Nhất Kiếm Sương Hàn

Ánh mắt Tiểu Hoàng phi thường nóng bỏng! Tục ngữ nói rồi, mê người mê cả quạ đậu nhà người, huống hồ Vân môn còn không phải quạ, mà là một điện ngọc lập lờ tiên khí ở cạnh "nhà người", nhìn thế nào cũng thấy tiêu sái bất phàm, cực kì xứng đôi với Tiêu vương điện hạ!

(*mê người...: câu gốc là "ái ốc cập ô", nghĩa tương tự với "yêu nhau yêu cả đường đi")

Vân Ỷ Phong bị nhìn chằm chằm phát rợn sống lưng, đành phải chia một nửa canh gà cho người này ngồi xuống đối diện ăn cùng. Chỉ thuận miệng hàn huyên vài câu về cuộc chiến với bộ tộc Cát Đằng trên Tây Bắc, hai mắt Hoàng Khánh lập tức phát sáng: "Năm đó Vương gia dẫn quân tập kích Lộc Khâu, cũng đánh cho đối phương không kịp trở tay y như vậy!"

Vân Ỷ Phong: "..."

Lộc Khâu là cái nơi nào?

Vân môn chủ bình tĩnh mở quạt xếp, phân phó, thử nói nghe coi.

Máy hát một khi phát, muốn dừng lại không phải chuyện dễ. Tiểu Hoàng nhẫn nhịn cả đường, hiếm khi có cơ hội thế này, lập tức hơn hở thao thao bất tuyệt! Hắn còn tự cho rằng mình mà biết thì Vân môn chủ kiểu gì chẳng biết, vì vậy thường xuyên tỉnh lược một vài chi tiết hắn cho là không quan trọng, khiến cho Vân Ỷ Phong nghe một hồi mà như lọt vào sương mù, không hiểu sao Tiêu vương điện hạ khắc trước còn bị vây trong trại địch, khắc sau đã đang ở Vương thành, nhưng mà lại không thể hỏi, chỉ đành bình thản ngồi nghe tiếp, mặc cho gió thổi vạt áo trắng tuyết tung bay, thắng nhau là ở cái tiên khí.

Một canh giờ sau, Tiêu vương điện hạ nghe tin chạy tới, cho Tiểu Hoàng về quân doanh.

Vân Ỷ Phong nói: "Thì ra Vương gia còn từng xông vào trại địch một mình giết chết cả mấy trăm."

Quý Yến Nhiên nói: "Chuyện từ năm sáu năm trước rồi."

Vân môn chủ càng thấy tâm tình phức tạp, nếu đối phương đáp rằng "lời đồn linh tinh thôi" thì còn mượn được cớ, nhưng xem ra chuyện này vốn dĩ có thật, mà mình lại hoàn toàn mù mờ về chiến tích uy mãnh như thế, chẳng phải còn kém cả Tiểu Hoàng sao?

Quý Yến Nhiên nắm lấy tay hắn, cười nói: "Không vui à, thế để ta nói cho ngươi một chuyện mà Hoàng Khánh không biết nhé?"

Vân Ỷ Phong quả nhiên liền hứng thú: "Là gì?"

Quý Yến Nhiên ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.

Vân môn chủ biểu tình cứng đờ, nhấc chân định đạp người, lại bị người ôm eo phi thẳng lên lầu hai. Sau trận hồ nháo tối qua, lưng eo đau nhức vẫn phản ứng chậm chạp, đến khi đáp đất, cả người Vân Ỷ Phong như nhũn ra, đổ nhào vào ngực đối phương, thủ vệ hoảng hốt cúi gằm mặt, coi như mình không nhìn thấy gì.

Quý Yến Nhiên nhạc nhiên: "Vân nhi chủ động vậy?"

Advertisement / Quảng cáo

Vân Ỷ Phong túm cổ áo hắn, lôi vào trong phòng.

Đến chiều, toàn quân doanh đều biết, Tiểu Hoàng lôi kéo Vân môn chủ nói chuyện cả canh giờ... cũng không biết là nói gì, mà nghe xong Vân môn chủ liền kéo Tiêu vương điện hạ về thẳng phòng, đến giờ vẫn chưa ra.

Hoàng Khánh hết đường chối cãi, sao mình lại thành hoạ thuỷ nữa rồi, ban đầu còn mang tâm lí muốn giải thích, về sau nhận thấy mấy tên chết tiệt này còn chẳng cho mình cơ hội được nói, chỉ biết ồn ào đổ thêm dầu vào lửa, bèn treo cánh tay bị thương lên, tay còn lại vác đao đi diệt khẩu. Ngươi truy ta đuổi nháo nhào cả võ trường, tiếng cười đùa như vang vọng khắp trời, rốt cục cũng thổi tan bầu không khí ngột ngạt những ngày qua. Hoàng Khánh bị nâng lên không trung, đang trợn mắt kêu đau, bỗng thấy một con tuấn mã từ phương xa phi đến, giống như một mũi tên rạch ngang không trung, phóng về phía cổng thành.

Đó là người của doanh trại Hắc Giao Tây Bắc.

...

Trong nhà trọ, Vân Ỷ Phong nằm lì trên giường, y phục trắng tuyết trên thân tản rộng, đai lưng gấm hoa phác ra vòng eo nhỏ. Tiêu vương điện hạ hô hào "Để ta giúp ngươi xoa bóp", kết hoả chưa xoa được hai cái, đã đổ ập lên người hắn, gác cằm lên đầu vai trơn bóng của người kia, mặt dày nói: "Vân nhi hôm nay thơm quá, ta ngửi mà choáng cả đầu, phải nghỉ lát đã."

Vân Ỷ Phong uể oải đáp lại một tiếng, không nói chuyện, chỉ nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm tứ phía của đối phương, kéo đến trước mắt niết niết. Thời gian bình thản trôi qua, ngoài cửa sổ, mặt trời dần ngả về phía Tây, chiếu vài tia tạp sắc lên thân hai người, tiếng ve cuối thu cũng trở nên hài hoà trong khung cảnh êm ả này.

Quý Yến Nhiên dịu dàng hôn lên sau cổ hắn, bị chọc cho ngứa ngáy, Vân Ỷ Phong bật cười tránh đi, sơ ý kéo màn lụa mỏng xuống quá nửa, che cho trước mắt mờ mờ ảo ảo. Quý Yến Nhiên nâng cằm đối phương, đang cúi người xích lại gần, trong sân lại truyền đến một tiếng: "Báo—"

Chút mập mờ lưu luyến trong không khí biến sạch, Vân Ỷ Phong đẩy người trên thân ra, vội vàng chỉnh trang lại quần áo, hỏi: "Trong rừng có động tĩnh à?"

Quý Yến Nhiên đứng trước cửa sổ nhìn thoáng qua: "Người từ Tây Bắc đến."

Người từ Tây Bắc, còn gấp gáp như vậy, tám phần là Lâm Ảnh đã tra ra chân tướng về Tư Quyết. Hai người đến tiền sảnh xem xét, quả nhiên, ngoài phó quan của Lâm Ảnh, còn có một nam tử trung niên khoảng chừng bốn mươi năm mươi, khoác áo choàng màu xám phổ thông, nhưng trên người rõ ràng toát khí chất nhà binh của người bước ra từ quân doanh.

Nhìn thấy Quý Yến Nhiên, nam tử trung niên định quỳ xuống đất hành lễ, nhưng đã bị ngăn lại: "Hình như là chân các hạ có tật, cứ ngồi đi, không cần đa lễ."

Phó quan của Lâm Ảnh tên Tùng Đào, nổi tiếng để ý tỉ mỉ, lần này nhờ có hắn mới tìm ra được chủ nhân của bộ Tư Quyết thất lạc trong đại mạc, cũng chính là nam tử trung niên đang có mặt ở đây, tên Lê Phúc, là người của Huyền Dực quân năm xưa, thậm chí còn là đồng hương của Lư Quảng Nguyên.

Khi Lâm Ảnh và Tùng Đào tìm tới cửa, Lê Phúc vốn không muốn nhắc lại chuyện xưa, nhưng rốt cục thay đổi chủ ý, vì biết được về hiện trạng ở Tây Nam, nghe nói bộ tộc Dã Mã đang mượn cớ đòi công đạo cho Lư tương quân để gây sóng gây gió, hòng quấy nhiễu toàn Đại Lương, mới đành lòng xuôi Nam với Tùng Đào, phân trần chuyện xưa cho rõ ràng.

"Ta mai danh ẩn tích ở Tây Bắc đã nhiều năm, cũng nghe được rất nhiều chiến tích dũng mãnh của doanh trại Hắc Giao, so với Huyền Dực quân năm đó thì thậm chí còn nhiều hơn ba phần." Lê Phúc khâm phục nói, "Nếu đại tướng quân ở dưới suối vàng mà biết được, nhất định cũng sẽ yên lòng giao non sông vạn dân này cho Vương gia."

Quý Yến Nhiên hỏi: "Năm đó, rốt cục vì sao Lê tiên sinh lại mang theo Tư Quyết đến Tây Bắc?"

Lê Phúc hổ thẹn nói: "Việc này... kì thực là vì ta tham sống sợ chết, cho nên khi đại quân đến thành Cam Nguyên, ta đã quyết định đào tẩu."

Thành Cam Nguyên, tiến lên nữa chính là cổ trấn Râm Bụt chồng chất xương trắng mọc lên Huyết Linh chi. Quý Yến Nhiên thấy tim khẽ động, có lẽ nào phần chân tướng bị che phủ bởi những lời đồn và phong ba, rốt cục cũng lộ diện sau hai mươi năm?

Lê Phúc nói: "Ta và đại tướng quân là đồng hương, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tuy không bằng huynh đệ ruột, nhưng cũng thân nhau hơn so với người ngoài."

Sau này Lư Quảng Nguyên lên làm tướng quân, Lê Phúc cũng luôn ở cạnh hắn. Khi đó Đại Lương vẫn ảm đạm chìm trong phong ba, nạn châu chấu ở Trung Nguyên, nạn sông nước ở phía Nam, bốn bề biên cảnh quốc gia đều náo động, trong nước thì lưu dân sơn phỉ thừa cơ làm loạn, không hiếm gì mấy người kéo đội ngũ của mình lên chiếm một ngọn núi rồi tự xưng vương, trong số phản quân gây hoạ ở thành Hắc Sa, nổi bật nhất chính là Lưu Gia quân, với kẻ cầm đầu tên Lưu Phi, trời sinh thông minh ngoan độc thủ đoạn, lại cực giỏi lôi kéo kích động người khác, cho nên rất nhanh đã thâu tóm được một thế lực khổng lồ, không hề dễ đối phó.

Lê Phúc nói: "Khi đó vừa kết thúc thuỷ chiến ở Đông Hải, quân đội và quốc khố còn chưa kịp hồi phục, có triều thần bèn góp ý cho Tiên đế, đề xuất chủ trương giảng hoà, phái đại thần đi chiêu an Lưu Phi."

Hành động này tuy có gây tâm lí uất ức, nhưng để cho nước nhà có thời gian bình phục, Lý Khư cũng có ý tạm thời chiêu an, thậm chí trong triều còn đồn, Hoàng thượng đã chuẩn bị xong cả thánh chỉ rồi, kết quả Lư Quảng Nguyên lại chủ động dâng tấu, khẩn cầu để mình đích thân dẫn đại quân nghênh chiến với phản quân thành Hắc Sa.

Lê Phúc nói: "Biết chuyện xong, ta cũng giật nảy mình, liền hỏi hắn lấy đâu ra tự tin như thế, phải biết là lúc ấy ở Đại Lương, người kiệt sức, ngựa hết hơi, quốc khố chẳng còn bao nhiêu bạc, trong khi đó, phản quân của Lưu Phi thì sở hữu binh cường mã tráng, lương thảo đủ đầy."

Lý Khư cũng đã hỏi về vấn đề này, Lư Quảng Nguyên lại chỉ nói mình nhất định sẽ công phá được thành Hắc Sa.

"Tiên đế liền bị đại tướng quân thuyết phục."

Kì thực bị thuyết phục cũng dễ hiểu. Thứ nhất, Lý Khư biết rõ mặt lợi mặt hại của việc chủ động cúi đầu trước phản đảng, trong lòng sao tránh khỏi nặng nề, đánh thắng được dĩ nhiên vẫn tốt hơn; thứ hai, Lư Quảng Nguyên chưa từng bại trận, được ca tụng là chiến thần chuyển thế, hắn đã nói thắng, nhất định là có thể thắng.

Cứ như vậy, Lư Quảng Nguyên dẫn đầu Huyền Dực quân, xuất phát từ Trung Nguyên, bắt đầu hành trình tiêu diệt phản đảng. Lưu Phi nghe tin xong, dĩ nhiên không có chuyện ngoan ngoãn ngồi đợi vị đại tướng quân này đánh đến cửa, vì vậy trong suốt một năm, song phong giao đấu hơn chục trận chiến to to nhỏ nhỏ từ Tử Ngư châu, Phí thành cho đến Lăng thành, Huyền Dực quân dù chiếm được thế thượng phong, nhưng cách biệt ưu thế không hề lớn, huống hồ ở phía trước, còn là toà trấn Râm Bụt dễ thủ khó công.

Lư Quảng Nguyên hạ lệnh cho toàn quân giữ nguyên vị trí, dành nửa tháng để chỉnh đốn lại đội ngũ, Lê Phúc bị thương ở chân, cho nên bị điều tới xử lí cômg việc giấy tờ, làm đến phát buồn ngủ, thiếp đi trên ghế dài trong phòng chủ soái từ lúc nào không hay, lúc tỉnh lại, liền nhận ra bên ngoài bình phong có người đang nói chuyện.

Một người là Lư Quảng Nguyên, một người là mật sứ do Tiên đế phái đến. Nội dung cuộc nói chuyện của hai người, có liên quan đến tình hình chiến sự trước mắt.

Lê Phúc nói: "Nhận thấy trận chiến ở Lăng thành đã quá chật vật, mà số lượng phản quân ở trấn Râm Bụt còn nhiều hơn ở Lăng thành, Tiên đế không yên tâm, mới đặc phái người đến nhắc nhở rằng, nếu đại quân bị bao vây trong trấn Râm Bụt, triều đình quả quyết sẽ không phái thêm viện trợ, để đại tướng quân phải suy nghĩ kĩ càng về bước đi tiếp theo."

Vân Ỷ Phong nghe vậy cũng kinh ngạc, bất giác quay đầu nhìn Quý Yến Nhiên. Ngần ấy năm nay, dù là lời đồn truyền đi khắp dân gian, hay Tạ Hàm Yên và bộ tộc Dã Mã, đều cho rằng Tiên đế vì nghi kị mà đặt bẫy dụ Lư tướng quân thâm nhập trại địch, rồi nhất quyết không chịu chi viện, thế nhưng xem ra, vốn dĩ ngay từ đầu, Tiên đế đã không có ý định phái binh hỗ trợ?

Lê Phúc nói: "Lúc đó đại tướng quân cũng có do dự, nhưng rốt cục vẫn giữ nguyên kế hoạch, tiếp tục tiến đánh trấn Râm Bụt, trong lòng cực kì thấp thỏm, cho nên ngay sau khi mật sứ rời đi, ta đã hỏi hắn vì sao cứ một mực tin chắc mình có thể đánh bại phản quân của Lưu Phi như vậy."

"Lư tướng quân trả lời thế nào?"

Lê Phúc nói: "Đại tướng quân bảo, chỉ có sáu phần thắng."

Sáu phần thắng, không đến mức là không thể đánh, nhưng biện pháp tạm thời chiêu an của triều đình rõ ràng tốt hơn, quả thực không cần cứng rắn như vậy. Lê Phúc nói: "Ta lớn lên cùng đại tướng quân, cũng đoán được một vài tâm tư, cho nên mới tranh thủ dò hỏi, phải chăng việc hắn khăng khăng tiến đánh thành Hắc Sa, có liên quan đến Tạ tiểu thư."

Vân Ỷ Phong sững sờ: "Tạ tiểu thư còn có quan hệ với phản đảng Lưu Phi?"

"Này thì không." Lê Phúc phủ nhận, "Nhưng khi đó Tạ tiểu thư đã là con gái của tội thần, theo luật sẽ bị lưu đày đến biên cương làm quan nô. Đại tướng quân vốn coi nàng như trân bảo trong lòng bàn tay, làm sao có thể nỡ, bởi vậy mới muốn lấy công trạng diệt trừ Lưu Phi, để xin Tiên đế cho cưới Tạ Hàm Yên."

Quý Yến Nhiên thầm nhíu mày, nguyên nhân dẫn đến một trận đánh thảm liệt như vậy, rốt cục lại là vì tư tình cá nhân, thật tình... Hắn bất giác cầm lấy tay Vân Ỷ Phong. Phải từ bỏ người thương có bao nhiêu thống khổ, bản thân hắn đã trải qua một lần trên Tây Bắc, thời khắc quyết định từ bỏ Huyết Linh chi để tương kế tựu kế triệt hạ bộ tộc Cát Đằng, tim cũng như bị cả ngàn lưỡi đao xuyên qua, nhưng thân là thống soái cầm trọng binh, khi phải lựa chọn giữa đại quốc và tiểu gia, thì khó mà quyết định khác cho được.

Thế nhưng Lư Quảng Nguyên lại chọn Tạ Hàm Yên, có lẽ hắn cho rằng, sáu phần thắng cũng đáng để liều mạng đánh cược một lần, không như Lê Phúc vẫn luống cuống không thôi, ròng rã khuyên nhủ Lư Quảng Nguyên suốt ba ngày, trán cũng dập muốn chảy máu, cuối cùng chỉ đổi lại một câu của đối phương: "Ngươi dẫn theo mấy người đồng hương, rời đi trong đêm đi."

Đào tẩu trước khi lâm trận, là trọng tội đáng chặt đầu ở Huyền Dực quân, lúc này lại do chính miệng Lư Quảng Nguyên đề xuất. Lê Phúc nói: "Đại tướng quân khi đó, cứ như trúng tà, hoàn toàn khác với bình thường."

Bất mãn đối phương vì mục đích cá nhân mà bắt cả mấy vạn tướng sĩ cùng phải mạo hiểm, hơn nữa trong nhà vẫn còn già trẻ cần chăm sóc, dưới tình thế cấp bách, Lê Phúc quả thật đã dẫn theo một đám đồng hương bỏ chạy. Hắn quyết định kéo theo Tư Quyết sau xe ngựa, cũng vì sợ dọc đường sẽ gặp phải phản quân của Lưu Phi, đến khi tới Tây Bắc, xác định đã an toàn rồi, mới vứt lại ám khí vào đại mạc.

Về sau, đám người bọn họ cũng bí mật đón người nhà đến Tây Bắc, cứ như vậy mà mai danh ẩn tích.

Vân Ỷ Phong lại hỏi: "Lư tướng quân và Tạ tiểu thư có con không?"

Lê Phúc lắc đầu: "Tiên đế vẫn luôn không chấp nhận hôn sự này, kéo dài mãi, hai người cũng chẳng còn nhỏ... ầy, kì thực Tạ tiểu thư từng có mang một đứa bé, nhưng chưa đủ tháng đã sẩy, đại tướng quân cũng vì chuyện này mà hổ thẹn trong lòng, càng kiên quyết muốn cưới nàng về hơn."

"Chắc chắn là sẩy chứ?" Vân Ỷ Phong truy hỏi, "Không hề sinh đứa nào khác nữa sao?"

"Chắc chắn là không." Lê Phúc nói như đinh đóng cột, "Chuyện khác ta có thể không rõ, nhưng chuyện này thì ta khẳng định."

Advertisement / Quảng cáo

Quả nhiên Tạ Hàm Yên kia không được một câu nào nói thật. Thân phận mẹ ruột xác định không phải, Giang Lăng Phi chính là đang ở vào hiểm cảnh dưới địa cung. Quý Yến Nhiên quay đầu hỏi: "Bao lâu nữa thuốc nổ mới đến thành Ngọc Lệ?"

"Bảy ngày." Vân Ỷ Phong vỗ vỗ ta hắn, "Ta đã phái người bí mật đi hỗ trợ, Vương gia an tâm đừng khẩn trương, chúng ta cứ làm từng bước."

...

Dưới địa cung, bốn người Chá Cô, Ngọc Anh, Quỷ Thứ và Tạ Hàm Yên, chăm chú nhìn con trùng đỏ đang bò loạn trong chén sứ.

"Vật này cực khó dưỡng thành, ta hao tổn bao nhiêu khi lực cũng chỉ nuôi ra được một con này thôi." Quỷ Thứ nói, "Chỉ cần cho nó vào đầu Quý Yến Nhiên, hắn lập tức sẽ ngoan ngoãn nghe lời thủ lĩnh, thao túng mấy vạn quân Đại Lương, Vương thành thẳng tiến!"

"Đúng là đồ tốt." Chá Cô chậc lưỡi, "Nhưng muốn cho nó vào được đầu Quý Yến Nhiên thì khó khác gì lên trời, e là vô ích rồi."

"Cũng chưa hẳn." Tạ Hàm Yên dùng đầu ngón tay gõ gõ chén sứ, "Cứ giữ đi, dù không điều khiển được Quý Yến Nhiên, thì vật này vẫn có thể là bảo bối đối với chúng ta."

Ngọc Anh suy đoán: "Ý tỉ tỉ..."

Tạ Hàm Yên nói nhẹ như không: "Cũng đâu thể để phí công nuôi được, đúng chứ?"

Ngọc Anh cúi đầu: "Dạ."

...

Trên đường núi, hai con ngựa lớn một trước một sau, lao đi như bay dưới nắng thu.

Là Thanh Nguyệt và Linh Tinh Nhi, hai người đến đến Tây Nam, mấy ngày nữa là vào tới thành Ngọc Lệ. Đi đường mới thấy, Tây Nam không có hỗn loạn như bọn hắn cứ tưởng, ôn dịch đã bị khống chế, tuy các cửa thành vẫn đóng chặt nhưng sinh hoạt của, bách tính không bị ảnh hưởng quá nhiều, hơn nữa không ít người còn đang mong Bình Lạc Vương đến, dù sao nhìn thấy được đại quan triều đình thì trong lòng cũng an tâm hơn.

Đời này, đây là lần đầu tiên Lý Quân được bách tính kính yêu và chờ mong như thế, thành ra thụ sủng nhược kinh, làm việc càng thêm tỉ mỉ, không bỏ sót bất kì thôn xóm nào, cũng không cần khổ tâm học thuộc lòng những lời diễn thuyết hoa mĩ trau chuốt nữa, bởi hắn phát hiện, điều bách tính quan tâm nhất, đơn giản là có ăn ở, được bảo vệ, an ổn không chiến tranh, chỉ cần vậy là hài lòng.

Chất phác, đúng là chất phác. Bình Lạc Vương vuốt ve hai chiếc bánh bao rau dại được người làng cho trong tay, lòng bùi ngùi mãi không thôi, ngồi xổm ngay ven đường ăn ngấu nghiến. Mộ Thành Tuyết ôm kiếm tựa vào gốc cây, trên đầu vai là một con chồn béo đang ngủ gật. Đoạn đường này cũng không thể tính là thuận lợi, bộ tộc Dã Mã đã phái ít nhất bốn lần sát thủ đến diệt Lý Quân, tuy là chưa lần nào kịp đến gần thì đều đã mất mạng trong tay Mộ Thành Tuyết—căn bản là trước khi khởi hành, Vân môn chủ đã liên tục căn dặn, Bình Lạc Vương nhát gan lại hay sợ, cho nên mấy chuyện giết người gì đó cứ làm trong thầm lặng, tuyệt đối đừng để hắn biết được.

Lý Quân quệt miệng, cười khà khà nói: "Yên bình thật."

Mộ Thành Tuyết gãi gãi chồn béo trên vai, hững hờ đáp: "Ừ."

Trời chiều rót qua khe hở giữa những tán lá, giữa địa giới bất an đầy rung chuyển, một Vương gia giàu có, một sát thủ máu lạnh, bỗng bị một sứ mệnh kì quặc gom vào một chỗ—kì thực không chỉ mình hai bọn họ, mà còn rất nhiều bách tính, rất nhiều tướng sĩ, đều có chung một suy nghĩ, mong cho Tây Nam sớm ngày khôi phục lại an ổn của ngày trước, ôn dịch bị triệt tiêu, chiến hoả vĩnh viễn tắt.

...

Cùng lúc Linh Tinh Nhi và Thanh Nguyệt đến thành Ngọc Lệ, một lượng lớn thuốc nổ cũng được vận chuyển tới nơi, an ninh toàn thành bị thắt chặt, không khí nghiêm trọng bao trùm. Quý Yến Nhiên thương nghị với các phó tướng về việc tiến đánh địa cung xong, trở về đã là chạng vạng, Vân Ỷ Phong đang ngồi bên cửa sổ, thất thần nhìn trời chiều bên ngoài.

"Thanh Nguyệt với Linh Tinh Nhi đi nghỉ rồi à?" Quý Yến Nhiên cầm tay hắn, lại sững sờ, "Sao mà túa mồ hôi lạnh thế này?"

"Mau chóng khai chiến đi." Vân Ỷ Phong đối mặt với hắn, hiếm khi không yên lòng đến vậy, "Chúng ta phải sớm đến cứu Giang đại ca ra mới được."

...

Trong địa cung, Giang Lăng Phi cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất dài.

Mộng cảnh liên hồi không dứt, cuối cùng dừng lại ở một cánh đồng tuyết lạnh lẽo cô tịch cùng gió sương, bị một nguồn sáng chói mắt chiếu tỉnh.

Tạ Hàm Yên đang đứng cạnh giường: "Ngươi tỉnh rồi."

Giang Lăng Phi nghiêng đầu đối mặt với nàng, định ngồi dậy, lại phát hiện tay chân mình đều đã bị xích lại, không tài nào động đậy nổi.

"Người lại muốn làm gì nữa?" Hắn mệt mỏi hết nỗi, cất lên âm giọng khàn khàn.

"Ngươi cũng đừng trách vi nương." Tạ Hàm Yên ngồi xuống bên cạnh, dùng khăn tay lau đi lớp mồ hôi rịn trên trán hắn, "Ta vẫn luôn chỉ nghĩ về chuyện báo thù cho phu quân, mà giờ mới nhận ra, đã để con thiệt thòi nhiều rồi."

"Mẫu thân, người dừng tay lại đi." Giang Lăng Phi cầu xin, "Bỏ qua cho thiên hạ, cũng là buông tha cho chính mình."

Tạ Hàm Yên lại hỏi: "Ngươi có nghĩ đến việc báo thù cho cha không?"

"Nghĩ, nhưng cả ta và mẫu thân đều không biết chân tướng của trận chiến thành Hắc Sa." Giang Lăng Phi ráng chống người nhổm dậy nửa tấc, "Huống hồ cứ cho là Tiên đế hãm hại phụ thân thật, thì bách tính có liên quan gì, chỉ vì dần quên đi phụ thân theo năm tháng trôi qua, mà tất cả đều đáng chết sao?"

"Chúng ta đã nói về vấn đề này quá nhiều lần." Tạ Hàm Yên nhận lấy chén sứ từ tay thị nữ, thản nhiên nói, "Trong đây là đại lễ mà Quỷ Thứ gửi cho Quý Yến Nhiên, ngươi đã coi hắn như tri kỉ, thì nhận giúp đi."

Nghe được tiếng lớp vỏ cứng chuyển động trong chén sứ, con ngươi Giang Lăng Phi đột nhiên co lại: "Mẫu thân!"

"Lôi Tam đã bị bắt, quân đội bộ tộc Dã Mã tử thương vô số, tổn thất nặng nề." Tạ Hàm Yên chậm rãi nói, "E là, trận chiến quyết định sắp tới rồi."

Giang Lăng Phi nhìn con trùng đỏ không ngừng vặn vẹo trên cây kim bạc, ý thức được điều gì sắp xảy đến, bèn hạ quyết tâm cắn chặt hai hàm, nhưng vẫn bị Tạ Hàm Yên cạy ra bằng một chưởng, một dòng máu tươi tràn ra từ khoé miệng hắn, nàng hận đến nghiến răng ken két: "Thù cha chưa báo, thân là hậu nhân của Huyền Dực quân, ngươi lại còn định tìm chết?"

"Người đừng có mơ hạ cổ ta!" Giang Lăng Phi hung hăng nói.

"Ta mà không hạ cổ, thì ngươi sẽ nguyện ý giết Quý Yến Nhiên chắc?" Tạ Hàm Yên xích lại gần hắn, "Ngươi không nguyện ý, cho nên đây, chính là con đường mà ngươi đã lựa chọn."

"Ngươi điên rồi." Giang Lăng Phi hổn hển thở dốc, "Ngươi hoàn toàn là một kẻ điên!"

"Vậy ngươi điên theo ta đi." Tạ Hàm Yên nhìn hắn, cảm xúc một lần nữa bình ổn, cơn nóng giận vừa rồi đã biến mất không còn tăm tích, đáy mắt thậm chí còn ánh lên vẻ bình thản cùng ý cười quỷ dị, giống như người lữ hành bôn ba trong hoang mạc rốt cục cũng được dừng chân nghỉ ngơi, nàng đặt con trùng đỏ lên tóc Giang Lăng Phi, nhẹ nhàng nói, "Khi nào mọi chuyện thành công, chúng ta cùng đến gặp phu quân của ta, phụ thân của ngươi, cả mấy vạn tướng sĩ của Huyền Dực quân nữa, bọn họ đều đang chờ chúng ta."

Giang Lăng Phi lớn tiếng gào thét, cố hết sức giằng hai tay ra, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi giam cầm, chỉ khiến xích sắt càng siết chặt lấy da thịt, bôi ra một giường đầy máu tươi.

Trùng đỏ vỏ cứng dần lẩn mất, mà hành động giãy dụa của hắn cũng yếu đi, thẳng cho đến khi rơi lại vào mê man.

Quỷ Thứ đứng trước cửa, khen ngợi: "Tạ phu nhân thật cao tay."

Tạ Hàm Yên không buồn ngẩng đầu: "Bao lâu nữa hắn sẽ tỉnh lại?"

"Một ngày một đêm." Quỷ Thứ nói, "Một khi cổ trùng đã vào não, sau khi tỉnh lại, Giang thiếu hiệp tuyệt sẽ không còn nhớ về Tiêu vương với lão Thái phi gì đó nữa, chỉ nghe theo chỉ đạo của mình phu nhân thôi."

Tạ Hàm Yên đáp lại một tiếng, rồi cẩn thận băng bó vết thương trên cổ tay cho Giang Lăng Phi.

Advertisement / Quảng cáo

"Thật đáng thất vọng..."

Trong đại điện, Ngọc Anh đốt lên một ngọn nến, nói: "Tỷ tỷ lấy con trùng đỏ kia đi hạ cổ Giang Lăng Phi rồi."

"Tiếc ghê." Chá Cô lắc đầu, "Nếu đổi được thành Quý Yến Nhiên, hoặc là bỏ thẳng vào đầu tên Hoàng đế kia, hai ta có muốn ngồi lên long ỷ ở Vương thành cũng không khó."

Ngọc Anh nhíu mày: "Đừng có để tỷ tỷ nghe thấy cái gì mà "ngồi lên long ỷ"!"

"Nghe thấy thì đã sao, đều muốn giết Hoàng đế cả mà." Chá Cô tựa lưng vào ghế, một tay vuốt cằm, "Có điều Lôi Tam tan tác rồi, trận tới sẽ hơi khó khăn cho chúng ta đấy."

"Nghe bảo thời gian trước, Quý Yến Nhiên bị bệnh liệt giường nhưng vẫn có thể quyết thắng từ cách đó ngàn dặm, chỉ dùng hai lá thư đã dạy được Chu Huỳnh cách công phá thành Điền Hoa." Ngọc Anh nói, "Thủ lĩnh tin không?"

"Đều là khoác lác cả thôi." Chá Cô khinh thường, "Ta không thèm tin."

Ngọc Anh thổi tắt đầu châm lửa, nhắc nhở: "Nhưng dù sao hắn cũng là thống soái binh mã Đại Lương, không có chuyện chẳng tài cán gì, chúng ta tuyệt đối không nên chủ quan khinh địch."

"Nếu Giang Lăng Phi có thể giết hắn, coi như không lãng phí con trùng đỏ kia." Chá Cô nói, "Chỉ hi vọng Tam thiếu Giang gia, đứng đầu trong truyền thuyết giang hồ, người có thể đảm đương trọng trách Minh chủ, đừng để bọn ta thất vọng lần này."

Mấy trăm ngọn nến run rẩy lay động, chiếu lên hàng trăm giỏ sa tứ phía.

Đám độc trùng đen kịt đang điên cuồng nhúc nhích, âm vang như tiếng mưa sột soạt.

Màn đêm gớm ghiếc hôi tanh, khiến người phát buồn nôn.

Mà trên đường núi cách đó mấy chục dặm, đoàn nhân mã đang hộ tống quanh một chiếc xe ngựa, bụi mù cuồn cuộn.

Trời sắp sáng lên rồi.

-

vtrans by xiandzg


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui