Trên tường loang lổ những vệt màu trắng, có thể thấy dù được quét dọn mỗi ngày nhưng vì đã quá cũ nên không thể sạch sẽ được nữa, chiếc đồng hồ treo tường kia lại làm cho người khác có ấn tượng “không biết thời gian chính xác”, bây giờ là mười giờ đúng. Trong góc phòng, cánh quạt của máy điều hòa đã tích đầy bụi bặm, chạy ầm ầm, bàn ghế trong tiệm ăn đã đổi mới nhưng dù vậy cũng không làm cho tiệm ăn nhỏ chuyên làm vằn thắn nổi bật lên. Hạng Phong cúi đầu nhìn cái bát tráng men màu trắng trước mặt, miệng bát bị mẻ, vì thế anh xoay chỗ mẻ đó ra phía đối diện mặt mình. Nhìn theo hướng đó thì anh thấy Lương Kiến Phi đang ăn ngấu nghiến.
“Ừm... Ngon quá...” Răng cô vừa được trám xong, bác sĩ bảo trong hai giờ không được đụng vào nên cô chỉ có thể sử dụng một hàm.
Hạng Phong nhịn không được nói: “Nếu cô ăn mặc tồi tàn một chút, sẽ có người hoài nghi tôi là kẻ buôn người.”
Cô nhìn anh, trả lời mơ hồ: “Nửa ngày nay tôi chưa ăn cái gì... Dù lạnh hay nóng, đụng tới răng đều đau...”
Anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu tôi không bắt cô đi gặp bác sĩ, cô định chịu đựng tới khi nào?”
Cô vừa nuốt vằn thắn vừa tự hỏi: “Việc này... Tôi cũng không biết...”
Hạng Phong cười khổ, cũng đoán cô sẽ như thế, khi làm việc cô là người cực kì quyết đoán, nhưng khi ốm đau dù chỉ là bệnh nhẹ, cô liền giơ cờ đầu hàng, tình nguyện tra tấn bản thân cũng không chịu đi bệnh viện.
Ăn cơm xong, anh tỏ ý muốn đưa cô về nhà, lúc đầu cô khách khí từ chối, sau khi phát hiện ở đây có rất ít xe taxi cho nên cô vui vẻ đồng ý. Anh kéo khóe môi, cô đúng là... không biết giả vờ chút nào.
Có lẽ giải quyết được chiếc răng đau, lại ăn uống no đủ, Lương Kiến Phi rất vui vẻ, bản năng đối chọi gay gắt của hai người cũng theo đó biến mất.
“Thực ra, đôi khi nghĩ lại, dáng vẻ của anh tuy rằng khiến người khác ghét nhưng tâm địa vẫn không xấu xa.” Cô nói.
“... Cám ơn.” Anh hậm hực đáp.
“Nếu anh có thể sửa lại tính tình, không chừng sẽ khiến rất nhiều phụ nữ si mê - giống như Hạng Tự vậy.”
“...” Xin miễn cho anh là kẻ bất tài.
“Hai anh em anh không quá giống nhau, thậm chí có điểm hoàn toàn tương phản.”
“À... Không biết sau khi trưởng thành ‘Hạng Ngộ’ sẽ có tính cách như thế nào.” Anh cố ý nói.
“Ồ, anh nghe Tử Mặc nói rồi...”
“Cái tên ‘vang dội’ như thế e rằng chỉ có cô mới nghĩ ra được.”
Lương Kiến Phi cười ngây ngô hai tiếng, không biết vì che dấu xấu hổ hay thật sự cười, Hạng Phong thường cảm thấy cô là một người thú vị như vậy, mỗi khi anh dùng trí tuệ của mình để suy đoán câu trả lời của cô, lý do của cô lại rất rõ ràng, đơn giản.
Sau đó, không khí trong xe yên tĩnh lại, anh chuyên tâm lái xe, cô chuyên tâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Có một chiếc xe muốn sang làn đường bên cạnh mà dồn ép xe bọn họ ở phía trước, Hạng Phong phải phanh lại, người nọ liền phóng lên trên.
“Súc sinh.” Lương Kiến Phi không nhịn được mà mắng mỏ.
Hạng Phong chỉ mỉm cười: “Một số người vì vượt lên trên không hợp tình hợp lý sẽ bị mắng là ‘súc sinh’, nhưng một số người khác làm những chuyện không bằng cầm thú thì không ai chỉ trích họ, thế giới này có phải bất công hay không?”
Cô trầm mặc một lát: “Anh nói đúng.”
Khoé miệng anh vẫn mang theo nét cười: “Cho nên, cô khoan dung độ lượng chút đi. Chẳng qua, tôi không thể lý giải được, vì sao rất nhiều người thích vượt qua xe của tôi.”
“Bởi vì xe của anh rất gây chú ý.” Cô cũng cười.
Hạng Phong bĩu môi, từ chối cho ý kiến.
Hai người lại trầm mặc đến khi Lương Kiến Phi bỗng nhiên hỏi: “Cuộc sống của anh chỉ xoay quanh sáng tác sao?”
“Không sai biệt lắm.”
“Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, cuộc sống của tôi cũng chỉ toàn công việc mà thôi. Trước kia cảm thấy thế giới này luôn nhiều màu sắc, có rất nhiều việc chờ tôi đi làm, nhưng dần dần, ý tưởng này hoàn toàn biến mất.”
“Bởi vì không muốn trải nghiệm thứ mới mẻ - sau đó trải qua thất bại.” Anh châm biếm nói.
Cô kinh ngạc nhìn anh, cuối cùng cười khổ: “Anh biết không, mặc dù có một lần tôi rất chán ghét anh, nhưng tôi không thể không thừa nhận anh là một người thông minh, cực kì thông minh.”
“Một lần?” Anh như bắt được thứ gì đó trong bóng đêm.
Lương Kiến Phi thở dài: “Anh nên để ý đến chuyện kẻ thù không đội trời chung của anh thừa nhận không hận anh chứ?”
“Kẻ thù không đội trời chung?” Anh tranh thủ quay đầu nhìn cô, “Tôi chưa bao giờ xem cô như thế.”
Đối với lý do thoái thác của anh cô cảm thấy hứng thú, quay sang nhìn anh chăm chú, cô hỏi: “Vậy anh xem tôi là người thế nào?”
“Một người... không thể khiến người khác yêu mến.” Anh kết luận.
“... Tôi biết ngay mà, miệng chó không thể phun ra ngà voi.” Dù vậy, cô vẫn nở nụ cười.
Anh cũng cười, loại cảm giác này rất kì diệu, hai người tranh giành khốc liệt bỗng bắt tay giảng hòa, mọi chuyện trong quá khứ trở thành vui đùa, bây giờ giữa hai bọn họ tràn ngập sự ăn ý.
“Này,” cô nhìn anh, nửa đùa nửa thật hỏi, “Vì sao bạn gái trước kia của anh lại chia tay với anh, có phải không chịu nổi tính tình của anh không?”
“...” Anh nhìn bản hướng dẫn của con đường phía trước, một lúc sau mới trả lời, “Bởi vì khi đó tôi không cách nào cho cô ấy cuộc sống mà cô ấy muốn.”
“Chỉ vì tiền sao?”
Chữ “tiền” này nghe thật chói tai, trong lòng anh vẫn không muốn thừa nhận, nhưng mà hiện tại từ lời nói của Lương Kiến Phi, anh thấy mình đã có thể thản nhiên chấp nhận.
“Có thể lý giải như thế này, tiền đương nhiên là nguyên nhân chủ yếu, nhưng tôi cho rằng, nói chính xác hơn là tôi không để cô ấy cảm thấy sẽ có một tương lai tốt đẹp khi ở bên tôi cho nên cô ấy rời đi.”
Cô nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh, bỗng nhiên nói: “Anh là người khoan dung... Cô ấy bỏ anh mà anh không hề trách cô ấy là người độc ác.”
Anh không biết đáp lại lời cô như thế nào, thực ra anh cảm thấy mình không phải là người độ lượng, nhưng anh vẫn cho rằng mỗi người đều có quyền lựa chọn.
Cô quay đầu đi chỗ khác, trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng nói: “Tôi không cách nào làm như anh được.”
“...”
“Cứ cho rằng tôi không hận anh ta, nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện trước kia, tôi vẫn sẽ có cảm giác... tức giận.”
Đây là lần đầu tiên Hạng Phong nghe Lương Kiến Phi nói về hôn nhân trước kia của cô trong tình trạng tỉnh táo, về chuyện của cô, anh biết sơ sơ từ chỗ Tử Mặc, nhưng nghe được sự thật từ chính miệng đương sự lại giống như một chuyện khác.
“Bởi vì anh ta phản bội cô sao?” Vì anh là người đứng bên ngoài nên có thể nói trắng ra giống cô.
“Có lẽ phụ nữ luôn luôn không thể tha thứ cho sự phản bội - tuyệt đối không thể tha thứ cho sự phản bội.”
“Đây là điểm chung của nhân loại, không phải chỉ riêng phụ nữ.” Anh cười nói.
“Không phải anh đã tha thứ cho sự phản bội sao?”
“Tôi không hề tha thứ.” Anh thản nhiên đáp.
“…”
“Nhưng tôi có thể hiểu được. Thế thôi.”
Lương Kiến Phi lại trầm mặc, lúc Hạng Phong quay đầu nhìn cô, cô nhẹ nhàng thở dài: “Cũng đúng, thực ra tôi nhỏ mọn. Chẳng qua nếu ngay từ đầu tôi có thể hiểu được thì thật tốt...”
“?”
“Như vậy tôi sẽ không bao giờ kết hôn với anh ta.”
Đến tận bây giờ, Hạng Phong mới dám vui mừng, cô thật sự muốn thử bỏ xuống quá khứ.
Khi xe đến dưới lầu nhà Lương Kiến Phi thì đã hơn mười một giờ, hai người đã từng là thế bất lưỡng lập sau khi trải qua một đêm như vậy đều có một cảm giác không nói nên lời, họ giống như vừa muốn xé bỏ lớp mặt nạ vừa muốn ân cần hỏi han đối phương nên không biết phải làm sao.
“Nói thế nào đi nữa,” Lương Kiên Phi cắn môi, hơi nhăn nhó, lại như hào phóng nói với anh, “Cảm ơn anh.”
Hạng Phong cười cười, gần như muốn thốt ra một câu chế nhạo nhưng rốt cuộc kìm xuống: “Không có gì.”
Cô cũng mỉm cười trở lại, vẫy tay rồi bước xuống xe.
Nhìn bóng dáng của cô dần dần mất hẳn trong toà nhà, Hạng Phong không khỏi suy nghĩ: đêm nay, có thể là một bước ngoặt quan trọng không?
Ngày 31 tháng 12, ánh nắng mặt trời bị tầng mây che phủ, Hạng Phong ngủ thẳng đến ba giờ chiều mới tỉnh, suốt đêm hôm qua anh viết bản thảo, viết đi viết lại, sửa rất nhiều lần mới hoàn thành. Chạng vạng năm giờ chiều, anh mang quà đến nhà Hạng Tự và Tử Mặc, năm nào đến ngày này anh cũng ở bên bọn họ, năm nay cũng không ngoại lệ.
“Vẫn chưa nghĩ ra cái tên sao?” Lúc hai anh em ở trong bếp cho thịt viên vào canh, Hạng Phong không nhịn được hỏi.
“Hả?... Vâng,” Hạng Tự gật đầu, “Em nghĩ cứ chờ khi đứa bé sinh rồi mới quyết định.”
Như vậy cũng tốt, Hạng Phong nghĩ trong lòng vì sao mình lại quan tâm đến tên của đứa bé như vậy? Đó là con của em trai anh thì nên để nó quyết định.
Tử Mặc đặt đồ ăn lên bàn, Hạng Phong hỏi: “Còn có người đến sao?”
Bởi vì cô đặt năm bộ chén đũa.
“Vâng,” Tử Mặc gật đầu, "Bọn Thế Phân muốn tới."
Hạng Phong gật đầu, Viên Thế Phân chính là hình mẫu hai chị em song sinh trong tiểu thuyết của anh, anh âm thầm quan sát nét mặt của Tử Mặc, khi cô nói hai chữ “Thế Phân” rất bình thường, không hề gợn sóng. Xem ra, sự hoài niệm mới là phương thuốc an ủi tốt nhất.
Món ăn của bữa tối cuối năm bao giờ cũng là lẩu thập cẩm, chẳng qua năm nay thêm hai người nên chuyển thành nồi lớn. Viên Thế Phân mang đến một chai rượu đỏ cùng người bạn trai nét mặt không chút thay đổi. Cô nhân lúc Hạng Phong đang ở trong bếp làm salad nói:
“Thật ra Viên Tổ Vân rất khẩn trương.”
“?”
“Anh ấy là fan của anh đấy, từ một tuần trước khi biết được đến đây ăn cơm, mỗi đêm anh ấy đều luyện tập trước gương xem chào hỏi anh như thế nào. Anh đối xử với anh ấy tốt một chút.”
Hạng Phong kinh ngạc nhớ tới vẻ mặt anh ta cứng ngắc gật đầu với mình khi bước vào cửa - đây là thành quả sau một tuần luyện tập sao? Anh không khỏi cười khổ.
Khi ăn cơm, anh tận lực mỉm cười thân thiết với fan của mình, đối phương trải qua vài lần lo sợ bất an, rốt cuộc cũng ngượng ngùng cười - bởi vậy anh kết luận, Viên Thế Phân không nói dối.
Trong TV đang chiếu cảnh mọi người ở khắp nơi trên thế giới đón năm mới như thế nào, anh nghĩ, đa số đều giống nhau, một đám người cười nói ngồi vây quanh bàn ăn.
Anh bỗng nhiên nghĩ tới một người, giờ cô đang làm gì, cô trải qua đêm nay như thế nào, có giống như anh chen chúc giữa một nhóm người yêu nhau, mặc dù rất vui nhưng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ?
Nhân lúc đi vào bếp lấy tương salad, Hạng Phong lặng lẽ cầm di động ấn một số điện thoại.
“A lô?” Điện thoại vang vài tiếng thì có người bắt máy, có tiếng cười vui, song thanh âm của Lương Kiến Phi cũng rất rõ ràng.
“Là tôi.” Bọn họ vĩnh viễn chẳng bao giờ báo tên.
“Ừ, sao thế?” Cô nói quen miệng, như bọn họ là bạn bè nhiều năm.
“Đang ăn cơm sao?”
“Ừm.”
“Cùng bạn?”
“Đúng vậy, đúng vậy, anh nghe xem, rất náo nhiệt.”
Quả nhiên rất ồn ào, nhưng... Hạng Phong nhìn quanh phòng khách một lúc, hậm hực nói: “Được rồi, tôi có thể khẳng định cô đang ngồi xem tiết mục nào đó của đài truyền hình.”
“A, bị anh phát hiện rồi.” Cô không ủ rũ chút nào.
“Cô... ở nhà một mình?”
“Ừm.”
“Ăn gì rồi?”
“Mì ăn liền.”
“…”
“Này, đừng nghĩ là tôi thê thảm nhé, hôm nay tôi thêm hai quả trứng ốp lếp và xương sườn, siêu cấp thịnh soạn.”
“...” Trong lòng Hạng Phong lại càng thấy khó chịu, “Sớm biết thế đã bảo cô cùng đến đây.”
“Đến đâu?”
“Nhà Hạng Tự. Viên Thế Phân đang ở đây.”
“À...”
“Quên đi thì hơn.”
“?”
“Anh không biết hai người thế bất lưỡng lập ở tiết mục radio mà đồng thời xuất hiện sẽ làm không khí trở nên rất khó xử sao?”
“...” Đối với vấn đề này, anh không nghĩ ra câu trả lời.
“Được rồi, tôi muốn tiếp tục ăn bữa tối thịnh soạn của mình, các người chơi vui vẻ.”
“Nhà của cô số mấy?”
“Hả?”
“Chính là phòng bao nhiêu, lầu mấy.”
Cô chần chừ nói địa chỉ, ngữ khí tràn ngập nghi hoặc.
“Rồi, ăn xương sườn của cô đi.” Cuối cùng anh nói.
Tắt điện thoại, anh trở lại bàn ăn, TV còn tràn ngập tiếng hoan hô của tiết mục hài, nhưng Hạng Phong lại không yên lòng.
“Này!” Hạng Tự bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh.
“?” Anh lui ra phía sau, còn chưa phục hồi lại tinh thần.
“Tương salad đâu?”
Hạng Phong chớp mắt, xấu hổ cười rồi đứng dậy.
Bữa tối diễn ra được hơn phân nửa, anh liền vội vàng tạm biệt, Hạng Tự và Tử Mặc đều bày ra vẻ mặt khó hiểu giống hệt nhau, Viên Thế Phân và bạn trai lại thấy rất tiếc. Anh mang giày, mỉm cười xin lỗi:
“Ngại quá, vừa rồi biên tập gọi điện giục bản thảo, đêm nay nhất định phải nộp cho nên tôi phải đi.”
Đây là cái cớ rất bình thường, nhưng lúc này anh lại lo lắng suy nghĩ không biết có ai tin không, anh cũng không hiểu nổi bản thân mình, không hiểu sức mạnh gì thúc đẩy anh làm vậy. Giống nhân vật dưới ngòi bút của anh biết có gió lốc nhưng vẫn tiến vào.
Anh biết hôm nay sẽ uống rượu nên không lái xe đến, xe taxi hầu như đều đầy khách, anh đứng ở đầu đường dưới đêm đông rét lạnh gần nửa tiếng mới bắt được xe. Nhà Lương Kiến Phi cách đây không quá xa, chỉ 20 phút là có thể đến, nhưng anh cảm thấy đoạn đường này quá dài, khi xuống xe, anh bắt đầu hoài nghi mục đích của mình khi đến đây.
Đúng vậy, anh muốn làm cái gì đây?
Khi cô mở cửa, chẳng lẽ anh đứng ở cửa, nói “Tôi cảm thấy cô rất đáng thương nên đón tết cùng với cô”?
Cô có cảm thấy anh là người điên không?
Ven đường còn có người bán “ma lạt năng” (một món ăn vặt có nguồn gốc từ Tứ Xuyên), việc buôn bán khá tốt, anh nghĩ nghĩ rồi đi tới đó.
Khi Hạng Phong xuất hiện lần nữa ở dưới lầu nhà Lương Kiến Phi, trên tay có thêm một bát “ma lạt năng” nóng hôi hổi, anh ấn nút thang máy, trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh. Thang máy “đinh” một tiếng, anh đi ra ngoài, rất nhanh tìm được số nhà của cô.
Trên chuông cửa có một lớp bụi mỏng nhưng nút ấn lại sạch sẽ, anh đoán rằng có lẽ vừa có người ấn chuông. Anh đứng ở cửa một phút, rốt cuộc đưa tay ấn xuống cái nút màu trắng.
Tiếng “Đing đong” từ bên trong cánh cửa truyền đến, một lúc sau có tiếng bước chân.
Khi Lương Kiến Phi mở cửa nhìn thấy anh, cô chỉ có thể dùng từ “khiếp sợ” để hình dung. Một tay anh đút vào túi áo khoác, một tay cầm túi đang toả ra hơi nóng giơ lên trước mặt cô: “Bọn họ biết cô ở nhà một mình nên bảo tôi mang bát canh đến.”
Nói xong, trên mặt anh xuất hiện vẻ mặt không cam lòng.
“...” Cô vẫn ngạc nhiên, đứng đó không biết làm sao.
“Bên ngoài rất lạnh.” Anh nhắc nhở.
“Tôi biết,” cô nhìn anh, yếu ớt nói, “Nhưng...”
Có lẽ để anh đứng ở cửa không ổn, cô dời bước chân, mời anh vào nhà, chẳng qua nét mặt phức tạp không nói nên lời.
Hạng Phong đi vào, đây là lần đầu tiên anh tới nhà cô mặc dù cô đã tới nhà anh rất nhiều lần. Đối diện cửa là bức vách ngăn, giống như trong sách phong thủy miêu tả, bên trái là phòng bếp, anh tuỳ ý liếc nhìn, trông rất sạch sẽ, có lẽ cô ít sử dụng đến, anh xoay người, bên phải là phòng khách được ánh đèn vàng nhạt bao phủ, có vẻ rất ấm áp, nhưng ánh mắt anh đột nhiên dừng lại -
Một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha cũng đang nhìn anh.
Trong chốc lát anh đã hiểu ra anh ta là ai.
Toàn bộ căn phòng im lặng đến đáng sợ, nếu TV còn mở thì có lẽ sẽ tràn ngập tiếng hoan hô của tiết mục hài. Thế nhưng Hạng Phong nghĩ thầm, may mà là không mở TV, nếu không sẽ cảm thấy như bị châm chọc.
“Cầm.”
Anh đưa gói to đến trước mặt cô, cô hậm hực nhận lấy, không dám nhìn anh.
Anh thấp giọng nói: “Tôi nghĩ tôi nên sớm trở về.”
“Này...” Lương Kiến Phi gọi anh.
Anh cúi đầu, nhìn cô đang kéo cổ tay áo mình, anh thậm chí cảm giác được ngón tay cô lạnh như băng.
Nhưng anh không dừng bước, chỉ tránh một chút rồi rời đi.
Anh sợ nếu mình ở thêm dù chỉ một giây nữa, anh sẽ không thể đè nén lửa giận cuồn cuộn ở trong lòng!
【Trên trái đất này có hàng ngàn hàng vạn người không phải là song sinh nhưng lại có những chuyện trùng hợp đến thái quá, mọi người phân loại nói là điều tuyệt vời. Có lẽ đây mới là bản chất của sự trùng hợp: ở trên trái đất không ngừng tìm kiếm người hoặc sự kiện giống mình, dùng điều này tin tưởng bản thân tồn tại là điều cần thiết, hoặc là muốn tìm kiếm “Một phiên bản khác của mình”.
Cho nên bạn có nghĩ đến không? Khi bạn đang ở nhà ăn cơm, bạn có nghĩ tới chỗ này đã có ai từng ngồi qua, có thể là người xa lạ, nhưng sau hai ngày các người gặp nhau, các người sẽ trở thành bạn bè hoặc là kẻ thù, các người có khả năng yêu nhau, kết hôn, sinh con, các người cũng có thể cãi nhau, ngoại tình, chán ghét lẫn nhau, các người có thể lựa chọn yên lặng chịu đựng hoặc phẫn nộ mà ly hôn, vì thế cuối cùng các người lại trở thành hai người xa lạ...
Kỳ thật, sự gặp gỡ giữa đàn ông và phụ nữ mới là điều trùng hợp đáng sợ nhất trên đời này.
Beta】