Nhất Kiếm Độc Tôn Dịch


Ta tin hắn!
An Lan Tú nói rất khẽ, nhưng hết sức kiên định.
Cửu công chúa dựa vào vách tường, lãnh đạm nói:
- Tiểu An, cược không?
An Lan Tú quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa, Cửu công chúa cười nói:
- Cược hắn không phải loại người như vậy, nếu sai, Tiểu An, ngươi lưu lại chờ thêm một năm, một năm sau hãy đi.
An Lan Tú hỏi lại:
- Nếu thật sự không phải thì sao?
Cửu công chúa cười nói:
- Vậy chính là ta trách nhầm hắn.

Ta nguyện ý tự mình xin lỗi hắn, đồng thời đưa tặng Kim đao!
Đưa tặng Kim đao!
An Lan Tú hơi ngẩn ra.
Khóe miệng Cửu công chúa nổi lên một tia ranh mãnh:
- Thế nào, không lẽ ngươi ăn dấm a?
An Lan Tú quay đầu nhìn về phía núi sâu nơi xa:
- Ta dùng bữa, thường không dùng dấm!
Cửu công chúa:
- ...
Trong núi sâu.

Diệp Huyền vẫn đang phi nước đại, mục tiêu của hắn, chính là Lưỡng Giới thành, vì nơi đó, chính là đại bản doanh Khương quốc, đến nơi đó, những đại lão phía trên kia chắc chắn không còn dám không kiêng nể gì phá hư quy tắc trò chơi!
Rất nhanh, hắn đi tới một mảnh rừng rậm, vượt qua rừng rậm này, có thể thấy Lưỡng Giới thành!
Khóe miệng Diệp Huyền hơi nhấc lên, tăng tốc, mà đúng lúc này, một nam tử trung niên bất thình lình xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Huyền dừng lại!
Nam tử trung niên mặc một bộ áo bào trắng hoa lệ, tóc dài xõa vai, tay phải thả lỏng phía sau, hắn cứ thế nhìn Diệp Huyền:
- Giao ra vật kia, tha ngươi một mạng!
Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống, người trước mắt này, chắc chắn là một vị đại lão phía trên nào đó!
Rõ ràng, vì môn võ kỹ địa giai này, đối phương đã chuẩn bị mặc kệ bất cứ thứ gì.
Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt tay phải, nơi xa, khóe miệng nam tử trung niên hiện lên một tia trào phúng:
- Muốn động thủ?
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
- Cho dù đưa ngươi vật kia, ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta, ngươi sẽ giết người diệt khẩu, không phải sao?
Nam tử trung niên cười khẽ:
- Ngươi cũng thông minh đấy, có điều, dù ngươi không giao ra, chẳng lẽ ta không thể giết người đoạt bảo?
Nói xong, hắn đã muốn động thủ, mà Diệp Huyền xa xa lại đột nhiên cười:
- Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ mang vật kia trên người?
Nghe vậy, nam tử trung niên cau mày lại:
- Cũng đã đánh giá thấp trí tuệ của ngươi.

Chẳng qua không quan hệ, ta cứ bắt giữ ngươi, ta có rất nhiều biện pháp khiến ngươi nói ra vị trí của vật kia!
Thanh âm vừa dứt, hắn tiến lên phía trước một bước.
Tiến lên một bước, mặt đất trước mặt hắn lập tức nứt ra, đồng thời cực kỳ nhanh chóng lan đến trước mặt Diệp Huyền!
Sắc mặt Diệp Huyền đại biến, không dám khinh thường, đấm ra một quyền.
Một quyền này, chính là dùng hết toàn lực!
Bởi vì nam tử trung niên trước mắt này ít nhất là Thông U cảnh, loại cường giả này, hắn tự nhiên không dám có chút khinh thị.
Đấm ra một quyền, quyền thế mạnh mẽ cùng chiến ý chấn động mà ra.
Bành!
Theo một tiếng trầm đục vang lên, cả người Diệp Huyền trực tiếp bay ra bên ngoài mấy chục trượng.
Trên mặt đất, Diệp Huyền chậm rãi bò lên, mà toàn bộ tay phải của hắn, đã bị đánh hoàn toàn tả tơi!
Nơi xa, nam tử trung niên híp lại hai mắt:
- Thân thể thật cường hãn, lại có thể chống đỡ một kích của ta như thế, thật là có chút khinh thường ngươi!
Thanh âm vừa dứt, hắn nhẹ nhàng giẫm chân phải một cái, dưới chân hắn, một tảng đá lớn bằng nắm đấm đột nhiên bay lên, sau đó tựa như một mũi tên rời cung, bắn về phía Diệp Huyền.

Tốc độ cực nhanh, trực tiếp xé nát không khí!
Đối diện nam tử trung niên, Diệp Huyền co rút đồng tử, lòng bàn tay hắn mở ra, một thanh kiếm xuất hiện, sau một khắc, một đạo kiếm mang chợt lóe lên.
Xuy!
Một tiếng kiếm reo vang lên! Ngay sau đó, đạo kiếm mang này trực tiếp chém viên đá vụn một phân thành hai, thoáng chốc, đạo kiếm mang này đã tới trước mặt nam tử trung niên.
Nam tử trung niên cười nhạo một tiếng, chấn động tay áo.
Oanh!

Kiếm mang lập tức nổ tung, cả người Diệp Huyền bị chấn động lui lại hơn vài chục trượng!
Nam tử trung niên híp lại hai mắt:
- Quả nhiên là kiếm võ song tu!
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua bốn phía:
- Xem ra sau lưng ngươi thật không có ai.

Nếu không, từ đầu đến giờ, không có khả năng không xuất thủ!
Nói xong, hắn chậm rãi tiến sát Diệp Huyền.
Lúc trước hắn không tùy tiện ra tay, hiển nhiên là đang cố kỵ sau lưng Diệp Huyền có người, bình thường, thiên tài yêu nghiệt có thể đi vào nơi này, chắc chắn sẽ có một phương thế lực chống lưng.

Mà tới bây giờ, đặc biệt là khi Diệp Huyền đã vào tuyệt cảnh, mà sau lưng Diệp Huyền vẫn không có chút động tĩnh, điều này khiến hắn xác định, tiểu tử trước mắt này rất có thể chỉ là một tán tu.
Nếu là tán tu, hắn đương nhiên sẽ không cố kỵ điều gì!
Nơi xa, Diệp Huyền gắt gao nhìn nam tử trung niên, nam tử trung niên cách hắn ngày càng gần, lúc cách hắn chỉ còn vài trượng, Diệp Huyền đột nhiên thả người nhảy lên phía trước.
Nhìn thấy Diệp Huyền thế mà vẫn muốn động thủ, khóe miệng nam tử trung niên nổi lên một tia mỉa mai, Diệp Huyền chẳng qua chỉ là Khí Biến cảnh, kém hắn trọn vẹn hai đại cảnh, làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Nghĩ đến đây, quả thật hắn đã có một chút khinh thị, có điều, như vậy cũng là bình thường, dù sao, chênh lệch cảnh giới hai bên thật sự quá lớn!
Mà đúng lúc này, trong tay trái Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện thêm một thanh kiếm, Diệp Huyền đột nhiên hợp lại hai tay, hai thanh kiếm trực tiếp dung hợp thành một!
Trong chớp mắt khi hai thanh kiếm dung hợp thành một, hai tay Diệp Huyền trực tiếp nứt ra, máu tươi tuôn tràn!
Song kiếm hợp nhất, lập tức tăng lên thành Linh kiếm Minh kiếm!
Mà lúc này, Diệp Huyền xuất kiếm!
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Một kiếm này, xa xa vượt quá thực lực Diệp Huyền nên có lúc này!
Một khắc khi Diệp Huyền xuất kiếm, đồng tử của nam tử trung niên bỗng nhiên co rút thành hình cây kim:
- Làm sao có thể...
Uy một kiếm này, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của hắn!
Không kịp nghĩ nhiều, nam tử trung niên nhẹ nhàng xoay tròn tay phải, sau đó chấn động lên trên.

Trong lòng bàn tay, một đạo luồng khí xoáy lập tức bao phủ một kiếm của Diệp Huyền!

Yên lặng trong một chớp mắt!
Oanh!
Luồng khí xoáy kia ầm ầm vỡ vụn, mà bản thân nam tử trung niên trực tiếp bị đẩy lui trọn vẹn hơn hai mươi trượng, hắn vừa dừng lại, toàn bộ tay áo phải của hắn lập tức hóa thành mảnh vỡ, mà giờ khắc này, toàn bộ tay phải của hắn đã nứt toác thành hình mạng nhện, máu tươi không ngừng tràn ra từ những khe nhỏ kia!
Nam tử trung niên nhìn thoáng qua cánh tay của hắn, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, lần đầu tiên trong mắt có một tia ngưng trọng:
- Minh kiếm...!Kiếm kỹ thật là bá đạo...
Giờ phút này hắn đã có chút nghĩ mà sợ!
Vì nếu như cảnh giới của thiếu niên trước mắt này lại cao hơn một bậc, một kiếm vừa rồi, rất có thể đã lấy mệnh của hắn!
Một kiếm này, thật sự quá khủng khiếp, làm cho hắn lúc này vẫn có chút tim đập nhanh!
Nơi xa, Diệp Huyền chậm rãi đóng lại hai mắt, vẫn chưa được a!
Chênh lệch cảnh giới vẫn là quá lớn, muốn vượt hai giai khiêu chiến đối phương, quá khó khăn.

Trừ phi hắn đạt tới Lăng Không cảnh, tới Lăng Không cảnh, có lẽ hắn có thể chiến một trận với đối phương! Có điều, bây giờ thì sao?
Chiến?
Đánh không lại!
Trốn?
Chắc chắn chạy không thoát!
Gọi người?
Kêu ai đây?
----------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận