Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa

Đã để Tinh Vệ lại cho mập mạp nên Phong Tiểu Tiểu không có cách biết rõ tình huống trên núi hiện giờ.

Nhưng trong loại hoàn cảnh lũ lụt mưa to này lại có đám người đến đỉnh núi, khỏi cần nói cũng thấy có vấn đề. Giống như khi mập mạp nhìn thấy đám Phong Tiểu Tiểu liền thấy cổ quái vậy……Thời tiết không thể đạp thanh cũng không thể dã ngoại này còn mạo hiểm sinh mệnh, rốt cuộc các người tới làm gì?!

Khi mấy người trên núi nhìn thấy một kẻ to con đến kì cục lại khiêng hai người trên vai nhẹ nhàng đi đến cũng là giật mình, miệng há hốc, sửng sốt hồi lâu, cho đến khi người ta từ sườn núi nhảy lên đến đỉnh, lúc này mới hồi phục tinh thần lại.

Cừ thật, thân thể cao lớn, trong thời tiết ác liệt này thân thủ còn nhẹ nhàng như vậy, hình ảnh thu hút bỏ xa phim hành động Mĩ.

Chỉ chốc lát sau hai bên chạm mặt, Phong Tiểu Tiểu dẫn đầu nhảy xuống khỏi bả vai của tượng đất, cao thấp đánh giá mấy người này. Có già có trẻ, lớn nhất khoảng hơn 40, nhỏ khoảng hơn 20, ăn mặc đều là quần áo thể thao hay quần bò binh thường, tóm lại hết thảy lấy tiện lợi cùng dễ hoạt động là chính, sau lưng mỗi người đều có ba lô lớn nhỏ…

Hết thảy nhìn qua đều bình thường như vậy, nhưng đặt trong cái hoàn cảnh hiện tại, quá mức bình thường chính là không bình thường.

Phong Tiểu Tiểu đánh giá xong, nở nụ cười: “Mọi người đến đây dã ngoại sao?

Mấy người hai mặt nhìn nhau, nhất thời đoán không ra lai lịch của đối phương. Đợi trong chốc lát, người có vẻ có nhiều kinh nghiệm hay nói cách khác là già nhất trong đoàn miễn cưỡng đứng dậy, đối phương mặc một bộ áo thun quần bò, bên cạnh có một thanh niên đỡ. Đẩy kính phòng hộ lên trên đầu, tay phải của người trung niên để thẳng trước ngực, hạ thấp người: “Vị tiểu hữu này…”

Phong Tiểu Tiểu không đợi đối phương nói xong đã phì cười, phong cách ăn mặc cùng xì tai trò chuyện này không phối hợp cho mấy, nhưng lời thoại sao nghe quen thuộc đến thế, nghe mùi của mấy nhân vật trong tiểu thuyết tu chân đâu đây.

Ngao Tiềm tuy không đọc tiểu thuyết nhưng cũng không đến mức không có thường thức, nghe cách nói chuyện của người này cũng thấy không ổn: “Các anh là?!”

Mấy người ngẩn người, vừa thấy phản ứng của hai người này, tựa hồ không giống như là người trong đồng đạo. Như vậy họ lên đây làm cái gì? Lại còn người to con kì cục đang đứng ngu ngơ bên cạnh kia nữa.

Vẫn là Phong Tiểu Tiểu đánh vỡ bế tắc, biết mọi người cố kị điều gì, một hơi chỉ thẳng ra: “Nghe khẩu khí thì mọi người là tu đạo?”


Người trung niên thở phảo, nói thẳng ra thoải mái một chút: “Đúng vậy, xin hỏi nhị vị?”

“Tu được thế nào?” Phong Tiểu Tiểu không trả lời đối phương, hỏi lại.

Tu đạo cũng chia thật giả, có chút người gọi là tu đạo sĩ ở trong các đạo quan nổi tiếng, đó là một loại nghề nghiệp. Bản chất nói trắng ra cũng giống như nhân viên mặc đồng phục bán hàng trong cửa hàng vậy, có khách đến, vậy cũng búi tóc cắm chiếc đũa, khoác một thân đạo bào tô đậm không khí.

Tốt hơn chút là loại hình học thuật nghiên cứu, có thể là một ngành nghiên cứu tôn giáo ở trường đại học, tốt nghiệp xong tìm một công việc nho nhỏ, nghiên cứu văn hóa tổ quốc lâu đời.

Mà chân chính tu đạo sĩ chính là loại trong tiểu thuyết gọi là tu chân, những người này học đạo tu hành, ban đầu phân biệt thành: Đường khi Quan Doãn Tử Văn Thủy Phái cùng Hán Đại Đông Hoa Tử phủ Thiếu Dương Đế Quân Vương Huyền phủ Thiếu Dương Phái(*). Trong đó một trong Bát Tiên mà dân gian lưu truyền Lữ Động Tân là thành viên tiêu biểu của Thiếu Dương Phái.

Hai nhà một là coi trọng âm dương song tu, một là thanh tĩnh cô tu. Trương Tam Phong coi như là một người tu đạo, hơn nữa là chuyển nghề trên đường xuất gia Phật môn, hỗn hợp sở trưởng của cả hai nhà Văn Thủy cùng Thiếu Dương. Tự xưng Ẩn Tiên phái…..

Cái này cũng là nhờ sau khi thức tỉnh Phong Tiểu Tiểu đi thư viện tìm hiểu, nếu là trước kia cô thật không biết cái khỉ gì.

Đương nhiên, lai lịch thì đã biết, thật giả lại không có cách nào khảo chứng. Quan trọng hơn là trong xã hội hiện đại ngày nay có người tu chân hay không thật khó nói. Theo lời Lí Trường, với linh khí hiện tại của Địa Cầu, đừng nói là tu chân, ngay cả tu khí đều khó, không thấy ngay cả cách nói “nội công” cũng đã cả trăm năm không xuất hiện rồi sao.

Phong Tiểu Tiểu hỏi như vậy, kì thật cũng là xem thử phương pháp của người ta. Nếu là người tu chân theo nghĩa tu đạo cuối cùng, như vậy ít nhất năng lực tiếp nhận mạnh hơn một ít, nếu may mắn, thực để cho cô đụng phải người có đạo hạnh trong truyền thuyết, không chừng có thể được trợ giúp ít nhiều.

N hưng mà nếu trúng phải kiểu nhân viên phục vụ hay học giả, thì những người này tuy miệng nói tu đạo , thực chất trong lòng hướng theo chủ nghĩa duy vật, lỡ như bị phát hiện, nói không chừng Dương Nghiễn phải đến viện nghiên cứu quốc gia hoặc là ngục giam trọng phạm cứu mình cùng Ngao Tiềm.

Mấy người bị hỏi biết đây là thử, nhưng bọn họ không sợ thử, chỉ sợ là đôi phương không chịu thử, Nếu tất cả mọi người đều hiểu, lúc này lên núi cũng không thể là người thường, như vậy mọi người đều có nhiều điểm chung hơn để nói.


Nếu cô nữ sinh trước mặt muốn thử, như vậy tám chín phần mười là đối phương cũng cố kị giống mình. Nghĩ đến đây, người trung niên lại thở phào một hơi, tâm thanh thản không ít: “Hổ thẹn hổ thẹn, chúng tôi tu đạo nhiều năm, mấy tháng trước mới khó khắn lắm đụng đến một ít cánh cửa.”

Lời này chẳng khác nào thừa nhận.

“Mới đụng đến cánh cửa?” Phong Tiểu Tiểu truy vấn, một là tò mò, hai cũng là xác nhận: “Đụng thế nào? Đụng đến chỗ nào rồi?”

“Đụng đến…” Người trung niên nghẹn. Nghĩ nghĩ, vẫn theo tâm tình cùng là đồng đạo mà nói ra: “Thật ra nói đến cũng khéo, khoảng nửa năm trước chúng tôi có một hậu bối lên mạng, mua hàng online lại vô tình tìm thấy được cửa hàng đan dược, không ngờ là có người bán…..Tích khí đan kia nhìn như đường đậu vậy, hậu bối nhất thời thấy thú vị cũng mua, không ngờ tới ăn được mấy viên lại thật sự cảm nhận được khí…”

Phong Tiểu Tiểu đối với nội dung trong lời nói của người đàn ông trung niên có một loại cảm giác thân thiết kì dị——người này mua trúng….sẽ không phải là cửa hàng kia của Thái Thượng Lão Quân đấy chứ?!

Vừa đến nơi đây, chợt nghe người trung niên tiếp tục nói: “Sau chúng tôi biết được, cùng mua thử một đợt hàng, ăn sau phát hiện đan dược kia còn không tồi, lăn lộn như vậy sau mấy tháng, có một ít đệ tử có thiên phú đã có thể chính thức luyện khí.”

“…….” Phong Tiểu Tiểu hết lời, quả nhiên là cửa hàng của Thái Thượng Lão Quân, như vậy xem ra ông ta cũng có khách hàng cố định rồi.

Khó trách lúc trước cô xem trang chủ cửa hàng, phát hiên phía dưới có vài lịch sử mua bán cùng đánh giá, vốn đang tưởng Thái Thượng Lão Quân tự PR, hiện tại xem ra có thể cũng có của những người này không chừng.

Ngao Tiềm không chú ý cuộc nói chuyện bên này, thừa dịp mấy người anh tới tôi đi đã dạo quanh gốc cây này một lần, lúc này nghe Phong Tiểu Tiểu nói chuyện mới quay đầu lại cười hỏi: “Thoạt nhìn mọi người đến đây là vì cái cây này…Nếu đã cùng một mục đích, như vậy thử hợp tác thế nào?”

“Cây?” hai mắt người trung niên sáng lên: “Vị tiểu hữu này cũng phát hiên cái cây này không tầm thường?!”

“Ẩn ẩn chút cảm giác.” Ngao Tiềm gật đầu thừa nhận, vỗ vỗ thân cây, lau một ít nước mưa trên đó, cười hỏi: “Bản sự của mọi người cũng không kém nha, mới luyện khí kì mà đã phát hiện dị trạng của nơi này.”


Người trung niên lại một câu :”Hổ thẹn.”, một bộ khó xử: “Bọn tôi dùng Thị phù, cũng là mua từ cửa hàng kia, vốn là muốn tìm một chút linh tài địa bảo, xem thử có thể mang về nuôi dưỡng linh khí hay không, thuận tiện chủ cửa hàng cũng thu mua mấy thứ này, nghe nói có thể luyện ra đan dược cao cấp….không ngờ dùng một tấm phù lại tìm ra thân cây này.”

Tất cả mọi người đều vừa mới chạm đến cánh cửa tu luyên, nói lại cũng chỉ xem như nửa người trong nghề. Người trung niên vừa thấy đã u sầu, đầu tiên không nói hắn không nhận ra được cái cây này cổ quái này chỗ nào, cho dù có tính thực nhổ đem về trồng, vấn đề là cái cây lớn như vậy, hơn nữa là mọc trên đỉnh núi, đem về kiểu gì đây?

Phong Tiểu Tiểu vui vẻ: “Bản thân cái cây này không có gì, bọn tôi nhận thấy khu này có gì đó đang dẫn mưa nên mới đến, phỏng chừng nó có tác dụng như một cái mắt trận.

Người trung niên không tin: “Cô xác định?”

Phong Tiểu Tiểu sách một tiếng, bị nghi ngờ cũng không tức giận, cười ha ha vỗ thân cây: “Tuy rằng tôi không biết linh thực có bộ dáng gì, nhưng ít nhất tôi biết cây Hòe có dạng gì…….Mọi người sẽ không cho rằng loại này cũng là thiên tài địa bảo đấy chứ?”

Người trung niên vừa nghe nhất thời ngây người, sửng sốt nửa phút mới xoay người gõ một cái trên đầu người trẻ tuổi: “Sớm nói mấy đứa phải đọc nhiều sách, không văn hóa hại chết người! Nhiều người như vậy mà không một đứa nhận ra cây Hòe?!”

Kì thật bản thân người trung niên cũng không nhận ra, nhưng ông ta theo thói quen xem nhẹ trách nhiệm của mình, những người khác bối phận nhỏ, có biết cũng không tốt nói ra, chỉ có thể ủy khuất thừa nhận.

Dạy dỗ hậu bối lấy lại mặt mũi xong, người trung niên thuận khí có chút thất vọng lại có chút chờ mong quay lại nhìn hai người Phong Tiểu Tiểu: “Nếu đã không có linh thực vậy hai vị đến đây làm gì?”

“Đã nói, chúng tôi đến tìm thứ đang dẫn mưa.” Phong Tiểu Tiểu cằm chỉa hướng Ngao Tiềm giới thiệu : “Đây là bạn của tôi, anh ấy khá lành nghề với thủy hệ.”

Đang nói, Ngao Tiềm đã kiểm tra xong đại thụ, sau khi cảm thụ trong chốc lát, theo trực giác đến một khối đất cách gốc cây ba bước chân, đạp đạp, nói với Phong Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, em dời chỗ đất này đi một chút…Ừ, khoảng chừng mười thước.”

Phong Tiểu Tiểu cười cười đi qua, tiếp tục giải thích cùng người trung niên đang kinh ngạc: “Ừ, thuận tiện nói luôn, tôi là thổ hệ đó.”

Quan Doãn Tử là tổ sư của Văn Thủy Phái (làm quan thái phu, đời Châu. Gặp đức Lão Tử tại Hàm Cốc. Chủ trương: Thanh tĩnh, Vô vi.

-Gọi là Thiếu Dương Phái, vì đều suy tôn Đông Hoa Đế Quân, Vương Huyền Phủ làm Lão tổ của Tông Môn.


Đã đành Tiên Học cũng như Đạo Học đều tôn thờ đức Lão Tử, nhưng 3 vị Thủy Tổ trực tiếp của Tiên Đạo là Đông Hoa Đế Quân, Hán Chung Ly (Chung Ly Quyền), và Lữ Đồng Tân.

1. Đông Hoa Đế Quân;

Họ Vương, tên Huyền Phủ, 王 玄 甫 học trò Bạch Vân Thượng Chân 白 雲 上 真,sống vào thời Hán (25-190) sau CN.

Dân gian gọi Ngài là Lý Thiết Quải 李 鐵拐 .[4]

Từ bé ông đã có cốt cách thanh kỳ. Bạch Vân Chân Nhân, gặp Ông, liền thương, và khen Ông là vị trích tiên. Bèn đưa Ông lên núi, truyền thụ cho sách Xích Phù Ngọc Triện, Kim khoa Linh Văn, Đại Đơn bí quyết, Chu Thiên Hỏa Hầu, Thanh Long Kiếm Pháp. Ông cố công học tập trong ba năm. Sau lui về Động Yên Hà, núi Côn Lôn tu luyện.

Phái Toàn Chân tôn Ông làm Đệ Nhất Tổ trong số Ngũ Tổ của Bắc Phái.

2. Chung Ly Quyền 鍾 離 權.

Cuối thời Đông Hán. Húy Quyền, tự Vân Phòng, hiệu Chính Dương Tử. Người Kinh Triệu, Hàm Dương. Mới đầu học văn, làm quan Tả Luyện Nghệ Đại Phu. Khi nhà Hán bị diệt, Ông sang làm quan bên nước Tấn. Lãnh binh đi chinh phạt. Sau thất bại, ông trốn vào núi hoang. Được Vương Huyền Phủ truyền cho các sách Xích Phù Ngọc Triện, Kim Khoa Linh Văn, Đại Đơn Bí Quyết, Chu Thiên Hỏa Hầu, Thanh Long Kiếm Pháp.

Theo truyền thuyết, vào năm Đường Văn Tông Khai Thành 636-640, ông đi chơi Lô Sơn, thì gặp Lữ Đồng Tân, và truyền cho ÔngThiên Độn Kiếm Pháp, và Chung Lữ truyền Đạo tập.

Năm Tống Khâm Tông Tịnh Khang (1126-1127), ông được phong là: Chính Dương Chân Nhân.[5]

Đời Nguyên, trong những năm Chí Nguyên, (1264-1294) ông được phong làm: Chính Dương Khai Ngộ Truyền Đạo Chân Quân.Phái Toàn Chân phong Ông làm: Chính Dương Tổ Sư. Ông đứng đầu Bát Tiên. [6]

3. Lữ Đồng Tân. (798-) 呂 洞 賓Ông là đồ đệ của Hán Chung Ly. Lúc nhỏ theo Nhu, Mặc (đạo Nho và đạo của Mặc tử). Có lần định thi Tiến Sĩ. Sau này Ông lấy Từ Bi làm đạo dạy đời, goị phương thuật Đơn Diên và Hoàng Bạch làm Nội Đơn (tức là bỏ các phương pháp luyện Ngoại Dược để đi tìm Trường Sinh, mà dạy Nội Đơn thay thế vào). Thay vì dạy Kiếm Thuật, Ông dạy dùng Trí Huệ để đoạn trừ tham si, ái dục và phiền não. Ảnh hưởng Ông rất lớn vào thời Tống. Năm Tuyên Hoà đời Tống Huy Tông (1119), Ông được phong làm Diệu Thông Chân Nhân.Năm Chí Nguyên thứ sáu đời Nguyên Thế Tổ (1269) Ông được phong làm Thuần Dương Diễn Chính Cảnh Hoá Chân Quân. năm Vũ Tông Chí Đại (1310) đời Nguyên, được gia phong: Thuần Dương Diễn Chính Cảnh Hóa phu hựu đế quân. Ông là một trong số Ngũ Tổ của Phái Toàn Chân, và là một trong Bát tiên. [7]

(trích từ nguồn vôcựcđạo.vn)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận