Nhất Kiến Chung Tình - Bạch Cốt Tinh

Hai người hồ nháo trên giường một lúc lâu, thân thể Ngôn Sâm đặc biệt mẫn cảm, Kỷ Hiết Nhan tùy tiện chạm thử cậu liền mềm nhũn, lại dây dưa mấy lần, cậu đã thành một bãi xuân thủy.

Kỷ Hiết Nhan tận hứng cực kỳ.

Sau khi xong việc, Kỷ Hiết Nhan hài lòng tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt, Ngôn Sâm mặc quần áo tử tế, ngẩng đầu thấy drap giường vô cùng ngổn ngang, có vài chỗ ẩm ướt đặc biệt rõ ràng.

Ngôn Sâm hết sức lúng túng ngượng ngùng, kéo drap giường xuống, còn chưa kịp trải cái mới, đã bị Kỷ Hiết Nhan đột nhiên đi ra từ trong nhà tắm ôm ngang lên.

Ngày hôm nay Kỷ Hiết Nhan đặc biệt phấn khởi, làm đi làm lại đến buổi trưa mới chịu thả Ngôn Sâm ra khỏi nhà tắm.

Ngôn Sâm lấy quần áo ra từ trong tủ quần áo, xoay người đưa cho hắn, do dự nhỏ giọng nói: “Chuyện như vậy… Làm nhiều, không tốt cho thân thể.”

“Không tốt sao?” Kỷ Hiết Nhan một bên mặc quần áo, một bên nói, “Tôi cảm thấy rất tốt.”

Ngôn Sâm đỏ mặt lên, nói: “Em đi làm bữa trưa.”

Cơm nước xong, Ngôn Sâm thu dọn bát đũa, đi vào nhà bếp.

Kỷ Hiết Nhan khoanh tay, dựa vào cửa nhìn Ngôn Sâm rửa chén. Ngôn Sâm biết ánh mắt Kỷ Hiết Nhan vẫn luôn đặt trên người mình, một giây cũng không di dời, cũng không biết đang nhìn cái gì, là đang nhìn eo của cậu sao? Gần đây khẩu vị của cậu khá lớn, ăn nhiều hơn so với trước đây, hình như mập lên mấy cân. Ngôn Sâm cúi đầu, lấy hơi hóp bụng, lỗ tai có chút nóng: “Em rất nhanh sẽ xong, anh đến phòng khách ngồi đi, muốn ăn trái cây gì?”


“Tối hôm qua dưới lầu có phải có ai đến không?” Kỷ Hiết Nhan đột nhiên hỏi.

Ngôn Sâm sửng sốt một chút, nói, “Không có, tại sao anh lại hỏi vậy?”

“Rất ồn.”

“Có thể là lúc em dọn vệ sinh làm đổ cái bàn.”

Kỷ Hiết Nhan không hỏi lại, xoay người bỏ đi.

Ngôn Sâm thở phào nhẹ nhõm.

Ngôn Sâm bưng trái cây rửa sạch đến phòng khách, không thấy Kỷ Hiết Nhan, xuống dưới lầu nhìn, cũng không có. Chắc là hắn đã về nhà.

Cũng phải, nơi này lại không phải nhà của hắn, hắn sớm muộn cũng phải đi.

Hắn luôn ở lại không bao lâu.

Ngôn Sâm có chút mất mác.

Mấy ngày tiếp theo Kỷ Hiết Nhan không tìm Ngôn Sâm, người của Kỷ gia cũng không trở lại.

Một tối hôm nào đó, Ngôn Sâm nhận được điện thoại của sư phụ: “Những người kia đã tới.”

Xem ra tấm ảnh cậu nhờ những người vệ sĩ kia mang về xác thực đã cho lão thái thái đả kích không nhỏ.

“Sư phụ chưa nói chứ?” Ngôn Sâm vén chăn lên xuống giường, cậu không bật đèn, mò mẫm ra khỏi phòng ngủ, đến nhà bếp rót cho mình cốc nước.

“Chưa.” Sư phụ hỏi, “Con nghĩ kỹ chưa?”

“Nghĩ kỹ rồi ạ.”


Nam nhân sinh con thì làm sao, để người ta biết thì làm sao, chỉ cần có thể bên nhau cùng Kỷ Hiết Nhan, ánh mắt người ngoài cậu đều không để ý.

Ngôn Sâm thổi thổi nước nóng trong cốc: “Bọn họ còn có thể lại đến.”

Ý tứ của lời này đã rất rõ ràng. Người bên đầu kia điện thoại nhẹ nhàng thở dài: “Quyết định xong là được rồi.”

“Tạ ơn sư phụ.”

“Xử lý mọi chuyện xong nhớ về một chuyến.” Dừng một chút, còn nói: “Lớn bé đều mang về.”

Ngôn Sâm nhấp một ngụm nước nóng, trong lòng ấm áp: “Vâng.”

Cúp điện thoại, cầm cốc nước ra khỏi nhà bếp, mới vừa bước chân vào phòng ngủ, đột nhiên có một cái tay duỗi ra từ trong bóng tối, nắm chặt lấy cánh tay phải của cậu. Ngôn Sâm cơ hồ là phản xạ có điều kiện, nắm ngược lại cái tay kia, quật một cái.

Thân thể bị quật ngã trên sàn gỗ, phát sinh tiếng vang nặng nề. Cùng lúc đó, Ngôn Sâm còn nghe được một tiếng rên.

Cậu giật mình, khẩn cấp bật đèn, vừa nhìn, quả thật là Kỷ Hiết Nhan.

“A xin lỗi xin lỗi, em không phải cố ý, em không biết đó là anh.” Ngôn Sâm cấp tốc đặt cốc nước trên cái giá bên cạnh, xoay người lại đỡ Kỷ Hiết Nhan, nhưng bị đối phương đẩy tay ra, mặt mũi Ngôn Sâm trắng bệch, “Anh thấy thế nào? Bị đau chỗ nào sao?”

Kỷ Hiết Nhan không nói mình bị trật eo, hắn không muốn mất mặt. Ngồi trên đất một chút, nghiêm mặt đỡ tường đứng dậy, vặn vặn vai: “Không có chuyện gì.”

“Anh đến đây lúc nào, đến đã bao lâu? Tại sao không bật đèn.” Ngôn Sâm phủi bụi trên quần áo của hắn, “Như vậy nhiều nguy hiểm.”


Kỷ Hiết Nhan liếc mắt nhìn cậu một chút, thờ ơ nói: “Thân thủ của ông chủ Ngôn không tệ.”

Ngôn Sâm bị dọa chết, liên tục xua tay: “Không không không không không, anh đừng hiểu lầm, em không đánh vợ mình.”

Kỷ Hiết Nhan: “…”

Rốt cuộc là ai hiểu lầm.

Ngôn Sâm phát hiện không đúng, sửa lại lời: “Em không đánh chồng mình.”

Hình như cũng sai sai.

Ngôn Sâm gấp đến độ chảy mồ hôi: “Dù gì em chắc chắn sẽ không đánh anh! Anh đừng sợ!”

Kỷ Hiết Nhan giận: “Con mắt nào của cậu thấy tôi sợ?”

“Không, không sợ là được, em chỉ là nói như thế thôi.” Ngôn Sâm cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn, “Anh đừng giận.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận