Nhật ký A - B

“Chào buổi chiều, tôi là Ngạn Bằng,” hôm nay Từ Ngạn Bằng mặc áo len trắng, quần thể thao màu trắng, trên cổ đeo một chiếc khăn quàng bằng len màu đỏ, anh ta giống hệt người tuyết trong lễ Noel, “Hoan nghênh các bạn đang lắng nghe tiết mục ‘Hướng dẫn dạo chơi ở địa cầu’ vào mỗi chiều thứ ba từ ba giờ đến sáu giờ, ngồi bên cạnh tôi vẫn là Hạng tiên sinh và Lương tiểu thư. Tiết mục của chúng tôi có mục đích giới thiệu với các hành tinh trong hệ ngân hà về đủ loại cuộc sống của con người trên địa cầu, muốn hoà hợp với tiết mục của chúng tôi rất đơn giản, chỉ cần có hai điều kiện sau đây: một là có radio nhận được tín hiệu sóng vô tuyến điện và… nghe hiểu tiếng Trung.”
Lương Kiến Phi rất bội phục kỹ năng ăn nói của Từ Ngạn Bằng, anh ta là một người chủ trì trời sinh, ngoại trừ một màn lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, cô chưa từng thấy anh ta có lúc đầu óc bị chập mạch. Điều quan trọng chính là, bản lĩnh thay đổi chủ đề của anh ta rất tốt, mặc dù một giây trước mọi người còn sôi nổi thảo luận A, giây tiếp theo anh ta có thể chuyển sang đề tài B, việc này thường luôn khiến cô há hốc miệng trong kinh ngạc.
“Cả mùa đông, địa cầu đều đắm chìm trong không khí đón mừng, mọi người ở khắp nơi đều dùng cách riêng của họ mà ăn mừng sự kiện trải qua năm cũ và đón chào năm mới, làm mà không biết chán. Như vậy tiếp theo chúng ta mời Lương Kiến Phi tiểu thư mang đến tin tức thú vị trong tuần qua.
“Trong tuần qua, tin tức gây sốc nhất là: Ở thành phố Cincinnati, bang Ohio tại Mỹ gần đây đã xảy ra một vụ cướp ngân hàng, hai cô gái khoảng chừng 12 tuổi dễ dàng quét sạch một số lượng lớn tiền mặt, dàn dựng một phiên bản 《Thelma và Louise》[1] của trẻ em. Hiện nay, cảnh sát Cincinnati đang toàn lực tìm kiếm tung tích tội phạm.”
[1] Thelma & Louise:  là một bộ phim hợp tác sản xuất và đạo diễn bởi Ridley Scott, kịch bản bởi Callie Khouri vào năm 1991. Nội dung về 2 cô gái, 1 cô bị công việc đè, 1 cô bị chồng nén đến quên mất màu của nụ cười, họ quyết làm cuộc nổi loạn nhỏ. Bỏ nhà, đi thật xa, chơi thật sướng, quậy thật đã, hít thở cuộc sống tự do – dù là ngắn ngủi.
“Tôi đã nhìn thấy tấm hình,” trước mặt Ngạn Bằng là màn hình máy tính mở ra tấm ảnh đen trắng mờ nhạt, nhìn qua như là hình ảnh được lấy ra từ máy quay phim của ngân hàng, “Cô xác định đây là hai cô gái ‘12 tuổi’?”
Lương Kiến Phi cười khổ một chút, vóc dáng của cô gái trong ảnh còn cao hơn cô: “Theo tài liệu do cảnh sát cung cấp, giờ địa phương là vào chiều ngày 5 tháng 1, hai cô gái bước vào phòng kinh doanh của một ngân hàng nhỏ nằm tại vùng ngoại ô thành phố Cincinnati, một người trong bọn họ lập tức đứng lặng lẽ ở lối vào, vừa lúc tránh né máy thu hình theo dõi của ngân hàng, người còn lại đi thẳng đến trước quầy, hướng về nhân viên ngân hàng đưa ra tờ giấy, tuyên bố họ có súng ống và yêu cầu nhân viên một túi đầy tiền mặt. Sau khi họ nhận được tiền mình yêu cầu thì nhanh chóng rời khỏi phòng kinh doanh của ngân hàng. Cảnh sát cho biết, tại thành phố Cincinnati trong năm năm gần đây chưa bao giờ xảy ra vụ cướp ngân hàng của những cô gái còn nhỏ tuổi như vậy. Nếu hai cô gái kia bị bắt, họ có thể sẽ phải đối mặt với hình phạt nặng.”
“Lúc 12 tuổi nếu tôi làm ra loại chuyện này thì ba tôi sẽ giết tôi mất.” Ngạn Bằng cười nói.
“Bây giờ thì sao?” Hạng Phong nghiêng đầu nhìn anh ta.
“Tôi nghĩ có lẽ sẽ vì tôi mà cầu xin thương tình thôi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì hiện tại đã 30 rồi, đứa con nuôi lớn thế này mà làm loại chuyện như vậy thì chỉ có thể cam chịu số phận, nếu 12 tuổi thì chịu đựng xem như không sinh ra đứa con ngỗ nghịch, làm lại từ đầu.” Ngạn Bằng đưa ra một vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Nhưng cướp ngân hàng là một chuyện nghe ra rất điên cuồng.” Kiến Phi nói.
“Nếu chúng ta cẩn thận sắp xếp lịch sử cướp ngân hàng của loài người thì cũng có thể biên soạn thành một quyển sách, trong đó nhất định có rất nhiều chuyện vui buồn lẫn lộn.”
“Như là ‘hiệu ứng Stockholm’?”
Ngạn Bằng gật đầu: “À, đúng vậy. Thế thì xin mời chuyên gia về tội phạm Hạng Phong tiên sinh giải thích một chút cho người nghe của hệ ngân hà cái gì gọi là ‘hiệu ứng Stockholm’.”
Hạng Phong khẽ rung động lông mi, anh khoanh tay, tiến đến trước microphone: “Cái gọi là ‘hiệu ứng Stockholm’, tâm lý học gọi là ‘hội chứng Stockholm’, là chỉ người bị hại nảy sinh tình cảm với thủ phạm, thậm chí quay lại giúp đỡ thủ phạm, đó là một loại tình cảm phức tạp. Cảm xúc này khiến cho nạn nhân sinh ra thiện cảm với thủ phạm, ỷ lại trái tim, thậm chí trợ giúp làm hại người khác.”
“Câu chuyện này là từ một vụ cướp ngân hàng.” Kiến Phi nói thêm.
“Đúng vậy,” thanh âm của Hạng Phong có một sức hấp dẫn sâu xa, “Vào những năm 1970, tại một ngân hàng ở thủ đô Stockholm, Thụy Điển đã lọt vào hai tên cướp, trong quá trình, bọn họ bắt cóc bốn nhân viên ngân hàng, sau vài ngày đối phó với cảnh sát, bọn cướp cuối cùng đầu hàng. Thế nhưng nhân viên ngân hàng sau khi được thả ra lại thể hiện sự đồng tình với kẻ cướp, không muốn trợ giúp cảnh sát tố cáo bọn họ, hơn nữa trong đó có một nữ nhân viên còn yêu kẻ cướp, cuối cùng hai người đính hôn.”
“Các người không cảm thấy chuyện này nghe ra rất lãng mạn…” Ngạn Bằng không khỏi cảm thán.
“Phải không?” Kiến Phi dở khóc dở cười.
“Phải! Nhưng tôi vẫn không hiểu, khi mạng sống của một người trong thời điểm bị uy hiếp, cô ta (anh ta) sao vẫn còn tâm tư để yêu người khác?”
Hạng Phong nói: “Điều kiện quan trọng nhất của ‘hội chứng Stockholm’ là, nạn nhân phải chịu ân huệ của thủ phạm.”
Kiến Phi trừng mắt nhìn anh, rốt cuộc biết vì sao mình mắc phải “bệnh” này - đây là sở trường của Hạng Phong a, khi người khác cần giúp đỡ, anh sẽ đúng lúc làm chút gì đó - thỉnh thoảng cô thậm chí cảm thấy một số hành động của anh đã bất ngờ thay đổi cuộc sống của cô!
“Có nghĩa là anh vừa dùng súng chĩa vào tôi, vừa mời tôi ăn tiệc buffet sashimi [2]?” Ngạn Bằng hỏi.
[2] Sashimi là một món ăn truyền thống Nhật Bản mà thành phần chính là các loại hải sản tươi sống.
“Không sai.” Vẻ mặt Hạng Phong dở khóc dở cười.
“Nhưng tôi sẽ không biết ơn anh đâu, so với mạng sống, sashimi coi như cái rắm.”
Kiến Phi nhịn không được mà nói chen vào: “Chờ đến lúc anh thật sự bị người ta chĩa súng vào, nói lại những lời này cũng chưa muộn.”
“Cám ơn lời nhắc nhở thiện ý của cô…”
“Thực ra,” Hạng Phong còn nói, “Rất nhiều tiểu thuyết hoặc tác phẩm điện ảnh đều miêu tả về ‘hội chứng Stockholm’.”
“Ví dụ như?”
Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ví dụ như trong 《The Shawshank Redemption》, Morgan Freeman đóng vai một tù nhân lâu năm nói với người mới tới, lúc đầu anh chán ghét nhà giam, tiếp theo anh dần dần quen với nó, sau một thời gian duy trì anh bắt đầu ỷ lại vào nó, cuối cùng anh tìm kiếm niềm vui tại cuộc sống ở đây, thậm chí trở nên không muốn rời khỏi nó - đây là thể chế hoá. Trên thực tế, việc này cũng là quá trình hình thành ‘hội chứng Stockholm’, giải thích một số điểm chính: bị lực lượng nào đó ép buộc, bị cô lập, không thể trốn thoát, phải chịu ơn.”
Lương Kiến Phi cảm thấy lời nói kia càng giống mình.
“Cho nên, con người có thể bị thuần phục.”
“Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề!” Ngạn Bằng nói.
“?”
“Trong hai người, ai có khả năng thuần phục người kia?”
Hai người ăn ý liếc nhìn nhau, chỉ trong một giây đồng hồ, hai bên đạt được một sự nhất trí: trong bọn họ ai cũng không có khả năng thuần phục người kia!
Thế nhưng… Kiến Phi không khỏi cúi đầu suy nghĩ, nếu một người trong bọn họ nhất định muốn người kia phục tùng, nhưng vậy người bị thuần phục chính là cô.
Là cô chưa đủ kiên nghị sao? Hay là anh quá thủ đoạn?
Có lẽ là cả hai. Có lẽ ngay từ đầu cô đã rơi vào vị trí phải bị thuần phục.
“Chúng tôi không ai phục tùng ai cả,” lúc Hạng Phong trả lời, khuôn mặt mang theo ý cười, “Cô ấy không phục tùng tôi, đương nhiên, tôi cũng không có cách nào phục tùng cô ấy.”
“Ồ?” Ngạn Bằng cảm thấy hứng thú nhìn anh nói, “Tôi rất ít khi nghe được anh nhận thua.”
Tiểu thuyết trinh thám gia vẫn tươi cười khả ái, nhưng trông thấy người có loại nụ cười này không biết vì sao cảm thấy rất lạnh.
“Cái này không phải là nhận thua,” anh nói, “Anh chưa từng nghe qua một câu danh ngôn của Emerson [3] sao?”
[3] Ralph Waldo Emerson (25/5/1803 – 27/4/1882) là nhà viết tiểu luận, nhà thơ, triết gia người Mỹ, và là người đi đầu trong phong trào Tiên nghiệm vào khoảng giữa thế kỷ 19.
“?”
“… Ruồi bọ khó thuần hoá như là linh cẩu.”
“Ha!” Lương Kiến Phi xoay lại nhìn anh, cô không cam lòng yếu thế mà kéo khoé miệng, “Vậy anh nói xem, trong chúng ta ai là ruồi bọ, ai là linh cẩu?”
Hạng Phong đứng trước máy bán hàng tự động, cố sức lấy tiền lẻ trong ví da, hôm nay anh vừa đổi thạch cao trên tay phải, băng vải mới tinh, tựa như cái bao tay màu trắng. Lương Kiến Phi đi qua, từ trong ví mình lấy ra tiền xu đã sớm chuẩn bị nhét vào máy:
“Lần này tôi mời anh.”
Anh nhìn cô, gật đầu: “Cà phê nóng, cám ơn.”
Cô lắc đầu: “Đã qua sáu giờ, hay là đừng uống cà phê, uống trà sữa đi.”
Anh cũng lắc đầu. Anh là một người kỳ quái, rõ ràng thích ăn đồ ngọt, ngay cả uống sữa phải thêm đậu ngọt, rồi lại có tình ý với cà phê.
“Tôi cần cà phê.” Anh nói.
“?”
“Buổi tối phải tranh thủ viết bản thảo.”
Cô mấp mấy môi: “Ăn cơm xong tôi giúp anh đánh chữ.”
Anh nhìn cô chằm chằm vài giây, có lẽ trong lòng đang suy nghĩ, cuối cùng anh rủ mắt xuống, nói: “Được rồi, vậy thì trà sữa nóng.”
Cô từ cửa chuyển đồ lấy ra một cái bình ấm áp đưa cho anh, nhưng anh không nhận.
“?”
Anh không nói lời nào, nhìn cái bình.
“À…” Cô giúp anh mở ra, đưa qua, lúc này anh mới nhận lấy, khẽ nói cảm ơn.
“Anh thật xem tôi là người hầu!” Lúc này cô mới nhớ tới bèn nghiến răng nghiến lợi.
“Làm người hầu của tôi đối với cuộc sống của cô mà nói chính là một kinh nghiệm rất có ý nghĩa giáo dục.”
“… Nói quá lời.”
“Buổi tối ăn gì?” Anh hỏi như là dĩ nhiên.
“Ăn mì đi.” Cô cố ý nói.
Anh ngồi xuống băng ghế dài, trừng mắt liếc cô một cái: “Không ăn.”
Cô suy nghĩ, bỗng nhiên nói: “Ưu điểm của anh là có nguyên tắc của mình, khuyết điểm là anh rất có nguyên tắc.”
“?”
“Trong lòng anh lúc nào cũng cân nhắc tôi nên làm chuyện này, tôi không thể làm chuyện kia, anh chưa từng vì ai hoặc là vì việc gì miễn cưỡng chính mình sao?”
Anh cười khổ: “Đương nhiên là có, mỗi người cũng có lúc bất lực, chỉ có thể mặc cho số phận.”
“Lúc nào?” Cô nhìn chằm chằm vào anh.
“Ví dụ như… Vận mệnh của cô nằm trong tay của người khác.”
“Làm sao có thể…” Hạng Phong sao lại có thể để vận mệnh của mình nằm trong tay của người khác?
“Giống như bây giờ cô lấy súng chĩa vào tôi, vận mệnh của tôi không phải ở trong tay cô sao?”
Cô kéo khoé miệng: “Vậy xem ra đời này cơ hội để tôi nắm giữ vận mệnh của anh coi như bằng không.”
Anh nghe được cô nói như vậy thì ngẩng đầu nhìn cô, anh cười mà như không cười, như là có điều gì muốn nói.
Di động trong túi bỗng nhiên rung lên, Lương Kiến Phi lấy ra, là Trì Thiếu Vũ.
“A lô?...” Cô nghiêng người, muốn tránh ra một cách tự nhiên.
“Làm việc xong chưa?” Tiếng nói của Trì Thiếu Vũ so với Từ Ngạn Bằng còn có từ tính hơn.
“Ừm.” Cô liếc nhìn Hạng Phong, phát hiện anh đang nhìn cô, vì thế cô vội vàng chuyển dời tầm mắt.
“Buổi tối có rảnh cùng nhau ăn cơm không?”
“Việc này…” Cô suy nghĩ, nói, “Anh chờ một chút.”
Cô che điện thoại, khẽ hỏi Hạng Phong: “Tôi mua thức ăn bên ngoài cho anh được không?”
Anh nhìn cô thật lâu cho đến khi ánh mắt trở nên lạnh lẽo mới im lặng gật đầu.
“Được rồi,” cô nói với Trì Thiếu Vũ ở đầu dây bên kia, “Chờ tôi gọi lại cho anh hẹn thời gian và địa điểm.”
Cúp máy, Lương Kiến Phi không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, sau đó quan sát Hạng Phong. Anh không nhìn cô nữa, tự mình uống hết trà sữa, sau đó anh đứng dậy đi vào văn phòng của Ngạn Bằng lấy áo khoác, cô cũng vội vàng đi theo.
Trên đường đưa anh trở về, trong radio đang phát ra tiết mục sau họ, người chủ trì là đôi nam nữ trẻ tuổi lần trước kính cẩn đến chào bọn họ, nói chuyện rất thú vị. Thoạt đầu bởi vì Hạng Phong không chịu nói nên cô mở radio, nhưng khi lắng nghe, cô đã quên đi cảm giác xấu hổ kia, ngược lại theo người chủ trì mà cười rộ lên.
“Này,” Hạng Phong bỗng nhiên nói, “Cô hẹn anh ta?”
“?” Trong thời gian ngắn cô không thể phản ứng lại.
“Đừng giả khờ.” Anh như là không còn nhẫn nại, trực tiếp quay đầu sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cái gì chứ…” Cô nhíu đầu lông mày.
“Cô dự định gây khó dễ cho tên kia sao?”
“… Tôi cũng không thể từ chối trả lời?”
“Không được.”
“Cho dù anh coi tôi là người hầu, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến anh thì phải!”
Anh trầm mặc, một lát sau, anh dùng giọng điệu bình thản nói: “Lương Kiến Phi, cô có thể không ngu ngốc một chút chứ.”
Cô nhịn không được có phần nổi nóng: “Được rồi, tôi đã biết, theo ý của anh tôi chính là một đồ ngu ngốc - Hạng Phong tiên sinh, tôi đã hiểu rõ ý của anh, phiền anh câm miệng!”
“…” Lần đầu tiên anh nghẹn lời trước mặt cô.
Cô dùng khoé mắt nhìn thấy anh nhíu mày lườm cô, nhưng cô không để ý chút nào, thầm nghĩ nhanh chóng đưa người phiền toái này về nhà.
Cô đạp chân ga đến tốc độ 80 km/h chạy đến dưới lầu nhà anh, sau đó dừng tại đây, ngay cả cô cũng cảm thấy như sắp bay ra ngoài cửa sổ.
May mắn Hạng Phong luôn có thói quen buộc dây an toàn khi vừa lên xe, nhưng anh vẫn không khỏi rùng mình rồi trừng mắt nhìn cô. Đợi đến khi cô chạy tới chỗ có bảng P (parking) rồi kéo thắng tay, anh mới ấn mở khoá bên hông, khẽ nói với cô: “Cởi dây an toàn ra.”
“?” Cô quay đầu nhìn chằm chằm vào anh, quả thực không hiểu gì cả.
“Tôi bảo cô cởi dây an toàn.” Anh gằn từng tiếng, vẻ mặt lạnh lùng cùng với một loại bình tĩnh không biết miêu tả như thế nào.
Cô giận dỗi chau mày, suy nghĩ một chút, vẫn nghe theo.
Anh bỗng nhiên vươn tay trái giữ lấy chiếc cằm của cô, Lương Kiến Phi thật sự tức giận, cô quay đầu muốn mắng người, nhưng phát hiện gương mặt anh gần trong gang tấc, hơn nữa… Anh đang hôn cô?!
Tuy rằng rất nhẹ, chỉ có vài giây, nhưng trên đôi môi khô khốc của cô lại có thể cảm giác được độ ấm của anh… Đó là độ ấm đặc biệt mang theo hơi thở của Hạng Phong.
“Ách…” Cô vội vàng lùi ra phía sau, trực giác của cô cho rằng đây là việc ngoài ý muốn, vì thế cô xin lỗi, “Tôi xin lỗi…”
Có lẽ anh chỉ lại gần muốn nói gì đó với cô, mà theo góc độ cô quay đầu - cô chỉ có thể nghĩ như vậy - cho nên không cẩn thận chạm vào bờ môi của anh.
Nhưng anh khẽ hừ một tiếng, không làm gì cả, cũng không nói gì.
Cô không biết làm sao, tâm trạng ngượng ngùng đã lâu không thấy nay tràn ngập trong ý thức của cô, trời à! Cô gần như đã quên loại cảm giác này!
Nhưng cô cứng cỏi làm ra vẻ bình tĩnh mà ngẩng đầu, chỉ dựa vào ngọn đèn ngoài cửa sổ, cô nhìn không rõ đôi mắt của anh, nhưng cô có một loại trực giác, cho dù trong bóng đêm trực giác này vẫn nhạy bén - anh đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt phức tạp.
Radio mở lên, vẫn là tiết mục vừa rồi, đôi nam nữ chủ trì cười khanh khách, nhưng một chữ cô cũng không nghe vào, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khan, cô không biết nên làm gì bây giờ.
Một lát sau, Hạng Phong xoay người nhìn phía trước, hỏi cô: “Tại sao em xin lỗi?”
Thanh âm của anh hơi khàn khàn, giọng điệu cũng không giống như Hạng Phong bình thường ngạo mạn, cô chớp mắt, cảm thấy ngượng ngùng, vậy vẫn nên nói không -
“Bởi vì… bởi vì tôi không cẩn thận đụng phải anh…”
Anh quay đầu, kinh ngạc nhìn cô, giống như là anh đang viết một tiểu thuyết nào đó, vẻ mặt của những nhân vật phụ lúc cuối cùng công bố hung thủ. Rồi anh chợt mỉm cười, ngay từ đầu chỉ mỉm cười, sau đó khẽ cười, cuối cùng quả thực cười to - mặc dù chỉ là đôi mắt cong lên, khoé miệng nhếch lên lộ ra hàm răng hoàn chỉnh trong miệng - nhưng cô chưa từng thấy qua anh cười như vậy, giống như vừa rồi xảy ra chuyện rất vui.
“Nghe này!” Anh cười đủ rồi mới quay đầu nhìn cô, anh có một nếp nhăn nơi khoé mắt, thế nhưng ngược lại anh có vẻ hơi… đáng yêu.
“?”
“Tôi cho em nửa giờ, tôi nghĩ cái này cũng đủ cho em đi mua hai bát vằn thắn và giải quyết một số… việc cần phải giải quyết.”
“…”
“Nửa giờ sau,” anh nhìn cô, ánh mắt trong suốt tựa như lần đầu tiên anh gặp cô ở hành lang bên ngoài phòng phát sóng trực tiếp, “Tôi hy vọng có thể nhìn thấy em mang theo thức ăn xuất hiện trước mặt tôi. Được không?”
Cô ngạc nhiên mà gật đầu, cảm thấy chính mình không còn lựa chọn nào khác.
Anh như là rất vừa lòng với câu trả lời của cô, anh mở cửa xe, đi xuống. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác ngoài ngắn, vẫn là màu đen, còn có quần đen, giày đen… Cho nên bóng dáng của anh nhanh chóng tan biến trong đêm đông, đợi đến lúc cô phục hồi lại tinh thần, tất cả đều yên lặng như vậy, bình thường như vậy, giống như vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì.
Cô tựa lưng vào ghế, bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ, nụ hôn ban nãy thực ra không phải ngoài ý muốn…
Đồng hồ trên tường rất cũ, Lương Kiến Phi hơi lo lắng thời gian trên kia có chuẩn hay không, vì thế cô lấy di động ra đối chiếu, cuối cùng sự thật chứng minh đồ cũ chưa hẳn là không dùng được. Bây giờ là 7 giờ 20 phút tối, cách lúc Hạng Phong và cô tạm biệt đã trôi qua 15 phút, cô ngồi trong góc cửa tiệm hồi hộp chờ người phục vụ đóng gói thức ăn đem lại đây. Do dự nhiều lần, cô gọi điện thoại cho Trì Thiếu Vũ.
“A lô?” Anh ta nhanh chóng nhận máy, như là luôn đợi chờ.
“Đêm nay tôi không rảnh ăn tối với anh…”
“À…” Anh ta thất vọng thở dài.
“Nhưng mà,” cô đứng dậy đi ra ngoài cửa tiệm, gió thổi trên mặt hơi lạnh, nhưng cô phớt lờ tất cả, “Tôi có điều muốn nói với anh.”
“… Ừm.”
Cô đi tới đi lui thong thả, tâm tình khẩn trương, nhưng cô bắt buộc mình phải bình tĩnh: “Còn nhớ lúc chúng ta kết hôn, anh đã từng thề không?”
“…”
“Tôi nghĩ anh hẳn là nhớ rõ.”
“Đúng vậy, cho đến tận bây giờ đó là hôn lễ duy nhất của anh, sao lại không nhớ?” Anh ta cười khổ.
“Nhưng anh đã làm trái lời thề của chính mình.”
“…”
“…”
“… Anh xin lỗi.”
“Không, tôi không phải muốn anh xin lỗi, tôi chỉ muốn… tôi chỉ muốn…” Cô cắn môi, “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết là tôi cũng có chỗ sai.”
“?”
“Không, không, tôi không phải nói chuyện chúng ta ly hôn, mà là lần trước anh nói với tôi…” Cô dừng một chút, cảm thấy mình ngốc như vậy, “Lúc anh hỏi tôi chúng ta còn có thể ở cùng nhau hay không…”
“…”
“Tôi nên lập tức từ chối anh, nhưng tôi không có.” Mãi đến khi nói xong câu đó, cô chợt bình tĩnh trở lại.
“Kiến Phi…”
“Sự thật thì,” giọng nói cô nghiêm túc, “Hạng Phong nói đúng, tôi đang trả thù anh, tôi thật sự có ý đó hay là một loại tiềm thức, tóm lại tôi không từ chối anh, bởi vì trong lòng tôi có ác ý, không phải bởi vì tôi thật sự đang suy nghĩ.”
Trì Thiếu Vũ trầm mặc trong chốc lát, ngăn cách bởi điện thoại anh ta khẽ nói: “Kiến Phi, em gọi điện đến là muốn nói cho anh biết chuyện này sao?”
“Đúng vậy.” Dưới đáy lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
“… Đôi khi anh tình nguyện để em có ác ý đối với anh.” Anh ta cười khổ.
“Nhưng tôi không hy vọng bản thân mình trở thành như vậy.”
“…”
“Tôi không thể bởi vì anh làm chuyện có lỗi với tôi, mà mượn cớ cũng để mình phạm sai lầm - vậy là không đúng!”
“Kiến Phi,” Trì Thiếu Vũ thấp giọng gọi tên cô, “Tại sao em vẫn không thay đổi?”
“…”
“Em càng làm như thế, anh lại cảm thấy bản thân mình càng ngu ngốc…”
Người phục vụ mở cửa, nói cho cô biết thức ăn đã đóng gói xong.
“Chuyện tôi muốn nói đều đã xong…” Lúc này cô mới cảm thấy lạnh, tay đã đông cứng, “Bây giờ tôi có chút chuyện cần làm…”
“… Được. Nếu anh lại gọi cho em, em sẽ không ngắt điện thoại của anh chứ?”
“Sẽ không,” cô mỉm cười, “Tôi tiếp nhận sự giáo dục rất tốt của gia đình, cho dù miễn cưỡng tôi cũng cố gắng duy trì sự nho nhã lễ phép.”
Trì Thiếu Vũ ở đầu dây bên kia khẽ cười.
Bọn họ nói một tiếng tạm biệt với nhau rồi cúp máy.
Lương Kiến Phi đứng ở trong gió một lát rồi mới xoay người trở lại lấy thức ăn.
Năm phút sau cô xuất hiện trước cửa nhà Hạng Phong, anh mở cửa cho cô, đứng ở cửa cười mà như không cười.
Nhưng cô chỉ đem cái túi đưa cho anh, sau đó nói: “Tôi cảm thấy bây giờ tốt nhất tôi nên về nhà. Tạm biệt.”
Anh hiển nhiên cảm thấy kinh ngạc, nhưng cô cười cười, không nói gì rồi xoay người đi.
Về đến nhà tắm rửa xong, cô nằm trên giường, không khỏi suy nghĩ: đây là một buổi tối kỳ lạ biết bao…
Miên man suy nghĩ một lúc, cô quyết định gọi điện thoại cho Thang Dĩnh.
“Thế nào, có chuyện gì nhờ chị?” Thang Dĩnh liền hỏi.
“Không có việc gì thì không thể gọi điện cho chị sao?”
“Well, rốt cuộc là chuyện gì?” Thang Dĩnh có lẽ đang giận dỗi.
“… Thật sự không có việc gì.” Thanh âm của Kiến Phi nghe ra có chút nặng nề.
“Đừng nói cho chị biết có liên quan đến tên Trì Thiếu Vũ kia.”
“Không, không liên quan tới anh ta.”
“Cám ơn trời đất! Bằng không em nhất định sẽ bị mắng…” Thang Dĩnh chợt thay đổi chủ đề, “Đúng rồi, chiều nay chị đã nghe tiết mục của em và Hạng Phong.”
“…”
“Chị cảm thấy anh ta nói chuyện rất thú vị, ‘ruồi bọ khó thuần hoá như là linh cẩu’, ha ha ha ha…”
“Đúng vậy, đúng vậy,” Kiến Phi đành chịu, “Anh ta rất hay nói móc người khác.”
“Em cũng không tốt hơn nha.”
“…Cám ơn, chị nói thế này em rất cảm động.” Cô cắn răng chịu đựng.
“Anh ta có thể có tình ý với em không?”
“…Ai?” Cô rùng mình.
“Hạng Phong đó, bằng không còn ai vào đây? Toàn bộ địa cầu đều biết có một người đàn ông rất muốn tranh luận với em.”
Cô ngồi dậy, không yên lòng mà cào tóc mình, có vẻ hơi buồn bực. Mặc dù như thế, cô vẫn mạnh miệng trả lời: “Được rồi, chị đừng đoán mò…”
“…”
“…”
Lúc trò chuyện qua điện thoại với Thang Dĩnh hiếm khi nhạt nhẽo thế này, cho nên khi đầu dây bên kia trở nên hoàn toàn trầm mặc, Lương Kiến Phi bắt đầu đứng dậy.
“Ha ha,” Thang Dĩnh bỗng nhiên nói, “Em nhận ra cái gì sao?”
“…”
“Hai người đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
“… Không có.” Cô kinh ngạc phát hiện mình lại trả lời như đinh đóng cột.
Nhưng Thang Dĩnh không buông tha cho cô, vẫn một mực chắc chắn: “Em biết anh ta có tình ý với em? Anh ta thật sự có tình ý với em?”
Kiến Phi thở dài: “Em phát hiện gọi điện thoại cho chị thật sự là một sai lầm, tạm biệt!”
Nói xong cô hung hăng nhấn nút tắt cuộc gọi, cô tựa vào đầu giường, trong lòng không hiểu sao cảm thấy sợ hãi…
Cô sao lại không biết?!
Vào đêm giao thừa, khi anh đứng ở cửa nhà cô mang theo một bát ma lạt năng (một món ăn vặt có nguồn gốc từ Tứ Xuyên), cô đã biết !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui