Ngoài Phục Hy vẫn luôn mang thái độ đương nhiên ra, thì toàn bộ sinh vật có chút chỉ số thông minh trong phòng đều đang có cảm giác vô cùng rối rắm.
“….Ha ha ha.” ông cậu cười ba tiếng, có loại cảm giác đến nhầm phim trường: “Người trẻ tuổi bây giờ thật thích nói đùa.” Sau đó lại miễn cưỡng cười vài tiếng, lại nghiêm mặt nhắm vào Đường Cần: “Tiểu Cần chiêu đãi khách đi, cậu lớn tuổi, đi nghỉ trưa một chút, sau này lại ôn chuyện với cháu của bạn cũ.”
“Này, ta nói….” Phục Hy vừa nói ra ba chữ đã bị Phong Tiểu Tiểu to gan lớn mật lấy tay đè xuống: “Vậy bọn cháu đi trước, bye bye cậu!”
Ông cậu ngay cả mở miệng sửa xưng hô của đối phương cũng lười, nâng bước nặng nề vào phòng.
Phục Hy không tốn nhiều tâm tình với một thằng nhóc gặp nhiều năm trước, quan trọng nhất, đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại vợ yêu chủ động đưa tay nhỏ bé sờ….đầu mình. lạnh nhạt cười, kéo bàn tay trên đầu xuống nắm trong tay, tâm tình thật tốt, Phục Hy nghe lời đứng dậy, cao quí lãnh diễm bễ nghễ nhìn cả đám: “Nếu tiểu Oa đã nói thế, vậy ăn cơm trước đi.”
Một đám thần ma chậm rãi đi dạo tập thể, suýt nữa chiếu mù mắt chó đám quỉ phố Thành Hoàng —- Không phải nói linh khí loãng sao, không phải nói hiện tại ngay cả người tu chân cũng thành thú quí hiếm trong sách đỏ sao. Vốn nghĩ tới thời đại này bản thân là quỉ đã không có thiên địch, hiện tại một đám thần tiên như hàng bán sỉ cộng thêm một con hồ ly tinh đi dạo là chuyện gì xảy ra?!
Một Ngao Tiềm ở phố Thành Hoàng cũng đã chói mắt như hải đăng trong đêm, bây giờ lại tới một đám hải đăng nữa…..
Đường Cần tỏ vẻ rất áp lực, ông chú ma quỉ bị tiểu Hắc áp giải đến nói chuyện với con rể tương lai tỏ vẻ áp lực lớn hơn.
Vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh của dân chúng phố quỉ, cuối cùng tiểu Hắc quyết định lần ăn cơm tụ họp này mình vẫn không nên tham gia. Cô phải đi giải tán giao thông kiêm giữ gìn trật tự, ông chú ma quỷ trước khi bị mang đi còn không quên uy hiếp hồ ly tinh một trận: “Trước khi kết hôn không được chạm vào con gái tôi, trước khi ly hôn không được để có đồn đãi bậy bạ với con gái tôi, bằng không tôi có thành quỉ cũng không tha cho anh!”
Đối mặt cha vợ tâm ngoan thủ lạt như thế, cho dù thân là hồ ly tinh, Hoàng Dong vẫn cảm thấy rất áp lực.
….
“Cậu tôi sẽ điên mất thôi.” Đường Cần vật ra bàn, xụi lơ như không xương, trước mắt còn để một ly rượu….là loại ly thủy tinh to dùng uống bia mà không phải là loại chung nhỏ nhỏ bé dùng ẩm trà….rượu trong ly đã vơi ít nhất hai phần ba, có thể dễ dàng nhận ra được Đường Cần đang cực kì sa sút tinh thần muốn chạy trốn sự thật, ánh mắt hắn tràn ngập mê mang: “Tôi nên giải thích với ông ấy thế nào đây, chú Phong năm đó ông ấy quen bây giờ vẫn mang vẻ ngoài trẻ trung phơi phới?!”
Phục Hy không cho là đúng, cười lạnh: “Phàm nhân đúng là thích không ốm mà rên, loại việc nhỏ không đáng kể này cũng ngạc nhiên?” Vừa nói vừa gắp cho Phong Tiểu Tiểu đũa tôm.
“….” Này cũng coi là việc nhỏ được sao đại ca?!
Phong Tiểu Tiểu vẫn còn lương tâm, ho khan: “Nói anh ấy phẫu thuật thẩm mĩ đi, dù sao cũng có nhiều ngôi sao phẫu thuật mà, có nữ thần gì đó năm sáu mươi tuổi vẫn như thiếu nữ không già gì đó….”
Mọi người đang ngồi đây biểu tình nhất thời trở nên thật kì quái.
Hai mắt Đường Cần sáng rực, sau đó nhanh chóng lại ảm đạm: “Nhưng lúc nãy ngài ấy còn giới thiệu cô là vợ….”
Này…quả thật có chút khó. Chẳng lẽ sau vụ tin đồn mình leo lên hào môn nhà Dương Nghiễn, bây giờ ngay cả tình tiết cẩu huyết nhận cha nuôi cầu bao dưỡng cũng phải xuất hiện sao?
Phong Tiểu Tiểu sờ sờ cằm: “Người xinh đẹp có đôi khi dễ bị người khác thèm thuồng, anh cứ nói hắn già rồi lẩm cẩm không phải là xong sao, dù sao theo trí nhớ của cậu anh. Phong tiên sinh bây giờ cũng phải sáu bảy chục tuổi rồi.”
Biểu tình mọi người trở nên cực kì vặn vẹo.
Chỉ có Phục Hy có thể nghiêm trang sửa: “Ta không nhỏ như vậy, từ lúc khai thiên lập địa đến bây giờ hẳn là có hơn trăm vạn năm.” Thời gian cụ thể hắn cũng không nhớ rõ, dù sao ban đầu mọi người không có khái niệm ngày tháng, lịch pháp cũng là sau này mới có…
“….”
Một đám sợ hãi than sùng bái các loại.
Dương Nghiễn không tham dự vấn đề hạ thấp chỉ số thông minh này, cầm di động không biết đang nói chuyện với ai, sau đó cúp máy: “Lí Trường nói ít hôm nữa lão sẽ về.”
Có một người thu dưỡng thích lưu lạc khắp thế giới, Phong Tiểu Tiểu kì thật đã sớm quen với chuyện Lí Trường mai danh ẩn tích vài năm không xuất hiện. So với hai mươi năm trước, thì số lần đối phương xuất hiện trong năm nay đã có thể được coi là khá cao….Vì các loại yêu ma quỉ quái.
“Sao tự nhiên muốn về?” Phong Tiểu Tiểu không biết nên ngạc nhiên hay nên cảm khái, sau đó khóe mắt liếc đến Phục Hy, nháy mắt hiểu được nguyên nhân: “Muốn gặp Phục Hy?”
Tổ thần trong truyền thuyết xuất thế, hơn nữa là full trí nhớ. Một kẻ thích sưu tầm các loại thần như Lí Trường tuyệt đối sẽ không bỏ qua….Tuy rằng tới bây giờ Phong Tiểu Tiểu cũng không hiểu được lý do đối phương chấp nhất muốn xây dựng lại Thiên Đình là gì.
Không phải nói linh khí suy kiệt sao? Trước khi luân hồi chuyển thế đã biết làm như vậy cũng chỉ là phí công còn gì.
Bị điểm danh, Phục Hy nhíu mày: “Lí Trường?”
Ở một khía cạnh nào đó mà nói thì Phục Hy kỳ thật là một người khá là chấp nhất, ví dụ như việc sau khi tỉnh dậy vẫn luôn tìm tung tích của Nữ Oa. Gọi dậy Trương Tam cũng chỉ là thuận tay mà thôi.
Mà đối với việc hiểu biết về thế giới mới, Phục Hy căn bản không chú tâm cũng như quen thuộc, ngoài các phương diện cơ bản cần thiết, còn những công tác liên lạc với ngoại giới đều do Trương Tam đảm nhiệm, vì thế ở nhiều thời điểm, Phục Hy thật sự không hợp với thế giới này.
“Chính là Thái Bạch đó tổ thần.” Trương Tam vội giúp đỡ giải thích.
“Sao Thái Bạch?” Phục Hy tiếp tục nhíu mày.
“Thái….” Cái này Trương Tam cũng nghẹn, lai lịch trâu bò của Thái Bạch trước mặt Phục hy tựa hồ căn bản không đủ xem. Ít nhất trước khi người ta ngủ còn chưa có cái tên này nhảy nhót.
Không có cách nào, đành phải đổi Phong Tiểu Tiểu ra trận: “Chính là đặc sứ của Thiên Đình, chuyên môn phụ trách nhắn gởi các loại mệnh lệnh của Thượng Đế.”
Nhắn gởi mệnh lệnh? Nói cách khác giống cái loại bán nam bán nữ hay cao giọng đọc: “Phụng Thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết….” trong cuốn trục? Phục Hy cái hiểu cái không gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn không có hứng thú.
Một nơi khác trên Địa Cầu, Lí Trường hắt xì một cái rõ to, tay run lên, tấm vé máy bay cuối cùng trên mạng lại bị người khác đặt trước: “X! Chẳng lẽ hoàng lịch hôm nay không nên xuất hành?!”