưng quả nhiên con hồ ly tinh lúc ấy Nữ Oa coi trọng không phải là một vai diễn nho nhỏ, cho tới hôm nay đọc được trí nhớ của Hoàng Dong, Dương Nghiễn mới phát hiện, thì ra Tô Đát Kỉ với danh hiệu họa quốc yêu cơ này không được phong thần cũng có thể chuyển thế?!
Đúng vậy, Tô Đát Kỉ chuyển thế!
Người ta mặc dù không có địa vị ở hai giới thần yêu, nhưng ở bộ tộc hồ ly cũng là cấp lão tổ tổng không nói nhiều. Không biết con hồ ly ngốc này năm đó dùng biện pháp gì chạy thoát được nguyên thần, cũng có lẽ là bị cái phong ấn gì đó nên bây giờ mới thức tỉnh. Tóm lại dựa theo biểu hiện tộc hồ ly dùng linh vị của Tô Đát Kỉ bói được, đối phương khoảng đầu xuân năm sau sinh ra ở thành phố này.
Trong hoàn cảnh tu luyện không đổi, có thể có một cái tổ tông thời thượng cổ xuất hiện, vô luận đối với tộc hồ ly hay cả yêu giới cũng đều là một tin tức chấn động yêu tâm.
Cho nên đám hồ ly quyết định dời cứ điểm, lấy thành phố này làm trọng địa nhất tộc, nhiệm vụ lớn nhất của tộc hồ ly bây giờ là chờ đợi tổ tông đến Trái Đất cũng như bảo hộ ngài thuận lợi trưởng thành…
“….Như vậy như thế, vì cam đoan tiểu Đát Kỉ có cuộc sống hậu đãi ở tương lai, đám hồ ly tinh mới kiếm tiền tiết kiệm, sau đó lại tiếp cận gia đình đối phương, chìa ra các loại trợ cấp, cam đoan lão tổ tông vui vẻ trưởng thành.” Dương Nghiễn tổng kết: “…Đúng là một nguyện vọng tốt đẹp.”
“Chẳng lẽ các người còn trông cậy vào Tô Đát Kỉ khôi phục trí nhớ rồi chỉ dạy các người cách tu luyện?!” Phong Tiểu Tiểu cũng hết lời: “Nhân vật nổi tiếng là hồ ly quả thật quá ít, chúng tôi có thể hiểu, nhưng hy vọng vào một…, liệu có phải không đáng tin?”
Linh khí Địa Cầu trong hoàn cảnh này là kết quả hoạt động tự nhiên của Thiên Đạo, điều này không ai có thể nghịch chuyển, càng đừng nói đến một con yêu tinh nho nhỏ.
Lô Phương giật mí mắt, phản xạ thốt ra: “Ngay cả Nữ Oa cũng không giữ lời, chúng tôi đương nhiên chỉ cố gắng càng ngày….Ách, cái gì tôi cũng chưa nói!”
“Ai nói không giữ lời!” Trương Tam thật bất bình vì bạn thân của con trai nhà mình: “Chị đây đã thấy qua bảng Phong Thần, đừng có mà hù chị, rõ ràng lúc ấy là do Tô Đát Kỉ làm sai mệnh lệnh, vậy mà còn muốn phần thưởng?!”
“Bà là mẹ Nhị Lang Thần đương nhiên nói giúp con bà cùng Nữ Oa.” Lô Phương bị nghi ngờ cũng không nhịn, thốt lên: “Tôi cũng xem qua Phong Thầng bảng, bà đừng có giả vờ vô tội, lúc trước con trai bà theo phe Nữ Oa áp giải Tô Đát Kỉ ra pháp trường! Rõ ràng là cấu kết với nhau làm việc xấu!”
Phong Tiểu Tiểu vui vẻ đứng ngó, Dương Nghiễn đốt điếu thuốc cũng hóng chuyện, Hoàng Dong bất đắc dĩ, Trương Tam xắn tay áo bắt đầu khẩu chiến với Lô Phương.
Trong bầu không khí náo nhiệt, cửa phòng bị gõ ba cái, sau đó Y Y mang theo đồ ăn vặt nghiêng vào nửa người: “Chị Phong, em mới đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt, với ép ít nước trái cây cho mấy chị.”
Phong Tiểu Tiểu vẫy vẫy tay, Y Y né qua hai người đang hùng hục chuẩn bị động tay chân kia, bưng đồ ăn vặt cùng nước trái cây vào. Vì chiêu đãi khách, Y Y đặt một ít bên cạnh Hoàng Dong, còn lại trút hết lên giường Phong Tiểu Tiểu.
Hoàng Dong lịch sự nói lời cảm tạ, thuận tay lấy một cái bánh, muốn hòa giải bầu không khí không mấy hài hòa trong phòng: “Đây là bánh ngọt của tiệm xx phải không? Con gái tôi rất thích ăn, mùi vị thật không tệ, nhưng đường hóa học nhiều, không bổ dưỡng….” Vừa nói vừa chậm rãi xé gói ăn một cái, sau đó vừa đưa tay về hướng chocolate, rau câu, pudding các loại, vừa thao thao bất tuyệt bình luận ưu khuyết. Một bộ “tôi thực đứng đắn khen ngợi cách các người đãi khách, vì nể mặt mũi các người nên mới ăn nhiệt tình”. Quanh người yên lặng bình tĩnh tỏa ra bong bóng màu hồng phấn…
“…” Sao mà….Cảm giác con hồ ly này ăn rất sướng miệng?!
Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn liếc nhau, đột nhiên hai người bừng tỉnh tựa hồ phát hiện được thuộc tính ẩn của con hồ ly họ Hoàng này — chẳng lẽ đây chính là nghiện đồ ngọt trong truyền thuyết?!