Tôi không biết sau này mình sẽ sống như thế nào.
Tôi cũng không biết sau này mình sẽ chết như thế nào.
Lúc đó, tôi chỉ biết một điều duy nhất, đó là ở bên cậu ấy.
Thật ra, trong cuộc sống này, chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều loại người. Một số người sẽ đem lại cho bạn sự vui vẻ, một số người thì đem lại cho bạn những nỗi đau.
Chỉ riêng cậu ấy, là đem lại cho tôi toàn bộ cung bậc cảm xúc.
Cậu ấy có giọng nói ấm áp của mùa xuân, có sự nhiệt huyết của mùa hè, có những điều hoài niệm của mùa thu, và cả sự lạnh lẽo của mùa đông.
Đứng trước mặt cậu ấy, tôi được sống như chính bản thân mình. Khi mà xã hội này, chỉ có người với người làm tổn thương nhau.
______________
Chúng tôi học chung với nhau từ năm lớp 8. Khi đó, ấn tượng của tôi về cậu không được tốt cho lắm. Nói thật ra thì ai cũng có một khoảng thời gian nổi loạn, nhưng cái loại nổi loạn của cậu ấy thì tôi không sao chịu được.
Chính vì như thế, chúng tôi không nói chuyện với nhau câu nào trong suốt học kì đầu tiên. Tuy cậu ấy là lớp trưởng, tôi là lớp phó. Nhưng toàn bộ hoạt động của lớp đều do cậu ấy quyết định, tôi còn chả được nêu ý kiến đóng góp.
Thú thật thì, tôi không có sự tự tin khi đứng trước đám đông, với lại do tính cách hướng nội nên chả có tiếng nói trong lớp. Vì thế mang danh là lớp phó, cũng chưa một lần được hưởng vinh hoa khi làm cái chức ấy.
Quả là tệ hại.
Sang tới học kì thứ hai. Cậu ấy là người bắt chuyện với tôi trước. Đó là trong kì văn nghệ của lớp.
"Lớp phó, cậu nghĩ sao nếu chúng ta chọn 10 bạn có khả năng ca hát để hát tốp ca. Những bạn còn lại sẽ đứng ở sau múa phụ họa."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được giọng nói của cậu ấy, khác với những gì tôi nghĩ trong đầu.
"Hát và múa phụ hoa sao ? Tùy cậu thôi, miễn sao cả lớp chịu tham gia là được."
Cậu ấy cau mày nhìn tôi, có vẻ không hài lòng với câu trả lời vừa rồi.
"Cậu không nêu ý tưởng gì cho buổi văn nghệ ư ?"
Tôi bật cười. Gì chứ ? Có nêu ý kiến thì cũng đâu bao giờ được phê duyệt.
"Lớp trưởng, những vấn đề về văn nghệ hay hoạt động ngoại khóa, chẳng phải trước đây toàn do cậu đảm nhận và quyết định hay sao ? Sao bây giờ lại hỏi tớ thế ?"
Cậu ấy hơi ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó lại quay về vẻ mặt nghiêm nghị.
"Nhưng mà, chúng ta đều là cán bộ lớp. Những việc như thế này, thì phải cùng nhau làm chứ ?"
"Cùng nhau ? Từ trước tới giờ chúng ta đã cùng nhau làm bao giờ chưa ? Thậm chí đến một cơ hội mở miệng nói trước lớp tớ còn chưa có, thì làm gì mà có quyền nêu ý kiến trước mặt cậu."
Ánh mắt của cậu ấy có điều gì khác lạ, cứ nhìn tôi chằm chằm.
"Hóa ra, là cậu đang trách tớ không thèm bén mảng đến cậu đúng không ? Trách tớ là chỉ biết nghĩ cho bản thân, là một kẻ ích kỉ thôi đúng không ? Được rồi, nếu cậu đã muốn thế, thì tớ sẽ làm hết, quyết định hết, cậu đừng hòng mà xen vào."
Cậu ấy giận. Tôi chả biết nguyên do vì sao. Mà đáng lẽ trong tình huống này tôi là người nổi giận mới đúng. Tại sao lại là cậu ấy ?
Và dĩ nhiên, hoạt động văn nghệ năm lớp 8 đó vẫn do cậu ấy triển khai, lên ý tưởng, phê duyệt. Thật sự thì toàn bộ diễn ra rất êm đẹp, đã thế còn đem lại giải 3 cho lớp chúng tôi.
Chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau đúng có một lần trong suốt năm lớp 8 ấy. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao năm đó cậu ấy lại giận tôi ghê gớm đến vậy.
Lên lớp 9, tôi từ chức. Và một bạn nữ học giỏi trong lớp lên thay. Có vẻ rất nhiều người ủng hộ bạn ấy, tôi thì chẳng bận tâm là bao.
Bạn nữ này làm việc rất tốt, tốt hơn tôi cả chục lần. Phối hợp với cậu ấy thật sự vô cùng hoàn hảo. Cũng vì lí do đó mà trong suốt hai học kì của lớp 9, lớp tôi luôn luôn dẫn đầu về thành tích học tập cũng như là các hoạt động của nhà trường.
Nghĩ lại chuyện cũ mà tôi cảm thấy bản thân thật là vô dụng.
_________________
Tôi là một người hướng nội. Không có bạn bè thân thiết và cũng chẳng chơi chung với một ai trong lớp. Không phải là tôi bị mọi người cô lập, mà tôi thích cái cảm giác một mình ấy. Nhưng đôi lúc, nhìn hai ba nhóm bạn vui vẻ nói cười, tôi cũng cảm thấy chạnh lòng.
Ai ai cũng nói những năm tháng cấp 3 là khoảng thời gian tuyệt nhất của con người. Nhưng đối với một người như tôi, thì liệu nó có trở nên tươi đẹp hay không.
Không biết là vô tình hay hữu ý, mà lên tới năm lớp 10, chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua, tôi đã dành một lòng cảm mến sâu sắc dành cho cậu ấy.
Thứ tình cảm thơ ngây mà dại khờ đó, chẳng biết xuất phát từ khi nào. Mà nó cứ ngày một lớn dần lên, theo từng hành động ấm áp mà cậu ấy dành cho tôi.
Tuổi thanh xuân của tôi rất vô vị, nhưng lại tràn ngập hình bóng cậu ấy trong đó.
________________
"Bạn học, tớ có thể nói chuyện với cậu chứ ?"
Tôi đang sắp xếp lại đồ đạc để chuẩn bị ra về, thì lại nghe thấy giọng nói trầm ấm từ đằng sau. Quay lại thì thấy khuôn mặt của cậu ấy, tôi ngạc nhiên.
"Chuyện gì ? Nhưng mà, tớ có tên mà. Sao lại không gọi bằng tên mà lại gọi "bạn học" ? Chẳng lẽ, cậu không nhớ nổi tên của tớ ?"
Cậu ấy cố tránh ánh mắt của tôi.
"Một người trầm tính, xa cách như cậu thì sao mà nhớ tên nổi. Còn cậu, cậu có thể nhớ tên tớ sao ?"
Dẫu sao chúng tôi cũng chỉ nói chuyện với nhau có một lần, cậu ấy đương nhiên không nhớ tên tôi. Nhưng tên của cậu ấy, chả hiểu sao tôi lại luôn luôn ghi nhớ.
"Dĩ nhiên rồi. Cậu hăng hái tích cực như vậy thì ai mà không nhớ. Hoàng Thế Anh ? Hoàng Thế Anh đúng chứ ?"
"Làm gì mà phải hét lên như thế. Cậu là Trần Gia Linh chứ gì ?"
Hóa ra là nhìn chằm chằm bảng tên của tôi từ nãy tới giờ.
Nhưng sao hôm nay cậu ấy lại tìm đến tôi. Biểu cảm trên gương mặt cũng không có ý phục thù chuyện hồi trước. Rốt cuộc là muốn gì ở tôi ?
"Chuyện gì, cậu nói luôn đi."
Cậu ấy cười cười nhìn tôi.
"Tớ, muốn mời cậu đi ăn, để tỏ lòng biết ơn đối với cậu."
Tôi ngạc nhiên. Cậu ấy đang nói cái gì tôi chả hiểu nổi.
"Đi ăn ? Biết ơn ? Cậu có bị ấm đầu không đấy ? Chúng ta thân với nhau tới nỗi có thể ngồi chung một bàn ăn hay sao ? Còn nữa, tớ nhớ là, tớ chả giúp cậu được gì trong suốt thời gian làm lớp phó mà."
Thế Anh lắc đầu. Cậu ấy khoanh tay lại, và bắt đầu giải thích cặn kẽ cho tôi.
"Không phải. Kể từ khi cậu xin từ chức. Để cho Như Ngọc lên thay, lúc đấy tớ mới cảm thấy thật sự tuyệt với. Cậu ấy làm việc rất tốt, nhanh nhẹn, có nhiều ý tưởng sáng tạo, phối hợp với tớ quả là hoàn hảo. Vì vậy, nhờ cậu từ chức mà tớ mới đỡ được khối việc như bây giờ. Cho nên, tớ chỉ muốn cám ơn cậu thôi."
Tôi từ chức, đó là niềm vui của cậu. Điều đó là tất nhiên. Tôi không giỏi giao tiếp, trầm mặc, hướng nội. Làm lớp phó cũng chỉ cho có, chẳng hề giúp ích được gì cho lớp. Nay cậu ấy tìm được một đồng đội hoàn hảo, quay sang cám ơn mình cũng hợp lẽ thôi.
"Vậy nên cậu muốn mời tớ đi ăn ?"
Cậu ấy búng tay một cái, chỉ vô mặt tôi.
"Chính xác."
Tôi lắc đầu, khoác ba lô lên vai.
"Tớ không đi đâu. Cũng chả phải chuyện to tát gì, không cần cậu cám ơn."
Thế Anh vội vàng kéo tay tôi lại, lực tay cậu ấy hơi mạnh làm tôi ngã về phía cậu.
Đầu tôi đập mạnh vào lồng ngực rắn rỏi, đầy nam tính. Trong phút chốc, bốn bề xung quanh đột nhiên trở nên im lặng. Bên tai tôi chỉ còn văng vẳng nhịp tim đập đều đều của cậu ấy.
Chúng tôi ngại ngùng buông nhau ra.
"Xin lỗi. Nhưng mà, dù sao đi nữa cậu cũng phải đi ăn với tớ. Nếu không tớ sẽ cảm thấy vô cùng áy náy."
Tôi chỉnh lại mái tóc rối xù, im lặng không nói.
Cái ôm hờ hững vừa rồi làm tôi bối rối vô cùng, chẳng dám ngước lên nhìn cậu ấy nữa. Thật là xấu hổ.
Không nói không rằng, Thế Anh kéo tay tôi đi. Tôi chỉ còn biết nương theo bóng hình cậu.
Tim tôi, trật một nhịp mất rồi.
_____________
"Lên xe đi. Tớ sẽ đưa cậu tới một quán ăn cực kì ngon. Bảo đảm cậu sẽ vô cùng hài lòng cho mà xem."
Cậu ấy hớn hở chỉ tay ra yên đằng sau, tươi cười nhìn tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng bộ dạng đó của cậu, trong lòng có chút hồi hộp.
"Tớ không ngờ cũng có ngày lại được cậu chở đi ăn thế này."
"Tớ biết chúng ta không ưa gì nhau. Nhưng sau ngày hôm nay, cũng nên hòa thuận lại một chút nhỉ ?"
Trình độ nhận thức về mối quan hệ của cậu ấy quá kém. Tôi với Thế Anh, không phải dạng ghét bỏ nhau, mà chỉ đơn gian là chưa từng nói chuyện. Thế mà cậu ấy lại bảo tôi trở nên hòa thuận, giống như là trước đây chúng tôi từng hận thù ghê gớm lắm vậy.
Tôi vẫn chưa chịu ngồi lên, tôi muốn xác nhận xem cậu ấy có thật sự muốn mời tôi đi ăn hay không.
"Đi thì cũng được thôi. Nhưng tớ nặng lắm đấy, cậu có chở nổi không ?"
Thế Anh bật cười, đập tay vào ngực mình.
"Là một đấng nam nhi, sao tớ có thể để cậu đi bộ được. Yên tâm đi, tớ chở được."
Tôi chỉnh lại váy, ngồi một bên yên xe. Cậu ấy nhẹ nhàng chở tôi đi. Lực đạp rất đều, gáy cậu cũng không đổ một giọt mồ hôi. Xem ra có thể chở được.
Buổi chiều trời nhiều gió, áo sơ mi của cậu khẽ phồng ra. Tôi ngửi được mùi hương thơm dịu nhẹ trên người của cậu.
Đột nhiên, cậu ấy tăng tốc, làm tôi theo quán tính túm chặt áo sơ mi của cậu ấy.
"Bám chắc vào. Tớ chạy nhanh lắm đấy."
Tôi khẽ đỏ mặt, nhưng cũng từ từ bám lấy áo của cậu ấy.
Cậu ấy chở tôi băng qua rất nhiều con đường, dưới ánh nắng mắt trời vàng dịu của buổi chiều. Lúc ấy, tôi cảm thấy mọi thứ như ngưng đọng lại.
Chỉ có tôi và cậu ấy.
Chỉ có chúng tôi mà thôi.
______________
Thế Anh chở tôi tới một cửa hàng lẩu. Khẩu vị của cậu ấy cũng không tệ, món ăn ở đây khá ngon, tôi cảm thấy vô cùng hài lòng.
Khi ăn xong, cậu ấy vẫn chưa chịu cho tôi về, mà còn đưa ra một đề nghị lạ lùng.
"Dù sao thì cũng đã đi tới đây rồi. Cậu có thể giúp tớ một chuyện được không ?"
Điệu bộ nài nỉ của cậu ấy làm tôi cảm thấy hơi đáng sợ.
"Rốt cuộc thì hôm nay cậu ăn trúng gì thế lớp trưởng ?"
Cậu ấy cười cười, nhìn tôi chăm chú hơn.
"Tớ năn nỉ cậu đấy. Vì chuyện này, chỉ có cậu mới giúp được."
Bỗng nhiên tôi trở thành một nhân vật quan trọng trong mắt Thế Anh, điều này thật lạ kì.
"Chuyện gì ?"
Và rồi cậu ấy giảng giải đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe. Thật ra, cậu ấy thích cô bạn lớp phó đấy, và muốn tỏ tình. Nhưng không biết phải tặng quà gì cho cô ấy, nên mới tìm đến tôi nhờ cho ý kiến.
Nghe tới đó, tim tôi có chút nhói đau. Cậu ấy thích người con gái khác, người con gái hoàn hảo hơn tôi rất nhiều. Cậu ấy còn tìm đến tôi, nhờ mua quà.
Câu chuyện thật đau lòng nhỉ.
Tôi phải mua quà cho tình địch của mình cơ đấy.
Cậu ấy lại tiếp tục chở tôi đi, vừa đi vừa thắc mắc.
"Con gái các cậu thì thích gì nhỉ ?"
Tôi trả lời qua loa.
"Hoa, gấu bông, trang sức. Nói chung là những gì dễ thương, đẹp mắt là con gái đều thích hết."
"Vậy sao ? Cũng đơn giản nhỉ."
Tôi lựa cho cậu ấy nhưng món đồ rất xấu. Bởi vì tôi không thích Như Ngọc chút nào. Nói trắng ra, tôi muốn cậu ấy tỏ tình thất bại. Tôi thật là ích kỉ, đúng không ?
Thế Anh dĩ nhiên là nhận ra sự khác lạ trong tôi.
"Có những cái đẹp hơn mà, sao cậu không chọn chứ ?"
"Vì cậu là con trai, làm sao mà cậu hiểu được mắt nhìn của con gái chứ."
Cậu ấy vẫn không phục, liền cãi lại tôi.
"Ai nhìn vào cũng biết là những món kia đẹp hơn, chỉ có cậu là chọn những thứ này."
Bàn tay tôi đang lựa từng món chợt khựng lại. Tôi quay sang nhìn cậu, không giấu nổi sự giận dỗi.
"Ừ. Tớ chọn những món đồ xấu đấy. Nếu biết thế rồi, thì đừng có nhờ vả tớ nữa."
Tôi quăng mạnh con gấu bông vừa lựa được trên kệ xuống giỏ hàng, quay lưng chạy thẳng ra ngoài đường.
Sự rời khỏi đột ngột của tôi làm cậu ấy vội vội vàng vàng bám theo. Tôi cũng chả biết là cậu đã tính tiền mấy món hàng đó chưa.
Câu ấy giữ chặt tay tôi, móng tay đâm vào da thịt tôi đau rát.
"Tại sao ? Tại sao lại nổi giận với tớ ?"
Tôi giựt mạnh tay mình ra khỏi tay cậu.
"Đúng đấy. Tại sao tớ lại phải nổi giận với cậu nhỉ ?"
Tôi biết Thế Anh đang nén cơn giận xuống, đôi mắt cậu ấy dán chặt lên người tôi. Tưởng chừng như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng rồi cậu ấy lại nhẹ giọng.
"Xin lỗi cậu, vì đã nói những điều không hay. Lên xe đi, tớ đưa cậu về."
Tôi thở hắt ra một hơi.
"Tớ cũng xin lỗi, vì tự dưng nổi giận với cậu."
Cậu ấy tiến về phía tôi, kéo tay tôi đi.
Đêm hôm đó, cậu ấy đưa tôi về tận nhà, còn chào hỏi ba mẹ tôi rất lễ phép.
"Tớ về đây. Cám ơn cậu vì hôm nay. Ngủ ngon."
Tôi giơ tay vẫy chào Thế Anh.
"Ngủ ngon."
____________
Những ngày tiếp theo sau đó, chúng tôi có nói chuyện với nhau.
Cậu ấy vẫn tham khảo ý kiến của tôi về cô bạn lớp phó. Tôi ngoài mặt vẫn vui vẻ trả lời, nhưng trong lòng thì buồn bã vô cùng.
Còn gì đau hơn bằng việc người bạn thích, tiếp xúc với bạn chỉ vì muốn cưa đổ một người con gái khác.
Đáng ra ngay từ đầu tôi không nên thích cậu ấy. Tôi cũng chẳng thể nào ngờ, bản thân lại đi rung động với một ai đó.
Cho đến một ngày, cậu ấy đem lại một bất ngờ lớn đối với tôi.
Hôm đó, tôi bị trễ chuyến xe bus. Trời xui đất khiến thế nào, chuyến đó lại là chuyến cuối cùng. Tôi đành thất tha thất thểu đi bộ về nhà.
Đột nhiên tôi nghe tiếng xe đạp từ phía sau, quay lại nhìn thì thấy cậu ấy.
"Lên xe đi, tớ chở cậu về."
Tôi bất ngờ, đáng ra giờ này cậu ấy phải về nhà rồi chứ.
"Cậu chưa về à ?"
"Tớ có một chút việc phải làm. Không sao đâu, tớ đưa cậu về."
Tôi đồng ý.
Tôi chỉ mong sao, đường từ trường về đến nhà xa hơn một chút, để tôi có thể ở bên cậu được lâu hơn.
Và, ông trời cũng không phụ lòng người.
Chúng tôi đi được một đoạn thì trời đổ mưa, may sao có mái hiên bên đường, cậu ấy kéo tôi chạy vào trú.
Tôi chỉ ướt một ít, nhưng có vẻ như cậu ấy bị dính nước mưa khá nhiều. Lòng tôi có chút xót xa.
Mái hiên khá hẹp, nên nước mưa liên tục bắn vào. Rồi chả biết từ đâu, Thế Anh chắn trước người tôi.
Hai ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đứng rất sát. Tôi nghe được nhịp tim, cả hương thơm nam tính trên người cậu ấy.
Tình huống tiếp xúc thân mật này, tôi chưa từng nghĩ tới.
Tôi dần mất bình tĩnh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
"Cậu...cậu không cần phải làm như thế đâu, sẽ bị ướt hết đó."
Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi.
"Không sao. Tớ là con trai, chút chuyện này thì có to tát gì. Với lại hôm nay là ngày đặc biệt của cậu, sao tớ có thể để cậu bị ướt được."
Tôi trơ mắt nhìn cậu.
"Ngày đặc biệt ? Ngày gì cơ ?"
Cậu ấy nở nụ cười với tôi, lôi ra một cặp tai nghe mới toanh.
"Sinh nhật vui vẻ, Gia Linh."
Tôi sững sờ, đơ mắt nhìn cậu. Làm sao cậu ấy biết hôm nay là sinh nhật của tôi ? Nếu cậu ấy không nhắc, chắc tôi cũng quên mất.
Thế Anh có vẻ đoán ra suy nghĩ trong tôi.
"Cậu không nhớ chứ gì ? Chán thật đấy."
Rồi cậu ấy lắp tai nghe vào điện thoại, đút vào tai của tôi. Bật một bản nhạc nào đó mà tôi không biết tên, nhưng giai điệu quả thực vô cùng nhẹ nhàng.
"Đây là bài hát mà tớ hay nghe từ khi còn nhỏ. Tớ muốn cậu nghe nó vào ngày sinh nhật hằng năm. Được không ?"
Tôi vô thức gật đầu, vì bản thân đang hoàn toàn đắm chìm vào trong bài hát đấy.
Khi hè về, chúng ta lại gặp nhau.
Khi hoa nở, anh sẽ trở về.
Để nhìn ngắm em, nhìn ngắm em thêm một lần nữa.
Để chúng ta cùng cất lên khúc ca của tuổi trẻ.
Những năm tháng đấy, ta yêu nhau.
Trời dần tạnh mưa, tôi vẫn nghe khúc ca đó cho tới khi về đến nhà.
"Cám ơn cậu, vì món quà bất ngờ này."
"Không có gì, giữ cho cẩn thận đấy."
Tôi cất tai nghe vào trong ba lô, nhẹ nhàng nói:
"Thật ra, cậu là người bạn đầu tiên tặng quà sinh nhật cho tớ đấy. Cho nên, tớ rất cảm kích."
Cậu ấy xoa đầu tôi.
"Tớ biết là tớ rất tốt rồi. Đừng có trưng ra cái bộ mặt ấy nữa. À...tớ có chuyện muốn báo với cậu."
Biểu cảm của cậu ấy, thoáng chốc trở nên gượng gạo.
"Tớ...tỏ tình thất bại rồi. Cho nên, không thể ăn mừng thêm một niềm vui với cậu."
Khuôn mặt của cậu ấy dần trở nên buồn bã. Tôi tự hỏi, tình cảm cậu dành cho người con gái đó lớn lắm sao ? Có lớn bằng tôi không nhỉ ?
Tay chân tôi chả chịu đứng im, cứ thế mà ôm lấy cậu ấy.
"Không sao đâu. Con người chúng ta, cũng có đôi lúc sẽ bị thua cuộc như thế đấy. Cậu tài giỏi như vậy, sau này sẽ được thôi."
"Cám ơn cậu, vì đã an ủi tớ."
Giọng nói trầm ấm của cậu ấy vang lên giữa khung trời tĩnh mịch. Có một thứ gì đó buồn man mác, không sao lý giải được.
Khi chúng tôi chia tay nhau, tôi luôn có cảm giác bất an. Giống như đây là lần cuối cùng vậy.
"Thế Anh. Nếu như, bây giờ có một người nói thích cậu. Thì cậu có chấp nhận người ấy không ?"
"Bây giờ sao ?"
Tôi thấy được vẻ do dự trong cậu.
"Tớ...cũng không biết. Bởi vì nếu đồng ý, tớ không chắc là có đem lại cho người đó hạnh phúc không. Nhưng nếu từ chối, có phải cậu ấy cũng sẽ đau khổ như tớ bây giờ."
"Vậy nên..."
"Vậy nên...tớ cần thời gian. Thời gian sẽ trả lời tất cả."
Không cần phải đợi chờ gì, vì ngay lúc này đây, tôi đã có được đáp án cho riêng mình.
"Tớ biết rồi. Cậu về đi. Ngủ ngon."
Chúng tôi tạm biệt nhau, và cậu ấy ra đi.
Đêm hôm ấy, tôi không ngủ được. Vì câu nói của Thế Anh. Liệu chúng tôi có còn tiếp tục mối quan hệ như bây giờ ? Khi người cậu ấy thích, đã từ chối cậu ấy.
Chúng tôi chẳng còn lý do gì để gặp mặt, hay nói chuyện với nhau nữa.
Tôi cho rằng là như thế.
_______________
Và có vẻ như, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi chẳng thể nào lường trước được.
Hôm kia, hôm qua, cả hôm nay...cậu ấy không đến lớp.
Tôi dò la tin tức thì biết cậu ấy sắp chuyển trường.
Lý do ? Tôi hoàn toàn không biết.
Và ngày mai, cậu ấy chính thức ra đi.
Không một thông báo, không một lời từ biệt.
Mà cũng đúng, chúng tôi làm gì có kiểu quan hệ thân thiết tới mức mà chuyện gì cũng nói cho nhau nghe.
Chỉ do một mình tôi suy nghĩ lung tung, rồi sinh ra ảo tưởng lúc nào không hay.
Ngày mai, tôi có nên tiễn cậu ấy không nhỉ ? Coi như là lần cuối cùng, để tôi được nhìn thấy cậu ấy.
Đoạn tình cảm này, nên tiếp tục hay dừng lại ? Chính bản thân tôi cũng không rõ.
______________
Tôi quyết định, sẽ đi gặp cậu ấy. Dù không biết có gặp được hay không, nhưng tôi vẫn muốn hi vọng.
Sân bay thật đông đúc. Tôi thấy những giọt nước mắt khi chia tay người thân, hay những nụ cười hạnh phúc khi được đoàn tụ với gia đình.
Còn tôi, nên vui hay buồn ?
Tôi tìm kiếm khắp nơi, không hề thấy bóng dáng của cậu ấy. Cảm giác lo sợ truyền khắp người tôi, lo rằng bản thân đã lỡ mất thời cơ.
"Gia Linh ?"
Giọng nói quen thuộc vang lên. Dù xung quanh đủ thứ âm thanh hỗn tạp, tôi vẫn nhận ra.
Là cậu ấy, tôi không hề nhìn nhầm.
"Cậu...đến tiễn tớ sao ?"
Tôi cố kiềm chế cảm xúc, để không rơi một giọt nước mắt nào, để không phô bày sự yếu đuối ra trước mặt cậu.
"Tại sao ? Tại sao lại ra đi đột ngột như vậy ?"
Thế Anh tiến lại gần tôi, vẫn là ánh mắt nghiêm nghị mà thâm sâu ấy.
"Xin lỗi, vì không báo trước cho cậu. Bố tớ được điều về trụ sở chính bên nước ngoài, nên tớ và mẹ phải đi theo. Hơi đường đột một chút."
"Cậu có quay về không ?"
"Không biết nữa. Tất cả...đều tùy vào gia đình tớ."
Tôi hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại.
"Cậu sẽ học đại học ở đó, rồi làm việc sinh sống tại đó ?"
"Có lẽ vậy."
Và rồi, với những điều trên, chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.
"Tớ có thể ôm cậu một chút được không ? Trước khi...ra đi."
Cái ôm nhẹ nhàng ấm áp của cậu ấy làm tôi vô cùng chua xót. Yêu mà không dám nói ra, là cảm giác này sao ?
"Không biết có còn gặp lại hay không, nhưng tớ hi vọng, cậu sẽ không quên tớ."
"Tớ biết rồi. Tớ sẽ không quên cậu đâu. Cậu cũng đừng có mà quên tớ đấy, biết chưa."
Cậu ấy lại xoa đầu tôi như trước đây.
"Tớ biết. Nếu tớ quay trở về, hãy gặp nhau nhé. Tớ sẽ kể chuyện cho cậu nghe, về mọi thứ."
Muốn khóc mà không khóc được, có phải là tột cùng của đau khổ ?
"Lúc đấy, tớ có chuyện muốn nói với cậu. Nếu cậu tò mò muốn biết, thì phải trở về sớm đấy."
"Được rồi. Sướt mướt đến đây thôi. Tớ đi đây, ở lại mạnh khỏe. Tạm biệt."
"Chúc cậu bình an. Tạm biệt."
Những lần trước đây, khi nói ra câu "tạm biệt", ngày mai chúng tôi vẫn nhìn thấy nhau. Còn bây giờ, liệu có còn gặp lại ?
Tôi sẽ chờ Thế Anh, để nói ra tình cảm thật sự của chính mình, để trực tiếp nghe câu trả lời từ cậu ấy.
Dù biết, đoạn đường phía trước rất chông gai.
Dù biết, chúng tôi cách nhau hàng ngàn cây số.
Nhưng tôi tin vào lời hứa hen ấy, để giữ lại niềm mong mỏi và hạnh phúc cho riêng mình.
Chúng tôi rồi sẽ gặp lại nhau.
Dù trải qua bao nhiêu mùa xuân, bao nhiêu mùa hè, bao nhiêu mùa thu, bao nhiêu mùa đông.
Tôi tin, và Thế Anh cũng tin như vậy.
Hết.