Nhất Kiếm Động Giang Hồ

Nào ngờ hai hán tử lùn bất thần ngửa mặt nhìn trời cất tiếng cười rộ.

Ban đầu, cả hai đồng thời xỉa tay chỉ vào mặt Phi Bạt Đồng Tử, kế đó, cùng chuyển thân, đứng đâu lưng vào nhau, tay ôm lấy bụng, vẫn tiếp tục cười, cười đến rung động khắp người và hai cái đầu không ngớt luân phiên nhau rất nhịp nhàng: hễ gã này ngẩng lên thì gã kia cúi xuống... cứ thế mà cười, ràn rụa nước mắt, đỏ mặt tía tai, cơ hồ hụt hơi.

Phi Bạt Đồng Tử liền khoa chân lập tấn chữ đinh, song thủ bảo vệ trước ngực, sắc diện cực kỳ trầm trọng.

Trong đại điện không có gió mà mọi người cứ nghe từng luồng nhiệt khí, rồi hàn khí tới tấp tạt vào mặt, trong khi y phục của Phi Bạt Đồng Tử cứ phe phẩy phần phật và cát bụi trên đầu tường tứ phía cứ tuôn đổ rào rào.

Từ giữa đám đông cao thủ bỗng bật tiếng hô hoán :

- Đoạt mệnh cuồng tiếu!...

Qua thời gian ước chừng đủ nguội một chén nước trà, tiếng cười dần dần chậm lại và yếu hẳn rồi ngừng lại.

Hai hán tử cũng thôi ôm bụng, ngưng cử động dần, trên trán tươm mồ hôi hột, hai má đầm đìa nước mắt, nước mũi chảy lòng thòng và trong nhãn tuyến như pha lẫn mấy phần mệt nhọc.

Y phục của Phi Bạt Đồng Tử hết phe phẩy, diện mục từ từ khôi phục vẻ bình thường và miệng thở phào một hơi như vừa trút bỏ gánh nặng.

Tại trường đều là những nhân vật võ lâm hạng nhất nên đều biết song phương đã trải qua một trận đấu khốc liệt bằng công phu vô hình, còn lợi hại hơn công phu hữu hình thập bội và rất hao tổn chân lực. Hai hán tử lùn tuy nhị địch nhất nhưng lại hơi hạ phong, lép vế.

Phi Bạt Đồng Tử dù thắng thế đôi chút đấy, song chưa đủ đàn áp hẳn được địch thủ.

Một hán tử lùn bỗng điểm mặt Phi Bạt Đồng Tử nói một tràng hùng hồn :

- Thật tội nghiệp cho ngươi, đúng là đứa trẻ nít hữu nhãn vô châu, ngu si đần độn. Tây Thi ái hậu của ta mỹ lệ diễm kiều, phong hoa tuyệt đại, một trang quốc sắc thiên hương, đứng đầu tứ đại giai nhân mà ngươi dám kêu là xú bà nương thì quả là chẳng biết phân biệt đẹp xấu gì hết! Tội nghiệp ngươi quá, ngươi còn khờ quá!

Bệnh Tây Thi thích chí vọt miệng khen :

- Hay ôi là hay! Cưng đáng bực thầy “chân thiện mỹ”, đã dạy cho tiểu tử ấy một bài học chí lý!

Phi Bạt Đồng Tử lạnh lùng hỏi :

- Hai người thấy quỷ dạ xoa bao giờ chưa? Sao không đem sinh mạng mà làm tôi mọi cho quỷ dạ xoa, trông còn dễ coi hơn nhiều.

Hai hán tử lùn cơ hồ cùng điểm mặt Phi Bạt Đồng Tử, vừa đảo mắt về phía Bệnh Tây Thi vừa đồng thanh :

- Ái hậu! Chúng ta hạ sát gã tiểu tử nhé?

Bệnh Tây Thi nhoẻn môi cười :

- Hãy khoan! Chờ lát nữa ta sẽ cho gã chết chung với các vị bằng hữu quanh đây. Tiện hơn!

Thị bỗng vung tay chỉ sang Đông Môn Trường Thanh tiếp lời :

- Đấy, hai cưng đừng quên lão ưng khuyển ấy nhé! Lát nữa chúng ta sẽ hạ sát lão trước hết. Chỉ cần hạ sát lão tự khắc chúng ta sẽ trở thành Tổng đầu đàn võ lâm thiên hạ.

Đông Môn Trường Thanh điềm đạm lên tiếng :

- Chờ lát nữa... đúng! Chờ lát nữa coi chư vị bằng hữu ở đây có chịu nhường cái vinh dự hạ sát lão phu cho ba vị hay không rồi sẽ tính. Còn ngay bây giờ hãy bàn chuyện chánh yếu cái đã: chẳng hay Tây Thi nương tử đánh lừa mọi người đến đây để làm gì?

Bệnh Tây Thi đáp :

- Để giết sạch!

Giọng thị kiên quyết, chắc nịch.

Toàn trường lặng trang.

Bệnh Tây Thi nói tiếp :

- Cố nhiên vụ hạ sát tập thể này sẽ có lợi cho ta. Trước khi động thủ, ta cũng cần nói rõ lý do để lát nữa các vị chết rồi không đến nỗi thành những con quỷ hồ đồ.

Tư Mã Thường bỗng cất tiếng sắc lạnh :

- Đừng dài dòng, nói ngay đi! Lý do gì?

Bệnh Tây Thi cười :

- Chớ có sốt ruột. Chuyện phải có đầu có đuôi chứ!... Ba năm trước đây, trong võ lâm sôi nổi một truyền thuyết rằng, tại một địa phương vô danh nọ, có một tòa cổ thành. Tòa cổ thành ấy nguyên đã có từ năm trăm năm trước, nhưng từ vài trăm năm nay bỗng dưng biến mất một cách kỳ quái: toàn thành cổ trở thành một bãi bùn lầy, vô luận người nào sơ tâm tiến vào bãi bùn lầy đó là lập tức sẽ bị lún chân, dính cứng như trời trồng...

Phi Bạt Đồng Tử đột ngột xen vào :

- Xú bà nương, phải chăng đó là “Hoàng Kim thành”?

Bệnh Tây Thi đáp :

- Lão tiểu tử, ngươi nói không sai, chính là tòa “Hoàng Kim thành”! Nghe nói xưa kia tòa thành cổ ấy toàn ông hoàng sắc dưới ánh mặt trời, xem như tòa thành bằng vàng vậy, nên gọi là “Hoàng Kim thành”.

Phi Bạt Đồng Tử cười nhạt :

- Xú bà nương, rõ ràng ngươi cố ý giấu bớt một đoạn! Ngoài việc tòa cổ thành giống như bằng vàng khối mà còn là cả một kho tàng châu báu, kim ngân vĩ đại, vì tòa cổ thành ấy hồi năm trăm năm về trước vốn là sào huyệt của “Cường Đạo Đại Vương” Kim Bá Thiên. Lão đã gom hết những kim ngân châu báu cướp đoạt được trong suốt cuộc đời tàng trữ ở đó, bởi thế nên mới gọi là “Hoàng Kim thành”!

Bệnh Tây Thi hơi biến sắc gằn giọng :

- Lão tiểu tử biết chuyện khá đấy.

Phi Bạt Đồng Tử lạnh lùng :

- Xem chừng ngươi sợ người ta biết sự thật đó là một kho tàng vĩ đại đầy ắp vàng bạc châu báu?

Bệnh Tây Thi mỉm cười :

- Phải rồi! Nhưng các ngươi có biết sự thật ấy cũng chả hề chi, vì lát nữa...

Đột nhiên một đại hán vạm vỡ cầm cương tiên vọt miệng hỏi :

- Lão nhi bất tử! Có đúng là tất cả số của cải khổng lồ của “Cường Đạo Đại Vương” từng cướp được khắp nơi đã tập trung về tòa thành bảo đó?

Vừa hỏi y vừa táy máy nắn nót ngọn roi mềm mại bằng thép luyện trong tay.

Phi Bạt Đồng Tử ném nhãn tuyến về phía Bệnh Tây Thi đáp :

- Cái đó còn phải hỏi. Đã bảo ấy là cả một kho tàng vĩ đại kim ngân châu bảo kia mà!

Một nhân vật trong nhóm “Liêu Đông tam đao” không nhịn được, chợt chép miệng, cất giọng thèm thuồng :

- Ái chà! Ai mà chiếm được chỗ của cải đó thì phú quí nhất thiên hạ rồi!

Đông Môn Trường Thanh bỗng thở dài :

- Đáng tiếc Hoàng Kim thành đã như vuông vải chìm giữa biển cả mênh mông, còn ai biết được đích xác chỗ nào mà tìm. Hơn thế, theo lời Tây Thi cô nương, cả tòa thành đã biến thành bãi bùn lầy mấy trăm năm rồi thì tung tích càng mờ mịt. Trên thế gian hiện nay chắc không một ai biết đích xác được Hoàng Kim thành ở đâu...

Bệnh Tây Thi ngắt lời :

- Có! Cách đây trăm năm đã có người tìm thấy lại nơi tàng ẩn Hoàng Kim thành rồi.

Đặc biệt hơn, từ ba năm trước, tức mới đây, lại có một nhân vật từ Hoàng Kim thành đến, hiện giờ nhân vật ấy đang có mặt trong võ lâm.

Mọi người đều tròn xoe.

Đông Môn Trường Thanh cũng ngạc nhiên :

- Ồ! Có chuyện như vậy ư? Nhân vật ấy hiện giờ ở đâu? Đích thị là ai?

Bệnh Tây Thi lắc đầu :

- Ai mà biết đích xác là ai. Nhưng hiện giờ đang có mặt tại đây.

Phi Bạt Đồng Tử hỏi :

- Xú bà nương, phải chăng ngươi lừa chúng ta đến đây chính vị chuyện Hoàng Kim thành?

Bệnh Tây Thi gật đầu :

- Đúng vậy. Và ta lấy làm hài lòng vì biết chắc trong số các vị dẫn xác đến đây hôm nay có nhân vật vốn là người từng lai đáo từ Hoàng Kim thành ba năm trước.

Mọi người tự dưng đưa mắt nhìn nhau, soi mói như đang tìm coi ai là nhân vật ấy.

Bệnh Tây Thi lại nói :

- Bởi vậy, lát nữa ta sẽ hạ sát hết các vị, rồi sau đó, ta sẽ lần lượt khám xét trong từng tử thi một, ắt sẽ phát hiện nhân vật ấy vì chắc chắn hắn luôn luôn có mang trong người hai món liên quan mật thiết đến Hoàng Kim thành.

Đông Môn Trường Thanh gật gù :

- À... lão phu hiểu ra rồi. Tức là Tây Thi cô nương đánh lừa mọi người đến đây cốt để chiếm đoạt hai món đó, ngỏ hầu làm chủ nhân Hoàng Kim thành. Nhưng hai món đó là gì?

Bệnh Tây Thi chớp chớp mắt có vẻ không muốn tiết lộ nhưng rồi cũng nói :

- Đã đến nước này ta chả cần giấu diếm làm gì nữa. Hai món ấy, một là bản đồ chỉ dẫn đến Hoàng Kim thành và hai là chìa khóa kho tàng Hoàng Kim thành.

Mọi người lại đưa mắt soi mói nhìn nhau, như hy vọng phát giác ai đáng giấu hai vật ấy trong người vậy.

Nhưng lúc ấy chẳng ai nhìn đến Đỗ Thập Nương cả, vì trên cơ thể nàng dang mặc quá ít y phục, chỉ có mỗi một bộ đồ lót bằng sa-ten mỏng đến độ thấu lộ da thịt mà thôi, thì làm sao che dấu được vật gì. Hiện tại, tấm thân nõn nà hở hang của nàng vẫn khêu gợi như thường, nhưng xem chừng không hấp dẫn người bằng hai món địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành.

Chợt nghe tiếng Phi Bạt Đồng Tử lẩm bẩm :

- Vô lý! Hiện có mặt tại đây toàn những nhân vật võ lâm đã nổi tiếng từ lâu rồi, làm gì có ai mới từ Hoàng Kim thành đến trong ba năm.

Bệnh Tây Thi nói :

- Lão tiểu tử! Lời ngươi cũng hữu lý, nhưng không kém phần hồ đồ. Ngươi dám chắc các vị hiện diện trong Quan Đế miếu hôm này đều đã thành danh lâu hơn ba năm rồi chăng?

Giả sử có một vị nào đó, tuy đã thành danh từ lâu rồi, nhưng cách đây ba năm gặp cơ duyên may mắn, đã bí mật đến được Hoàng Kim thành rồi trở về, liệu ngươi có hay biết không?

Trung niên hán tử đen gầy, lưng giắt búa bỗng lên tiếng xen vào :

- Nhưng nhân vật lai đáo Hoàng Kim thành ấy có ân oán gì với Lý Tam Lang mà cũng đến đây làm gì?

Bệnh Tây Thi đáp :

- Ta có nguồn tin riêng, chắc chắn rằng nhân vật ấy đã tìm Lý Tam Lang suốt ba năm rồi nhưng chưa gặp, nên nay nghe nói có Lý Tam Lang tại đây liền mò đến để trao Lý Tam Lang hai món địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành.

Đông Môn Trường Thanh đảo mắt nhìn quanh một lượt, trong mục quang lão thoáng hiện nét khác lạ bâng quơ đặt nghi vấn :

- Xem chừng hầu hết những sự việc quan trọng, ly kỳ trên thế gian này đều có liên quan đến Lý Tam Lang cả. Tại sao? Giữa Lý Tam Lang với Hoàng Kim thành có mối quan hệ gì mà được nhân vật ấy tìm kiếm giao cho địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành?

Bệnh Tây Thi cười ạp ạp :

- Ta không hơi nào ở đó mà thắc mắc lẩm cẩm những cái “tại sao” như lão ưng khuyển làm gì. Ta chỉ biết, hễ chiếm được địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành thì sẽ đương nhiên chiếm được cái di sản trên bán đảo vô giá của “Cường Đạo Đại Vương” Kim Bá Thiên và ta sẽ giàu sang hơn cả vua chúa.

Ngừng lại một chút, thị quét nhãn tuyến âm hiểm khắp các cao thủ hiện diện, đổi giọng thành băng giá đến rợn người, nói như ra lịnh :

- Đấy, mục đích của ta là như thế. Hôm nay ta quyết đạt bằng được bước đầu của mục đích: là hạ sát tất cả các vị để tìm cho ra địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành. Không một vị nào hòng sống sót! Hãy chuẩn bị sẵn sàng đi! Ta sắp động thủ đấy!...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui