Nhất Kiếm Sương Hàn

Sớm hôm sau, Quỷ Thứ cũng bị truyền vào cung. Ở trên đường, hắn đã nghe kể chuyện Vân Ỷ Phong tự làm hại mình, cả kinh đến suýt tắt thở, vội chạy đến điện Cam Võ xem thực hư, Vân Ỷ Phong đang ngồi trên giường, để Thái y bóc ra từng lớp băng vải, vì vậy lại càng thêm nóng ruột: "Ngươi dám?"

Thái y đang bận rộn làm việc, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng rống kinh thiên động địa, vừa nhọn vừa choé, như một cái còi thành tinh, lập tức chấn kinh: "Ngươi ở đâu ra đây?"

Quỷ Thứ thô bạo kéo hắn ra, nhanh nhẹn tháo nốt băng vải, kiểm tra sơ qua thương thế rồi vươn tay sang bên cạnh, Chu Nhi liền đưa tới một bình sứ màu trắng. Thấy hắn không nói không rằng đã định đụng vào vết thương, trên miệng còn liên tục lầm bầm, đầu óc hình như không được bình thường cho lắm, Thái y vội vàng tiến đến can ngăn, lại bị Vân Ỷ Phong cản lại.

"Không sao, hắn chính là Quỷ Thứ."

Nghe được danh hiệu này, Thái y giật mình, trộm nghĩ thần y đệ nhất thiên hạ này, sao mà chẳng ra dáng thầy thuốc tí nào? Lại còn rất nặng tay, nhưng mà... dược hiệu nhìn như không tệ. Hắn vừa nghĩ vừa xích lại gần chút, cẩn thận quan sát, một lát sau, thấy vết bỏng trên lưng Vân Ỷ Phong đã dần khép lại, hắn liền giơ ngón cái tán thưởng một câu: "Quả thật là thần nha!"

Quỷ Thứ căn bản không để ý tới hắn, chỉ lo răn dạy Vân Ỷ Phong, Thái y nháo một hồi cũng chán, đành thu thập hòm thuốc, trở về Thái y viện tiếp tục hăng say nghiên cứu dược lí.

"Ngươi điên rồi sao?" Quỷ Thứ đi lòng vòng quanh hắn, "Còn được mấy hơi mà đòi đi Vĩnh Lạc châu?"

"Nếu ta chết trên đường, coi như số ngươi đen." Vân Ỷ Phong mặc lại quần áo tử tế, "Đời này cũng đừng mong giải được Cổ vương kì độc nữa."

Quỷ Thứ chĩa tay: "Ngươi!"

Advertisement / Quảng cáo

"Chiều nay khởi hành." Vân Ỷ Phong quay đầu liếc hắn một cái, lạnh lùng nói, "Nếu ngươi dám ngăn cản, cứ chờ nhặt xác ta đi. Ta hận ngươi tận xương tuỷ, có thể dùng cái chết khiến ngươi sống không bằng chết cũng đáng."

Quỷ Thứ bờ môi trắng bệch, cánh tay gầy quắt như vuốt ưng cứng đờ ở trên không, nửa ngày không nói ra được lời nào.

Chu Nhi rụt rè thăm dò: "Vậy chúng ta..."

"Còn "vậy" cái gì nữa?" Quỷ Thứ giương tay, suýt thì đánh cho nàng ngã ngồi ra đất, "Về, mau về thu thập hòm thuốc, nếu hắn chết, cả ngươi cũng chuẩn bị chết theo đi!"

Chu Nhi hoảng sợ đáp ứng, ra ngoài đi chuẩn bị. Trên đường vừa lúc đụng phải người của Phong Vũ môn, Thanh Nguyệt thấy vẻ mặt nàng vừa lo lắng vừa vui mừng, nhất thời cũng không hiểu sao, chỉ rảo nhanh bước chân, sợ rằng sư phụ lại bị nhóm người điên này khi nhục, cũng may là không có chuyện gì hết.


Vân Ỷ Phong phân phó: "Đi đường lần này rất cực, để Tinh Nhi ở lại Vương phủ với lão Thái phi đi, mình ngươi theo ta đi về phía Tây thôi."

"Với tính tình của Tinh Nhi, e là không chịu đâu." Thanh Nguyệt giúp hắn sửa sang đai lưng, ban đầu cũng không định lắm chuyện, nhưng rốt cục vẫn không nhịn được, "Thời gian qua, tin đồn trong Vương thành, lại ngay cả lão Ngô cũng nói... Sư phụ thật sự ái mộ Vương gia sao?"

Vân Ỷ Phong ngồi bên bàn uống trà, kiên nhẫn hỏi lại: "Ngươi là đồ đệ của ai?"

"Tất nhiên là sư phụ rồi." Thanh Nguyệt ngẫm nghĩ lại một chút, ngoan ngoãn thay đổi lại trật tự từ, "Vương gia thật sự ái mộ sư phụ sao?"

Vân Ỷ Phong đắc ý nhướn mày: "Phải."

Mặc dù đã có nhiều thời gian để chuẩn bị tâm lí, Thanh Nguyệt vẫn không khỏi thở dài, không phải vì cảm thấy không tốt, chỉ là hắn rất thích thành Xuân Lâm tĩnh mịch an bình, nghĩ đến chuyện tương lai Phong Vũ môn sẽ phải chuyển đến Vương thành, đúng là huyên náo phát sợ.

Vân Ỷ Phong buồn cười, tiện tay ném một hạt bàng đến chỗ hắn: "Ngươi lại còn tính chuyện lâu dài rồi cơ đấy."

"Chỉ vì giúp Vương gia mà sư phụ bất chấp tất cả." Thanh Nguyệt thu dọn hành lí cho hắn xong xuôi, càng nghĩ càng lo, "Nhưng đoạn đường lần này ăn gió nằm sương, thân thể liệu có chịu được không?"

"Cho nên mới phải dẫn theo Quỷ Thứ đấy thôi." Vân Ỷ Phong một tay đỡ trán, "Yên tâm đi, không sao đâu."

Nghe ngữ khí hắn nhẹ tênh chắc chắn như vậy, Thanh Nguyệt cũng chẳng còn cách nào khác, sư phụ nhà người ta không từ ái thì cũng nghiêm khắc, chỉ riêng sư phụ nhà mình, bộ dáng đẹp mắt mà tính tình bướng bỉnh, tuyệt không dễ đối phó chút nào, sẵn sàng lết cái thân vừa thương vừa bệnh oanh oanh liệt liệt đi đến tận cùng thế gian chỉ vì yêu, nếu để tiên sinh kể chuyện trong quán trà biết được, sợ là sẽ muốn xắn tay nói liền tù tì ba ngày ba đêm, hoặc có khi là ba mươi ngày ba mươi đêm cũng nên.

Lý Cảnh điều động một tiểu đội Ngự Lâm quân, theo sát bảo hộ Vân Ỷ Phong, mà Linh Tinh Nhi quả nhiên cũng không yên lòng vì Vân Ỷ Phong và Thanh Nguyệt, khăng khăng đòi đi cùng. Giờ Mùi hôm đó, đoàn người xuất phát từ Vương thành, một đường phi nhanh đến Quang Minh sơn của Vĩnh Lạc châu.

Ban đầu, Quỷ Thứ còn mắng hắn vài câu, nói đi liên tục ngày đêm không nghỉ như vậy chính là tự sát, thế rồi không thấy hiệu quả gì, chỉ đành tức tối ngậm miệng, mỗi ngày sát sao nhìn hắn uống hết mấy chén thuốc lớn, chỉ sợ hắn thật sự bỏ mạng dọc đường.

Bóng đêm lạnh lẽo, đống lửa cháy hừng hực vang lên tiếng lách tách giữa cánh rừng, ánh sáng chập chờn soi ra những bóng cây. Một cơn gió xuyên qua ngọn cây, Chu Nhi lấy ra một tấm chăn mềm mại, vừa định khoác cho Vân Ỷ Phong thì Linh Tinh Nhi đã tung áo choàng ra, chạy lên trước bao kín mít quanh người hắn, sau đó hai người liền thấp giọng trò chuyện, giống như rất thân mật, lại qua một lúc, không biết Linh Tinh Nhi nói câu gì mà chọc cho Vân Ỷ Phong bật cười ra tiếng, đôi mắt xinh đẹp cũng hơi cong lên, bên trong lấp lánh ánh sáng, cả người đều trở nên sống động mà ôn nhu.

Chu Nhi không cam lòng đứng đấy, như ẩn mình vào bóng tối, trong mắt dần hiện lên vẻ ghen ghét cùng oán độc.


Thanh Nguyệt không nói lời nào, cầm kiếm đứng dậy, cúi người chắn phía trước Linh Tinh Nhi, nhắc nàng về lều nghỉ ngơi trước. Sau khi tiểu nha đầu kia rời đi, Vân Ỷ Phong mới hỏi: "Sao vậy, không vui à?"

"Nữ nhân bên người Quỷ Thứ." Thanh Nguyệt dịch người về phía trước, một lần nữa chắn lại ánh nhìn từ trong rừng, "Dọc đường này dường như rất để ý sư phụ."

"Chu Nhi?" Vân Ỷ Phong nói, "Nàng tự xưng là thị nữ thân cận của ta, bình thường trầm mặc ít nói nhu mì dễ bảo, nhìn hiền lành vậy thôi, chứ chỉ cần có tì nữ khác muốn tiếp cận ta thì liền phát điên, tưởng chừng phải thiên đao vạn quả đối phương thì mới cam tâm, bởi có Quỷ Thứ chống lưng, cho nên không ai dám trêu chọc nàng."

Thanh Nguyệt nghe được liền nhíu mày, nói: "Về sau ta một tấc cũng không rời khỏi sư phụ."

Vân Ỷ Phong trêu chọc: "Sao, sợ ta bị nàng đoạt đi chắc?"

"Dạng điên điên khùng khùng như vậy, kích động lên thì không biết sẽ làm ra những việc gì đâu." Thanh Nguyệt kê cho hắn một cái gối thật êm, "Còn ba ngày nữa là tới Quang Minh sơn rồi, sư phụ nghĩ kĩ phải nói thế nào chưa?"

"Rồi." Vân Ỷ Phong gật đầu, "Chuyện ta giao cho ngươi nghe ngóng, đến đâu rồi?"

Advertisement / Quảng cáo

"Giống như suy đoán lúc trước của sư phụ." Thanh Nguyệt nói, "Đại hội võ lâm lần này tập trung nhiều cao thủ như vậy, sở dĩ là vì muốn tìm ra mộ táng của Trường An Vương trong truyền thuyết."

Trong giang hồ, cố sự về các loại kho báu có rất nhiều, song khác với Tư Xuyên bí đồ, không ít người từng gặp qua mộ táng của Trường An Vương. Kể từ khi bị trộm mộ phát hiện ra vài thập niên về trước, số bảo vật bên trong được chở ra ít nhất đã phải lên đến mười xe hàng, có mặt khắp nơi trên thị trường chợ đen, thứ mà đám người võ lâm đang muốn tìm, chính là rương đồ quý giá nhất, dường như có chứa tuyệt thế thần công, nghe nói vẫn đang chôn sâu dưới lòng đất, nhưng mà sâu đến mức nào thì không ai biết rõ.

Dạo trước gửi tới Phong Vũ môn tận mười bảy mười tám cái thiệp mời, hẳn là vì muốn mời Vân Ỷ Phong ra tay tương trợ.

"Chẳng trách ngay cả Giang gia cũng góp mặt, Trường An Vương của mấy trăm năm trước kia vừa vặn cũng mang họ Giang, với đẳng cấp hẹp hòi và tham lam của Giang Nam Đấu, có khi hắn đã sớm xem cái mộ táng này là bảo tàng gia truyền rồi cũng nên." Thanh Nguyệt nói tiếp, "Mà nếu lần này không thu hoạch được gì, hắn với võ lâm minh chủ có lẽ nào sẽ xông vào chiến nhau luôn không."

"Càng loạn thì càng tốt cho chúng ta thôi." Vân Ỷ Phong cười cười, "Ngươi mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn tiếp tục lên đường."


Thanh Nguyệt lại thoáng nhìn về phía sau, thấy Chu Nhi đã rời đi, mới choàng lại cẩn thận áo xống cho Vân Ỷ Phong rồi đi đến cạnh đống lửa.

Bóng đêm âm u.

Bên trong địa cung cũng âm u.

Giang Lăng Phi vừa dựa vào phía sau, một bộ xương khô đã lập tức ập xuống, hai tay thân thiết choàng lên người hắn, chỉ có điều khớp nối đã bị năm tháng ăn mòn, vô cùng yếu ớt, vừa mới va chạm đã vỡ vụn.

Hắn suy sụp ngẩng đầu lên hét lớn: "Á!"

Một tiếng "Á" mờ nhạt, mà không biết lại kích động đến cái cơ quan quỷ dị gì, tứ phía đột nhiên bắn ra mấy chục cung tiễn lạnh lùng. Quý Yến Nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, "leng keng" vài tiếng đã xử lí gọn gẽ giúp hắn.

"Ngươi tốt nhất ra kia mà ngồi đừng nhúc nhích gì nữa!"

Giang Lăng Phi cầm trên tay hai viên thâm hải minh châu, rất muốn gào khóc một phen.

(*thâm hải minh châu: ý là ngọc phát sáng, giống kiểu dạ minh châu—ngọc sáng trong đêm, thì tên này có nghĩa là ngọc sáng giữa biển sâu)

Lúc này cuối cùng hắn cũng nhớ tới tay đạo sĩ rách rưới hôm nào, hối hận nói: "Nếu còn gặp lại, ta rất muốn làm một cái điện thờ cung kính cúng bái hắn cẩn thận."

Người ta đã nhắc nhở rồi, chuyến này bất kể muốn làm gì, thì phải kịp thời dừng lại mới không chuốc thiệt vào thân.

Không nghe bán tiên, nhận liền quả đắng.

Nhận liền luôn a.

Quý Yến Nhiên đá văng xương trắng ở dưới chân, cũng mệt mỏi ngồi xuống cạnh hắn.

Hai người ngã vào địa cung này từ hôm qua. Sau khi đội mưa trèo lên đỉnh Trường Anh phong, Giang Lăng Phi nhìn mây mù lượn lờ dưới chân, nghe gió lớn ào ào bên tai, còn đang mải say mê, tự thấy mình rất giống tiên nhân váy dài phấp phới, vừa quay ra định cảm khái với Quý Yến Nhiên vài câu, lại chỉ kịp trơ mắt nhìn mặt đất sụt ra một cái hố lớn, cuốn theo Tiêu vương điện hạ rơi xuống.

"Cẩn thận!" Hắn kinh hãi hô lên, định tiến lên cứu người thì bởi vì vừa mưa vừa trơn, chính mình cũng lảo đảo ngã theo.

Tình huynh đệ cảm thiên động địa, động địa cảm thiên.


Nếu sau này Quý Yến Nhiên có lưu lại tiểu sử, một màn này quả thực rất đáng được dành hẳn mười trang tỉ mỉ tường thuật lại.

May mà cả hai vẫn còn mang theo bao phục trên thân, trong đó vẫn có ít lương khô, chỉ cần tìm được một nguồn nước sạch thì chống đỡ đến mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.

Giang Lăng Phi dùng cùi chỏ huých huých hắn: "Địa cung hùng vĩ thế này, không phải là được Lư tướng quân tu kiến để mưu đồ tạo phản đấy chứ?"

"Không biết." Quý Yến Nhiên nói, "Nhưng nếu có ý định mưu phản thì cũng nên tu thành một cái hoàng cung chứ, tu cái cơ quan phế phẩm này làm gì?"

Advertisement / Quảng cáo

"Cũng đúng." Giang Lăng Phi dựa vào người hắn, "Thôi, nghỉ một lát đã, rồi đi tìm nguồn nước tiếp."

Qua một lúc, lại hỏi: "Nếu không tìm được nước thì làm thế nào?"

Quý Yến Nhiên nắm lấy vai hắn: "Vậy ta sẽ cắt cổ tay lấy máu, tóm lại sẽ không để ngươi chết khát đâu."

Giang Lăng Phi thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: "Nếu thế ta chắc chắn sẽ thay ngươi chiếu cố tốt cho Vân môn chủ."

Quý Yến Nhiên: "..."

Quý Yến Nhiên đứng dậy: "Bỏ đi, ta đổi ý rồi, Vân nhi còn đang đợi ta bên ngoài, ngươi cô đơn như vậy, không đáng để cứu."

Giang Lăng Phi tỏ vẻ cầu xin, chạy bước nhỏ theo sau hắn: "Ta cũng có rất nhiều hồng nhan tri kỉ mà—A!"

"Ùm" một tiếng, bọt nước toé tung, Tam thiếu Giang môn ngã thẳng vào một đầm nước lạnh cao đến ngang hông, tầm mắt bỗng trở nên mịt mờ.

Cung hỉ a, có nước rồi.

-

vtrans by xiandzg


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận