Nhất Kiến Khuynh Tâm

“Ngài thật đáng ghét.” Thủy Văn giận dữ ngồi trên ghế nói với Thiên vương đang đứng bên cửa sổ.

“Bổn vương đã nói nàng quay về cũng vô dụng, chi bằng ngoan ngoãn ở lại nơi đây.” Đông Phương Thiên vẫn vui vẻ như trước, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Sao lại vô dụng, đó là nơi ta sinh trưởng, các nàng là tỷ muội của ta, sao có thể… Mà thôi, dù gì ngài cũng không hiểu được.” Thủy Văn càng nói càng tức giận, nàng không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Đông Phương Thiên nữa.

“Bổn vương hiểu, thế nhưng…”

“Đến chuyện đơn giản nhất ngài cũng không hiểu thì có.” Thiên vương còn chưa dứt lời đã bị Thủy Văn nộ khí bừng bừng chặt ngang. Nàng đứng dậy bước về phía Thiên vương, “Đừng tưởng rằng ta không biết trong lòng ngài nghĩ như thế nào, ta cũng chẳng phải kẻ ngốc, ta chỉ không muốn suy nghĩ mà thôi. Hừ.” Thủy Văn khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nói.

“Ồ thế sao, bổn vương cũng muốn nghe thử một chút xem bản thân ta nghĩ gì.” Thiên vương tỉnh bơ nói.

“Ngài… Được, hôm nay bổn cô nương niệm tình mà nói cho ngài biết, người nào không biết các ngài đông tây nam bắc – bốn quốc gia – đều nhắm vào Nguyên Trung quốc ta. Ngài đừng tưởng rằng nữ vương không biết chuyện mờ ám của các ngài, chẳng qua người nể tình họ hàng không muốn gây khó dễ, thế nhưng ta…” Thủy Văn một hơi nói ra hết những điều muốn nói.

“Nàng, nàng thì thế nào? Một tỳ nữ nho nhỏ như nàng có thể chống lại bổn vương sao?” Nghe Thủy Văn nói vậy, Thiên vương nhíu mi nói, trước nay hắn không hề có ý che giấu dã tâm muốn giành lấy Nguyên Trung.

“Ngài… Hừ, ta không để ngài toại nguyện đâu.” Thủy Văn nào biết nói gì, đành tự cổ vũ bản thân như vậy.

“Ồ, vậy sao? Thế thân phận hiện tại của nàng là gì?!” Giọng nói mang theo hàm ý giễu cợt.

“Hừ, bổn cô nương chẳng ham gì cái ngôi vương hậu Đông Tư quốc này, trả lại cho ngài!” Nghe Thiên vương nói vậy, Thủy văn tức giận giật phăng lược cài tóc trên đầu xuống đưa trả cho Đông Phương Thiên. Chiếc lược cài này chính là thứ Đông Phương Thiên tặng cho Thủy Văn vào dịp tiết Dân Nghi kia, trong lòng Thủy Văn nàng coi nó là tín vật đính ước, hiện tại đem lược cài trả lại cho Thiên vương chính là ý ân đoạn nghĩa tuyệt…

“Nàng…”

“Hừ, sao chứ?” Ngẩng đầu nhìn Thiên vương, Thủy Văn bất cần nói, “Còn nữa, chuyện quay về Nguyên Trung quốc ta đã quyết, nếu ngài dám ngăn cản, giết bất luận tội!” Nói xong, nàng đưa tay đặt lên cổ làm ra vẻ đe dọa.

“Hắc!” Ngắm biểu tình trên khuôn mặt Thủy Văn, Thiên vương không nhịn được bèn phì cười, “Được, bổn vương không cản nàng, tùy ý nàng làm. Ha ha ha.” Nói xong hắn cười lớn, xoay người rời khỏi điện.

“Ngài… Đại phôi đản.” Thấy Thiên vương chẳng để ý đến mình, trái tim nhỏ bé của Thủy Văn có phần không thoải mái.

“Được lắm, bổn cô nương đi cho ngài biết.” Nói xong, Thủy Văn xoay người mở tủ đồ, bắt đầu thu dọn hành trang.

“Vương thượng, Vương hậu vừa rời khỏi cửa cung.” Hoa Khải bẩm báo với Thiên vương, hắn không tài nào hiểu được tâm tư ngài.

“Ừm.” Thiên vương chỉ “ừm” một tiếng rồi tiếp tục xem tấu chương trên tay.

“Vương thượng…” Hoa Khải muốn nói xong lại thôi, thật tình hắn không biết phải nói thế nào…

“Hoa Khải, còn việc gì sao?” Thiên vương ngẩng đầu tỏ vẻ như không hay biết chuyện hỏi ngược lại Hoa Khải.

“À.. Vương thượng, không có việc gì cả!” Việc này hắn không thể hỏi nhiều, chi bằng ngậm miệng thì hơn.

“Không có việc gì thì lui xuống đi.” Thiên vương ung dung nói, vẫn cúi gằm xem tấu chương trên tay.

“Rõ.” Hoa Khải khom người lui xuống, xem ra hắn lại có chuyện bận rộn rồi.

Thiên vương an tâm xem tấu chương, hắn biết Thủy Văn sẽ an toàn, Hoa Khải nhất định sẽ tận tâm, hiển nhiên hắn chẳng cần lo lắng. Nhưng Nguyên Trung quốc kia, hắn phải đi một chuyến…

Đông Phương Thiên nào biết rằng, lần này Thủy Văn rời đi, hắn sẽ phải trả một cái giá đắt để thu về...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui