Nhật ký 30 ngày của nam phụ

Mở đầu: Gia đình tôi
Một
Tôi là Trần Thanh Vũ, mười bảy tuổi. Hiện tôi đang học ở một trường cấp ba nổi tiếng nhất thành phố, thành tích học tập của tôi không phải luôn đứng đầu khối nhưng chưa bao giờ nằm ngoài top ba. Nhưng điều khiến mọi người biết đến tôi lại không phải vì thành tích học mà vì tôi cao ráo, đẹp trai và là một blogger có nửa triệu người theo dõi. Chẳng biết họ theo dõi vì để hàng ngày ngắm ảnh tôi hay vì giọng văn dí dỏm của tôi cuốn hút họ nữa.
Bạn đang cho rằng tôi là một Hot Boy, đẹp trai, nhà giàu, là chuẩn nhân vật chính trong mấy truyện teen hiện nay ấy à? Ừ, có vẻ cũng đúng, trừ phần cuối cùng: nhân vật chính. Từ khi sinh ra tôi đã là một nhân vật phụ, một cái bóng mờ nhạt của cả gia đình. Một thằng nhóc mười bảy tuổi có những điều kiện như tôi thì đương nhiên có thể ngẩng cao đầu, nhìn đời bằng nửa con mắt. Nhưng mọi chuyện hoàn toàn khác vì tôi sinh ra trong một gia đình toàn “quái kiệt” thế nên hào quang do tôi tỏa ra khi xếp bên cạnh những thành viên ưu tú trong gia đình bỗng chốc như đom đóm và đèn 100 W vậy.
Hai
Ba tôi chuẩn mẫu nam chính của ngôn tình thiếu nữ: siêu cấp đẹp trai, siêu cấp thông minh, siêu cấp giàu có, và siêu cấp si tình. Cái dở hơi nhất cuộc đời ba tôi có lẽ là yêu mẹ tôi. Nghe người ta nói khi học lớp năm, ba tôi chú ý tới mẹ tôi vì cái tên quê không đỡ nổi của bà: Nguyễn Thị Sen. Ba cảm thấy thú vị vì cách người ta gọi mẹ hệt như cách bà nội tôi gọi mấy cô giúp việc. Và không hiểu ba đã trêu chọcmẹ như thế nào mà khiến mẹ thẳng tay cho ăn mấy cái bạt tai. À, tôi quên không nhắc tới, ba tôi hẳn còn là người siêu cấp thích bị ngược đãi, bởi sau mấy cái bạt tai đó ba tôi lại càng để ý, càng theo sát và cuối cùng bị nụ cười hiền lành chân chất gái quê của mẹ tôi thu phục.
Mẹ tôi, nhan sắc bình thường, học hành cũng bình thường, gia thế bình thường, cái không bình thường nhất của bà là khiến ột siêu cấp đẹptrai như ba tôi chết mê chết mệt. Mười lăm tuổi, sau năm năm bám đuôi theo đuổi thì ba tôi mới mời được mẹ tôi đi chơi một lần, đó là tham dự một bữa tiệc của ông anh hay bà chị họ nào đó. Tiếc rằng người tham gia toàn sinh viên đại học trở lên còn ba tôi vì lần đầu tiên “dắt” gái đi chơi nên chẳng có xíu kinh nghiệm gì. Bữa tiệc của người trưởng thành thì đương nhiên phải có rượu, và hai người trẻ tuổi kia bị chuốc say, đó là lý do ra đời của anh cả nhà tôi: Nguyễn Anh Duệ.
Ủa vì sao ảnh lại họ Nguyễn trong khi ba con tôi lại họ Trần, dễ hiểu mà: ảnh có phải là con ba tôi đâu. Ngày đó uống hai li sâm-panh xong ba tôi say quắc cần câu, lăn quay ra ngủ tít. Thiếu người “bảo kê” lại hơi lâng lâng say nên mẹ tôi bị người khác dẫn vào phòng, và tỉnh lại thì chẳng biết người qua đêm với mình là ai nữa. Sau này mỗi lần nhắc lại ba tôi đều nghiến răng nói: Là ba không cẩn thận, ba quá chủ quan nghĩ nhan sắc như mẹ con thì ngoài ba ra còn ai dám nhìn nữa. À, dĩ nhiên mỗi lần nói xong điều này ổng lại bị mẹ tôi ột trận.
Cái bụng bầu của mẹ tôi lớn dần, ba tôi thương mẹ lại áy náy nghĩ rằng tại ổng đưa mẹ tôi tới bữa tiệc mọi chuyện mới thành ra như vậy nên dĩ nhiên nhận trách nhiệm. Mẹ tôi bị lừa, tưởng ba tôi là “thủ phạm” nên sau một hồi ngược đãi ổng thì ngẩn người ra vừa nhìn trời vừa xoa bụng và đi đến quyết định cuối cùng là giữ lại đứa trẻ. Nhưng cuối cùng tất cả đều không qua mắt được bà nội tôi. Bà nội tôi mất cả đời để đào tạo ra cha tôi trở thành một quý ông thành đạt, ấy thế mà thứ “gái quê” như mẹ tôi lại dám “vấy bẩn” con trai bà, dám bắt con trai bà đi “đổ vỏ”. Đương nhiên bà nội không chấp nhận được việc này.
Chỉ vài ngày điều tra bà nội đã đưa ra được những bằng chứng chứng tỏ cái thai trong bụng mẹ tôi không phải là của ba tôi, rồi dùng tốc độ sét đánh chi ẹ tôi một khoản tiền và đưa ba tôi ra nước ngoài. Ba tôi soái ca bao nhiêu thì mẹ tôi lại chuẩn nữ phụ ngôn tình bấy nhiêu. Đáng lý cái bụng bầu của mẹ không phải do ba tôi gây ra thì sao có thể nhận tiền của bà nội? Nhưng mẹ tôi vô cùng thực dụng, mẹ bảo nếu không nhận tiền thì quãng thời gian đó mẹ và anh cả phải vượt qua như thế nào, đời chứ có phải trong phim đâu, mẹ cần ăn và mặc còn anh cả cần sữa và bỉm. Thế nên mẹ tôi nhận tiền, yên tâm nghỉ học một năm rồi sinh con, mướn người chăm con rồi đi học lại trong khi ba tôi ở nước ngoài gần như phát điên vì bị tách khỏi bà.
Ba
Anh cả tôi bảy tuổi thì ba mẹ tôi gặp lại nhau. Mẹ tôi khi đó mới tốt nghiệp đại học, ông chủcông ty đã tuyển dụng bà lại chính là ba tôi. Ba tôi chưa bao giờ thừa nhận nhưng anh em tôi biết tỏng đây chắc chắn là cái bẫy ba giăng ra chờ mẹ mắc lưới. Thế nên không có gì khó hiểu khi sau đó một năm họ làm đám cưới. Lần này thì ba tôi đủ lông đủ cánh để có thể chống đỡ được trước mọi áp lực từ phía bà nội tôi. Người ngoài thì bảo mẹ tôi mèo mù vớ cá rán, cóc ăn thịt thiên nga, đũa mốc chòi mâm son…vân vân và mây mây đủ thứ trên đời, chỉ có ba tôi vẫn luôn nói: Thật may vì mẹ tôi đồng ý làm vợ ổng.
Một năm sau đám cưới của ba mẹ thì tôi ra đời. Ba nói ông đã mất rất nhiều thời gian để lựa chọn cái tên cho tôi nhưng nó tới lại rất dễ dàng, ngày tôi sinh ra là một ngày mưa, thế nên tên của tôi là: Trần Thanh Vũ. Tôi cứ tin như thế đến một ngày ba tôi say rượu phun ra mấy chuyện tôi mới biết mình bị lừa.
Mẹ tôi mang bầu, siêu âm cả thảy mười bảy lần nhưng tới tận lúc sinh mới biết là mình sinh ba chứ không phải sinh đôi hai gái như đã tưởng. Vì thế làm gì có chuyện ba tôi nghĩ tên cho tôi cả tháng trời trước đó. Có mà lúc ấy bối rối quá vì tự dưng “dư” ra một đứa và mấy cô hộ sinh cứ liên tục giục để viết giấy chứng sinh, ngoài trời lại đang mưa nên mới đặt tên tôi là Vũ. Còn hai bà chị sinh đôi của tôi thì có tên là: Trần An An và Trần Bình Bình, hai người này mới là lý do ba tôi mất hàng tháng nghĩ tên. Ngụ ý là để mẹ con tôi được an bình - bình an, cuối cùng thì bốn mẹ con đều tròn vuông hết thảy.
Bốn
Khi tôi ba tuổi thì anh cả tôi cãi nhau kịch liệt với mẹ. Ảnh muốn làm bác sĩ còn mẹ thì muốn hướng ảnh theo sự nghiệp kinh doanh. Ba tôi ngồi im không tranh luận vì nếu ổng đồng ý với anh cả thì mẹ tôi sẽ nói: Nó không phải con anh, đương nhiên anh không muốn nó kế thừa gia sản của anh. Còn nếu ba tôi về phía mẹ tôi thì anh cả tôi sẽ nói: Ba không phải ba đẻ của con nên ba không để cho con được làm những gì con muốn. Cuộc cãi vã lên tới cao trào thì chị hai tôi, An An, đập bẹp cái bát ăn xuống đất, dõng dạc tuyên bố:
- Con sẽ thay Anh Duệ học kinh doanh, kế thừa sự nghiệp của ba mẹ, thế nên hai người để ảnh được làm những gì ảnh muốn.
Chị hai tôi khi đó cũng chỉ ba tuổi như tôi nhưng đã rất có chính kiến, trắc nghiệm IQ tới 140. Tôi và chị ba, Bình Bình, có chỉ số thông minh chỉ hơn 100, mẹ tôi nói chắc tại hai đứa tôi được lấy ra sau, bị ngạt xíu nên kém thông minh. Nhưng có lẽ vì tôi ra sau cùng nên ngạt nhiều nhất vì chị ba tôi dù chỉ số thông minh không xê xích lắm với tôi lại có năng khiếu âm nhạc, ba tuổi đã được mệnh danh là Music Angle, còn tôi thì đến tận bây giờ cái khóa nhạc cũng không biết vẽ.
Vậy là khi chị hai tôi được đưa sang Mỹ ở với bà nội để bắt đầu đào tạo thành người kế thừa gia tộc, chị ba tôi đang từng bước trở thành Super Star thì tôi vẫn ôm bát tự xúc từng muỗng ăn và ngây ngô nhìn đám người trong nhà. Ở gia đình khác quý tử ba tuổi tự xúc cơm ăn thì đã được cả nhà tung hô, còn ở nhà tôi thì ăn xong tôi còn phải tự bỏ chén vô chậu rửa, đánh răng và tự chui vào chăn để ngủ.
Nhà có tới ba đứa trẻ con và một ông anh trai đang tuổi dậy thì thì tôi có thể mong đợi vào điều gì? Ba mẹ tôi quá bận, vì thế ru ngủ hay đọc truyện cho tôi nghe trước khi đi ngủ là việc tôi chỉ được thấy trên ti vi. Nếu không có một lần nửa đêm mắc tè tỉnh dậy nhưng chưa kịp đi, bắt gặp mẹ rón rén đi vào phòng dém chăn cho tôi thì chắc tôi cứ tưởng chả ai trong nhà quan tâm tới một đứa tầm thường như tôi.
Năm
Hai năm trước anh cả tôi trở về nước và trở thành tiến sĩ y khoa trẻ nhất cả nước khi mới có hai lăm tuổi. Chị hai tôi thì học vượt ba lớp thành công đậu vào khoa Quản lý nhân lực của Đại học Harvard. Chị ba chính thức trở thành Super Star khi album đầu tay của chị đạt doanh thu cao nhất trong các bảng xếp hạng châu Mỹ, châu Âu và châu Á, còn châu Phi và châu Nam Cực có bảng xếp hạng hay không tôi không để ý lắm. Bản thân tôi hai năm trước thành công tốt nghiệp cấp hai và thi đậu được vào cấp ba danh tiếng nhất thành phố. Thằng bạn tôi thi vào trường kém hơn mà được bố mẹ mở tới mười bàn tiệc ở nhà hàng để liên hoan chúc mừng. Nhưng thành tích của tôi so với ba anh chị của mình thì chẳng là gì nên tôi ngại không hề nhắc tới. Có điều ba vẫn nhìn ra, xoa đầu tôi cười nói: Con trai ba lớn rồi, ngày một giống mẹ.
Chà, với ba tôi thì đây là lời khen bởi trong mắt ông thì mẹ cái gì chả tốt. Nhưng lời này qua tai mọi người có nghĩa là: tôi giống mẹ nhất nhà, đầu óc, học vấn, tài năng, tất cả đều dừng ở hai chữ bình thường. Thật may về phương diện di truyền tôi còn vớt vát được tí, có được bộ dáng tốt mã của ba. Nhưng đứng cạnh ba và anh cả vẫn là “kém sắc” hơn chút. Thế đủ thấy ba đẻ của anh cả tôi hẳn là một gã đẹp trai hết biết chứ nếu không nhan sắc tầm tầm bậc trung của mẹ tôi làm sao sinh được một soái ca lạnh lùng là anh cả nhà tôi. Mỗi lần nhìn anh cả tôi lại âm thầm nhớ tới lời ba tôi răn dạy: Rượu là đồ ma quỷ, nếu không phải xỉn tới mức không nhìn rõ được trời đất thì lí gì một soái ca lại đi ôm mẹ tôi lên giường (trừ trường hợp mà khoa học không thể giải thích là ba tôi). Tôi cũng hoàn toàn nhất trí với ba tôi rằng, gã cha đẻ của anh cả tôi hẳn là ngày hôm sau tỉnh rượu nhìn thấy rõ diện mạo của mẹ tôi trên giường thì sợ quá mà chạy mất. Thế cho nên đến tận bây giờ anh tôi vẫn không biết (thực ra là không muốn biết) ba đẻ mình là ai.
Tôi cũng không tủi thân khi đem mình so sánh với những người trong nhà, vì tủi thân cũng chỉ là một cảm giác và cảm giác thì sẽ chai sạn theo thời gian. Tôi mười bảytuổi thì có tới mười bảy năm để mà “chai sạn” với cái cảm giác này rồi. Để lấy lại cân bằng trong cuộc sống tôi chưa từng giới thiệu gia đình với bạn bè. Ở nhà lúc nào tôi cũng lấy tư thế như xem ti vi nhìn cả nhà. Lúc nào cảm thấy khó chịu thì tìm bạn bè. Dù sao cái đứa “tầm thường” ở nhà như tôi lại là “thần tượng” trong mắt những người khác.
Cuộc sống cũng như suy nghĩ của tôi đã có nhiều thay đổi kể từ sau ba mươi ngày đen tối nhất trong lịch sử gia đình tôi. Trước ba mươi ngày này tôi là một nam phụ trong một bộ phim tình cảm gia đình, sau bộ phim, tôi vẫn là một nam phụ, nhưng là một vai nam phụ được thừa nhận và tôi nghĩ mình hài lòng với vị trí nam phụ ấy.
Ngày thứ nhất
Sáng nay có kết quả thi học kì, tôi đứng thứ hai toàn khối. Tôi vừa cười cười với mấy đứa con gái đang phóng ánh mắt ái mộ về phía mình vừa cầm bảng điểm nhét vào cặp. Mẹ và ba cũng chẳng xem đến cái này. Trước thì tôi tưởng họ chẳng quan tâm gì đến tôi đâu nhưng hóa ra tôi nhầm. Một lần mượn laptop của ba, tôi thấy ba có email của cô giáo chủ nhiệm. Thì ra hàng tuần ba đều nhận được báo cáo học tập của tôi. Lần đó tôi đứng thứ nhất toàn khối, tôi còn nhìn được ba chuyển tiếp email của cô giáo chủ nhiệm ẹ, ba chỉ nói mỗi câu: Em nhìn con trai chúng ta kìa! Kèm theo đó là một cái icon trái tim. Thật ra với cặp đôi bố mẹ hơn bốn mươi mà suốt ngày phóng tim tủng về phía nhau thế này tôi cũng thấy buồn nôn nhưng khi đó tôi không những chẳng thấy buồn nôn còn vừa nhìn màn hình laptop vừa cười một mình.
Từ lần đó tôi đã nghĩ dù chẳng ai hỏi han đến, và dù bộ não chẳng trác tuyệt như mấy anh, mấy chị, không có tài năng khiến người khác ngưỡng mộ, không thể học nhảy cóc vài lớp nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng hết khả năng có thể của mình vì tôi biết dù ba mẹ tôi luôn làm bộ làm dáng không để ý nhưng kì thực họ vẫn quan tâm tới tôi rất nhiều.
Vì không muốn để lộ ra hoàn cảnh gia đình nên tôi giống như những bạn học khác đi xe đạp hoặc xe bus tới trường. Hôm nay vừa tới bến xe bus, nhìn thấy bên đường một con xe BMW biển số 4973 thì tôi chột dạ mở túi kiểm tra điện thoại, thấy có hai cuộc gọi nhỡ của anh cả, một cuộc gọi nhỡ của chị ba, và một cuộc gọi nhỡ từ người đang ngồi trên xe ô tô kia. Tôi tránh mặt mấy người bạn quen mặt, đi bộ thêm một quãng cách xa bến xe bus. Chiếc BMW đen cũng lặng lẽ bám theo tôi, khi tôi dừng lại thì cửa xe cũng dừng sát người tôi. Tôi leo lên xe.
- Có chuyện gì sao anh Minh?
Gia đình tôi mọi người đều bận rộn nên ngoài hai giúp việc còn có một người quản lý chung cho cả nhà, đó là anh Minh. Anh này cũng toàn năng lắm, tốt nghiệp Cambridge đấy, làm thư kí cho ba tôi cũng được, trợ lí cho mẹ tôi cũng xong, quản lý thời vụ cho chị ba nhà tôi khi bả đi lưu diễn hay làm gia sư cuối kì cho chị hai cũng không vấn đề. Thỉnh thoảng còn làm tài xế hoặc đi họp phụ huynh cho tôi khi ba mẹ tôi bận hoặc là phụ giúp anh cả tôi khi có vấn đề gì đó ảnh không tự giải quyết được. Đại khái người biết rõ ràng tường tận tình huống của mọi người trong gia đình tôi chính là anh chàng hai chín tuổi này.
Anh Minh phớt lờ câu hỏi của tôi, lông mày nhíu lại như thể tôi làm phiền ảnh và còn cố ý vặn to radio.
“… Số hiệu máy bay là YH4987, địa điểm rơi được dự đoán là quần đảo phía Nam Indonesia…”
Tôi định hỏi tiếp nhưng thấy thái độ không thèm để ýcủa anh ta thì ngậm miệng lại. Sống với một đám “quái kiệt” tôi nhận ra khi nào họ muốn nói, tự khắc họ sẽ nói. Tôi chống tay vào cửa kính ô tô, tiếng radio vẫn văng vẳng bên tai.
“…trước khi xác máy bay chìm xuống… xác nhận được là đã kịp thời mở xuồng cứu hộ… có tới 167 hành khách… xác định được có hai hành khách người Việt Nam… danh tính hai hành khách này đang được tiến hành xác minh…”
Tôi lẩm bẩm:
- Năm nay là cái năm gì mà máy bay rơi liên tục?
Chả biết có phải tại nhạy cảm quá không mà đột nhiên tôi thấy anh Minh hơi cứng người, và xe phi đi nhanh hơn thì phải. Tôi móc điện thoại lần lượt gọi cho anh cả và chị ba, không ai nghe máy. Cùng lúc đó bản tin máy bay rơi trên radio kết thúc. Anh Minh này lại dở chứng đột nhiên táp xe vào lề đường, phanh gấp. May mà tôi cài dây an toàn chứ không thì đập thẳng mặt về phía trước rồi.
- Chết tiệt! Anh lái xe kiểu gì thế?
Quay lại định nói tiếp thì thấy anh ta đang chăm chú nhìn tôi. Tôi đưa tay sờ sờ mặt, tôi thì có gì mà nhìn chứ? Không biết vì bị nhìn lâu quá hay vì đống manga Yaoi* hại đời tôi, chỉ một lúc sau thì mớ suy nghĩ thắc mắc đen tối cứ thế ùn ùn kéo tới khiến đầu tôi phình to ra và nghĩ tới chuyện… Tôi đổ mồ hôi hột, than thầm: Không lẽ nào?
*Manga Yaoi: manga boy love boy nặng.
Anh cả với chị ba gọi điện để tôi tránh anh ta, tôi lại lao đầu lên xe. Nhỡ anh ta nói thích tôi rồi bắt cóc tôi thì sao? Đầu óc tôi bình thường nhưng dù sao tôi cũng được lũ con gái trong trường gọi một tiếng mỹ nam đấy. Tôi còn đang nghĩ xem có nên tháo dây an toàn, mở cửa xe mà chạy không thì:
- Ba cậu ở trên chuyến bay vừa nãy!
- Hả?
Tôi há mồm ra hỏi lại, chẳng hiểu anh ta đang nói gì.
- YH4987, ba cậu ở trên chuyến bay đó.
Hai tay tôi run bắn lên, đầu tôi hiện ra đoạn phát thanh trên radio “… có hai hành khách người Việt Nam chưa xác định được danh tính…”, mắt tôi trợn trừng nhìn chằm chằm vào anh Minh. Mãi sau tôi mới lắp bắp nói được một câu:
- Đùa… đùa không vui chút nào.
Còn chưa xác định được danh tính mà, sao… sao có thể là ba tôi? Nhưng chính tôi cũng chẳng tin là anh ta nói đùa, vì anh ta làm quản lý cho gia đình tôi bảy năm nay, đã bao giờ tôi thấy anh ta nói đùa đâu? Chẳng biết tôi sững sờ mất bao lâu nhưng khi tôi định thần được thì giọng tôi đã khản đặc lại.
- Cho… cho tôi tới chỗ mẹ.
Anh Minh chỉ ừ một tiếng rồi khởi động xe tiếp tục đi. Xe dừng ở cổng bệnh viện nơi anh cả làm việc. Tôi ngơ ngác nhìn anh Minh. Anh ta chậm rì rì đỗ xe, cân nhắc một hồi rồi mới nhìn tôi nói:
- Ba cậu nói, kì thực trong số mấy anh chị em, cậu là người cứng cỏi nhất, thế nên hi vọng bây giờ cậu có thể chống đỡ được.
Ừ, tôi biết tôi là người cứng cỏi, không cứng cỏi sao bao nhiêu năm sống cùng toàn thiên tài tôi vẫn không đánh mất bản thân mình. Nhưng giờ là lúc nhắc tới điều này sao? Tôi mờ mịt nhìn Minh, anh ta chần chừ một hồi mới nói tiếp:
- Ba tiếng trước mẹ cậu nhận được tin từ thư kí riêng của ba cậu, khi đó mẹ cậu đang lái xe.
Tôi lập tức như nghe thấy tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm vang khắp nơi. Bản thân tôi khi nghe tin còn thẫn thờ cả người thì mẹ tôi phải làm sao?
- Mẹ cậu bị tai nạn xe hơi, cách đây ba tiếng, hiện được chuyển tới khoa của anh trai cậu, vẫn đang hôn mê.
- Cái gì?
Tôi gần như gào lên, toàn thân run rẩy kịch liệt. Ba tôi, mẹ tôi, sao lại…
Tôi không nghe thấy tiếng gọi với lại của anh Minh, cắm đầu băng qua đường chạy vào cổng viện và chạy một mạch lên khoa anh cả. Không phải giờ thăm bệnh nhưng bảo vệ nhận ra tôi vì có vài lần tôi mang đồ đến cho anh cả. Một chị điều dưỡng thoáng thấy tôi thì giữ tôi lại.
- Thanh Vũ, bình tĩnh đã, để chị đưa em tới phòng cấp cứu.
Tôi chẳng biết chị ta là ai, cũng chẳng quan tâm vì sao chị ta biết mình, tôi chỉ lăm lăm đi theo chị ta. Tôi được dẫn tới một phòng nhỏ khoảng 12 m2. Cửa phòng mở, tôi thấy có hai giường bệnh, một người nằm giường bên ngoài trên người gắn chi chít toàn máy móc. Tôi cố gắng mở to mắt, cố gắng ngăn không ắt nhòe nước để xác định rõ cái “bình rượu cần” gắn toàn dây dợ nằm trên giường là mẹ tôi.
Miệng mẹ gắn ống thở, cổ, tay, bụng, chân chỗ nào cũng thấy gắn dây dợ. Mái tóc đen mượt như nhung của mẹ đã bị cắt sạch, băng bên ngoài là những lớp băng dày. Tôi muốn cầm tay mẹ nhưng chẳng biết phải cầm thế nào vì cả hai tay đều cắm dịch truyền và gắn máy móc gì đó. Mẹ nằm đó trắng nhợt nhạt, hai đầu lông mày nhíu chặt lại và tiếng máy móc tít tít báo liên hồi chỉ số sinh tồn là điều duy nhất nhắc nhở tôi rằng mẹ tôi còn sống.
Hai chân tôi như muốn nhũn ra, tôi muốn ngồi bệt xuống vì cảm thấy như bản thân không còn chút sức lực nào nữa thì tôi nhận ra, anh cả tôi đang ngồi xuống ở khe hở giữa hai giường bệnh từ khi nào. Hai tay anh ôm chặt lấy đầu, áo blouse dài quét đất, toàn thân anh run rẩy. Mắt tôi vô tình nhìn thoáng qua giường bên cạnh. Người nằm trên đó chẳng phải chị ba, Bình Bình, nhà tôi sao? Khuôn mặt chị cũng tái nhợt, bàn tay thò ra ngoài chăn nắm chặt. Tôi vội vã chạy về phía chị, run rẩy lay nhẹ.
- Bình Bình, chị sao vậy?
Chẳng nhẽ Bình Bình ở trên xe cùng với mẹ sao? Anh Minh không hề nói vụ tai nạn liên quan tới Bình Bình mà, hơn tiếng trước chị ba còn gọi cho tôi nên không lí nào?
Nghe tiếng động, anh cả ngẩng đầu lên, tôi như thấy được anh đang cố gắng trấn tĩnh bản thân mình.
- Bình Bình không sao, nó chỉ sốc quá khi nhận được tin tức của ba mẹ nên ngất đi thôi.
Kì thực tôi cũng muốn suy sụp như anh cả hay nhũn người ra mà ngất như chị ba, nhưng khi nhìn mẹ nằm trên giường bệnh và bộ dáng của hai người kia tôi lại cố gắng gượng.
- Anh cả, đứng dậy nào, bây giờ không phải lúc suy sụp!
Cùng với sự giúp đỡ của chị điều dưỡng chúng tôi mới đỡ được anh cả ngồi dậy. Anh Minh cũng theo tôi lên khoa, đã trao đổi với bác sĩ và ngồi lại với hai anh em tôi. Mẹ tôi bị thương tổn nặng nhất là ở não, có xuất huyết nhưng không mổ được vì não có dấu hiệu phù. Hiện tại đang điều trị phù não, ổn định mới có thể tiến hành phẫu thuật. Tôi chẳng học y, nhưng có một ông anh làm tiến sĩ khoa phẫu thuật thần kinh nên tôi đã được nghe kể nhiều lần về sự nguy hiểm của xuất huyết não nếu không được phẫu thuật sớm. Nói như thế có nghĩa là tính mạng của mẹ tôi bây giờ như mành chỉ treo chuông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui