Người phụ nữ ở trước mắt tên là Lương Kiến Phi đang mở miệng, cô như là muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
Hạng Phong gần như nhịn không được lại muốn hôn cô, nhưng anh lặng lẽ hít sâu một hơi, chất vấn cô: “Tại sao ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng mà đã đi?”
“Vì… bởi vì anh đang bận mà…” Cô yếu ớt nói.
Anh nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, mỉm cười.
Hiếm khi có lúc cô không nói ra lời, có lẽ cô đã bị khí thế của anh chấn động, nghĩ đến đây, anh càng không thể khống chế nụ cười trên mặt mình. Từ ngày đầu tiên bắt đầu quen biết cô, anh chỉ biết cô là một đoá hoa hồng có gai, luôn rất cẩn thận bảo vệ chính mình, lúc nào cũng muốn mình trở nên kiên cường, giỏi đến mức chống lại sự tập kích của số phận.
Khi cô thẳng thắng ở trong tiết mục phát sóng trực tiếp mà bảo anh “Cút đi”, anh liền cảm thấy cô thú vị - một người phụ nữ đã đặc biệt lại còn thú vị. Nhưng mà đương nhiên, vào lúc đó anh vẫn chưa yêu cô. Anh chỉ là rất vui vẻ gặp được một người có gan và làm trái ý anh, mặc dù sức lực không ngang nhau, nhưng cô làm cho cuộc sống của anh trở nên không còn… cô đơn và hiu quạnh.
Anh được rất nhiều từ hình dung vây quanh: nổi tiếng, bán chạy, có tài hoa, giỏi giang… Những từ ngữ đó cũng không làm cho cuộc sống của anh tốt hơn, ngược lại mang anh vào nơi bị cô lập. Trong tuyệt cảnh này chỉ có một mình anh, ngày qua ngày công tác, dệt nên những câu chuyện tinh tế hấp dẫn, thế nhưng ai lại nghĩ được, tác giả của những câu chuyện này bản thân lại quá nặng nề, không hề có thời gian tức giận.
Anh vốn là một người cô độc, công việc khiến anh càng cô độc hơn.
Anh khác với Hạng Tự, càng lớn lên trong gia đình thiếu đi sự ấm áp, Hạng Phong lại càng yêu cầu chính mình biểu hiện thật có gia giáo ở trước mặt người khác. Anh luôn bày ra một nụ cười dịu dàng, đối với bất kỳ người nào anh đều thể hiện sự thân thiện đúng mức, anh là nhà văn tiểu thuyết trinh thám thần bí, cho nên anh luôn bất giác đeo mặt nạ ọi người thấy. Nhưng ở trước mặt Lương Kiến Phi anh lại có thể thoải mái tháo dỡ mặt nạ xuống.
A, trên thực tế, cá tính anh u sầu, là người đặc biệt làm việc một mình, không thích náo nhiệt, không thích nói chuyện, nhưng nội tâm lại mang theo một loại nổi loạn khó có thể giải thích, anh thích làm một số chuyện mà người khác không nghĩ tới.
Ví dụ như bây giờ, anh đang dùng tay phải đeo thạch cao chạm vào cằm của Lương Kiến Phi, suy nghĩ mê mang.
“Em sợ không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Cô nhíu đầu lông mày: “Sợ gì?”
“Sợ anh.”
Vẻ mặt của cô quật cường không ngoài dự đoán: “Tại sao tôi phải sợ anh -
Cô còn chưa nói xong, anh đã cúi đầu hôn cô, anh mút vào khẽ cắn môi cô đổi lấy sự rùng mình của cô. Dưới đáy lòng anh cười trộm, người phụ nữ mạnh miệng này thực ra vẫn sợ hãi, có lẽ xuất phát từ bản năng, cô vẫn còn một loại kháng cự đối với đàn ông, dù sao cô đã từng có hồi ức không tốt đẹp.
Anh lại buông cô ra, đồng thời cảm thấy hơi thở của mình và cô không ổn định.
“Bây giờ… Em sợ không?” Anh nhìn đôi mắt của cô, mang theo một giọng điệu chế nhạo.
Cô không trả lời, chỉ là kinh ngạc nhìn lại anh, hai tay cô vẫn nắm lấy khuỷu tay anh, như là trong khoảng thời gian ngắn cô không thể bình tĩnh trở lại.
Anh mỉm cười, ôm cô, râu phủ trên cằm vuốt ve trán cô: “Thực ra em không cần phải…”
Anh chưa nói xong, bởi vì thanh âm của anh thật sự rất khàn. Anh muốn nói, cô không cần phải sợ anh, mọi người thường nói, người yêu trước sẽ chịu thiệt hơn, vì vậy người nên cảm thấy sợ hãi là anh mới đúng.
“Anh vì sao… đột nhiên…”
“Đột nhiên cái gì?” Anh cố ý hỏi.
“…Không có gì.”
Trán cô rất nóng, nếu không biết cô đang đỏ mặt, anh sẽ cho rằng cô phát sốt.
Anh cứ im lặng như vậy mà ôm cô, cô không phản kháng gì cả, có lẽ hai năm trước khi bọn họ lạnh lùng ra khỏi phòng phát sóng, không ai nghĩ tới có một ngày sẽ phát sinh… chuyện “quái dị” như vậy.
Phá vỡ không khí yên tĩnh chính là một tràng tiếng kêu, cái này là tiếng từ trong bụng Lương Kiến Phi vọng lại, bình thường tỏ vẻ một người đã đói bụng.
“Không phải giữa trưa anh mới dẫn em đi ăn bánh sủi cảo sao?” Hạng Phong cười khổ.
“… Nhưng bây giờ đã sắp năm giờ chiều.” Cô nghiến răng nghiến lợi.
Hạng Phong hậm hực buông cô ra, khi cánh tay buông lỏng anh lại có chút hối hận, như là vẫn còn gì đó chưa kịp nói. Lương Kiến Phi vội vàng xoay lưng, cô cúi đầu tiếp tục rửa chén. Anh chần chừ một chút, rồi tựa vào tủ lạnh, dịu dàng nói:
“Em muốn ăn gì?”
Cô nghiêng đầu nhưng không nhìn anh, chỉ nhìn chăm chú vào đôi giày da màu đen của anh, cô muốn nói lại thôi.
“Không được.” Anh nói.
“?”
“Em muốn nói, em muốn về nhà ăn tối?”
“Làm sao anh biết…” Cô mở to mắt.
“Anh có thuật đọc tâm.” Anh khoanh tay, vẻ mặt đương nhiên.
“…” Cô nhíu mày, nửa tin nửa ngờ.
Kỳ thật anh không có thuật đọc tâm, chẳng qua dựa theo hiểu biết của anh về cô, lúc này cô rất muốn né tránh anh.
“Đi xuống dưới lầu ăn một bát mì.” Anh tắt vòi nước, nhìn cô nói.
Lương Kiến Phi lau tay, do dự trong chốc lát, nhưng vẫn đồng ý.
Anh dẫn cô xuống tiệm vằn thắn dưới lầu, bởi vì còn chưa tới thời gian đắt khách nên trong tiệm rất ít người. Anh tìm một cái bàn ngồi xuống, rồi quay đầu nói với ông chủ: “Cho chúng tôi hai bát lớn.”
Lương Kiến Phi tâm thần bất định, cô ngồi nghiêng đối diện anh, có vẻ hơi bất an.
“Em không biết ngồi như vậy rất mệt sao?” Anh nói.
“?”
“… Quay đầu mới có thể nhìn anh.”
Cô đảo mắt: “Tôi không định nhìn anh.”
Anh nhìn cô, khoé miệng mỉm cười, không thèm nhắc lại.
Hai bát mì được đưa lên rất nhanh, Lương Kiến Phi không khách khí mà ăn ngay, như là thật sự đói bụng.
“Này…” Hạng Phong hạ tầm mắt, nhìn sợi mì quấn quanh đôi đũa bằng gỗ, “Thực ra anh cố ý.”
“?”
“Buổi chiều cùng nữ minh tinh kia…làm ra vẻ thân mật …” Anh cảm thấy mình giống như đứa trẻ thừa nhận lỗi lầm với ba mẹ.
Lương Kiến Phi ăn vài miếng mì, cô dừng một chút mới nói: “Tôi biết.”
“Em biết?”
Cô gật đầu: “Không phải tôi đã nói rồi sao, một người nào đó mới thích hợp, anh và cô ấy căn bản không xứng đôi.”
“Vậy anh xứng với ai?” Hạng Phong nhìn cô với vẻ thích thú.
“Không biết.” Cô nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục ăn mì của mình.
Anh bất đắc dĩ mỉm cười.
Lại một lát sau, Lương Kiến Phi ngẩng đầu nói: “Tôi chỉ là cảm thấy, vẻ mặt lúc chiều của anh rất giả dối, hành động căn bản không tự nhiên như khi anh làm bộ quen biết Viên Tổ Vân.”
Anh bật cười: “Có lẽ bởi vì hơi khẩn trương.”
Cô liếc nhìn anh một cái, không nói nữa.
Khi ăn xong trên đường trở về, Hạng Phong cố ý đi bên phải Lương Kiến Phi, anh muốn tự nhiên dùng tay trái không đeo thạch cao nắm tay cô, nhưng mấy lần đều thất bại. Cuối cùng, cô dứt khoát khoanh tay, cúi đầu đi về phía trước.
Trái tim anh dần trầm xuống, bởi vì anh biết, cô lại theo bản năng bắt đầu bảo vệ chính mình.
“Chiều nay cấp trên của em nói với anh, buổi họp thường niên được sắp xếp vào tối thứ ba.”
“Ừm…” Cô ngoảnh đầu lại nhìn anh gật đầu, “Thật không may, ngày đó chúng ta thu âm tiết mục… Cho nên tôi nghĩ, anh hẳn là không dự định đi?”
“Hoàn toàn ngược lại,” anh cố ý cười nói, “Anh cảm thấy buổi họp thường niên năm ngoái từng để lại ‘ấn tượng sâu sắc’ cho anh, rất có ý nghĩa.”
Nghe anh nói như vậy, thân thể Lương Kiến Phi quả nhiên cứng ngắc, cô không biết làm gì mà cào tóc mình, tiếp tục đi về phía trước.
“Em sẽ chở anh tới chứ?” Anh hỏi.
“Ừm…” Câu trả lời của cô có vẻ nặng nề.
“Anh định xin Từ Ngạn Bằng nghỉ một giờ.”
“?”
“Bằng không chúng ta sẽ không đến kịp vào phần mở đầu của buổi họp.”
“Vì sao không?”
Cô lại trầm mặc.
“Rốt cuộc em muốn nói cái gì?” Anh chợt phát hiện, làm tiểu thuyết gia bán chạy, anh rất khoan dung, nhưng làm một người đàn ông không biết theo đuổi tình yêu, anh thiếu một chút kiên nhẫn.
Cô rốt cục dừng bước chân, nhìn anh: “Tôi không biết… Tôi chỉ cảm thấy, tôi cần phải suy nghĩ kỹ càng…”
“…”
“Chúng ta không phải đứa nhỏ hơn mười tuổi, tôi không phải, anh cũng không phải. Chúng ta nên lý trí đối diện với chuyện này, mà không phải…”
“Không phải cái gì?” Anh từ trên cao nhìn xuống cô.
“…”
“…”
“Mà không phải…dùng một cách thức thô lỗ hoặc là gần như dã man để biểu hiện…” Cô xoa nhẹ cánh tay, không nhìn anh.
Hạng Phong tức giận, hiếm khi anh thực sự nổi giận, có lẽ bởi vì tự phụ, có lẽ bởi vì tính cách bản thân rộng lượng, hoặc là, kỳ thật anh căn bản đối với người khác như thế, những việc khác không quan tâm đến, tóm lại anh là người hiếm khi tức giận. Nhưng người phụ nữ ở trước mắt rất có tài chọc giận anh, thường thường chỉ cần một câu, một động tác là có thể khiến cho anh gần như bùng nổ.
Anh chẳng nói lời nào mà bước nhanh đi về phía toà nhà cao ốc, cô ở phía sau gọi tên anh, anh bắt buộc mình thờ ơ. Hoá ra, anh không kiềm lòng được vì những quan điểm của cô… chính là “thô lỗ”, biểu hiện “gần như dã man”!
Cô cho anh là gì? Một thằng nhóc không thể chờ đợi?!
Về đến nhà anh rầu rĩ không vui thật lâu, anh vẫn đợi Lương Kiến Phi ấn chuông cửa nhà anh, Hạng Phong nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện cô đã sớm mang theo túi xách, có lẽ khi xuống lầu cô đã quyết định chuồn đi nhanh một chút - vậy mà anh còn ngồi chỗ này vừa hờn dỗi vừa chờ cô!
Di động trong túi áo vang lên, anh ấn nút tiếp điện thoại, thanh âm vui vẻ của Hạng Tự truyền đến: “A lô, anh…”
“Đừng làm phiền anh!” Hạng Phong lạnh lùng nói.
“… Anh sao vậy?” Hạng Tự bị hoảng sợ.
“… Không có gì.”
“Ai chọc giận anh?”
“Không có!”
“Này,” Hạng Tự nghe ra như là cố gắng để mình đừng cười ra tiếng, “Trên thế giới này chỉ có em và Lương Kiến Phi có bản lĩnh khiến anh phát hoả, mà bây giờ em rất khẳng định em không phải là nguyên nhân - cho nên nhất định là Lương Kiến Phi.”
“… Em tìm anh có chuyện gì?” Anh nghiến răng nghiến lợi, định nói cho qua chuyện.
“So với chuyện của anh thì của em không có gì. Vì vậy, hay là nói chuyện anh gặp vấn đề nan giải đi.” Em trai như là tuyệt đối không bị lừa bởi vẻ ngoài của anh.
Hạng Phong thở dài một hơi: “Một khi con người đến một độ tuổi nào đó thì sẽ sợ thay đổi phải không?”
“Có lẽ vậy, con người sẽ ngày càng sợ hãi những sự việc mới gây ra hậu quả bất lợi cho họ, vì thế phương pháp tốt nhất chính là đừng thử.”
“…” Anh có một loại thiếu kiên nhẫn không nói nên lời.
Hạng Tự khẽ cười một tiếng: “Cho nên, theo mức độ nào đó mà nói, anh và Tử Mặc giống nhau.”
“?”
“Đều rất đơn thuần.”
“Anh đơn thuần?” Hạng Phong cảm thấy mình quả thực không hứng thú nói chuyện vô nghĩa với em trai, “Em nói anh đơn thuần? Lúc anh đùa giỡn phụ nữ thằng nhóc em không biết ở nơi nào gặm ngón tay…”
Hạng Tự cười ha hả, cười đến mức rất vui vẻ: “Được rồi… Vậy nếu đã như thế, em nghĩ em không cần phải đem tuyệt học suốt đời của em truyền thụ cho anh.”
Hạng Phong nhíu mày, anh buồn bực, thong thả bước đi đến trước cửa sổ sát đất: “Chờ một chút…”
“?”
“Nói một chút xem…” Anh dừng bước chân, nhìn những chấm nhỏ của ánh đèn ngoài cửa sổ, “Em có thể, có thể trước tiên nói thử xem…”
Hạng Tự trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: “Được rồi, anh thật là cáo già, nhưng ngoại trừ đối phó phụ nữ.”
“…”
“Nhất là phụ nữ như Lương Kiến Phi.”
“Nói trọng điểm.”
“À, trọng điểm chính là,” Hạng Tự dừng một chút, “Nếu cô ấy cự tuyệt anh một cách rõ ràng thì anh nên chết tâm đi.”
“…Nếu không phải thì sao?”
“Thì chính là cô ấy còn đang do dự.”
“Ừ.”
“Vậy rất tốt!”
Hạng Tự ở đầu dây điện thoại bên kia nói vài câu, Hạng Phong lạnh lùng mắng một câu “Hạ lưu”, rồi trực tiếp cúp máy.
Ở giữa lỗ thông hơi của máy điều hoà buộc một dải ruy băng màu đỏ, anh không biết khi nào đã buộc lên, cũng không biết ai đã buộc lên, anh từng phỏng đoán đủ loại khả năng, nhưng không có đáp án.
Anh ném điện thoại trên sô pha, từ trong túi áo khoác lấy ra gói thuốc lá, châm một điếu rồi lặng lẽ hút thuốc.
【2. 8 mặt nạ
Albert quả thực mặc chiếc quần lụa màu đen và lau chùi sáng bóng đôi ủng cao, “Này, Albert,” Franz nói, “Anh thật muốn tham gia lễ hoan lạc sao? Đến đây, nói thẳng cho tôi biết.”
“Thành thật mà nói, không!” Albert trả lời, “Nhưng tôi thực sự rất vui có thể mở mang kiến thức từ tình cảnh ở đây, hiện nay tôi hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của ngài bá tước, một khi anh quen với những loại tình huống này, đối với tất cả những việc khác sẽ không dễ dàng động tình.”
“Hơn nữa đây là thời cơ duy nhất ngài có thể nghiên cứu đặc tính,” bá tước nói. “Ở trên đoạn đầu đài, cái chết xé đi mặt nạ của con người đã mang cả đời, để lộ ra bản chất thật. Nói thực ra, biểu hiện của Andre thật sự đáng ghê tởm, kẻ lưu manh này đáng ghét! Đến, mặc quần áo đi, hai vị, mặc quần áo đi!”
Franz cho rằng nếu không học theo dáng vẻ của hai người bạn thì sẽ rất vô lý.
Vì thế anh ta mặc quần áo vào, đeo mặt nạ. Chiếc mặt nạ kia đương nhiên chẳng tái nhợt hơn sao với khuôn mặt anh ta. Sau khi bọn họ hoá trang xong thì bước xuống lầu. Xe ngựa đã chờ đợi bọn họ ở cửa, trong xe chất đầy giấy vụn và cầu hoa đủ mọi màu sắc. Bọn họ lẫn vào trong hàng xe ngựa. Sự thay đổi đột ngột thật sự là khó có thể tưởng tượng. Tại quảng trường La Mã, thay thế sự u ám và yên lặng của cái chết chính là cảnh tượng hoan lạc hết sức phấn khởi và ồn ào. Bốn phương tám hướng, một đoàn người đeo mặt nạ xuất hiện tại đây, có người từ cửa chạy đến, có người rời cửa sổ chạy xuống. Từ mỗi ngã tư đường, mỗi một góc, đều có xe ngựa chen lại đây. Có những thằng hề mặc quần áo trắng, đeo mặt nạ trắng ngồi đầy trên xe ngựa, những thằng hề khác thì mặc áo hoa tay cầm đao gỗ, mang mặt nạ cả trai lẫn gái, hầu tước phu nhân, nhà triết học, kỵ sĩ và nông dân. Mọi người kêu lớn tiếng, cãi nhau ầm ĩ, cố làm ra vẻ, vỏ trứng bột mì bay đầy lên quần áo, giấy đủ loại màu sắc và cầu hoa, bọn họ dùng lời nói châm chọc và quăng ném đồ vật tấn công mọi người khắp nơi, không hề phân chia là địch là bạn, là bạn thân là người xa lạ, ai cũng không nổi nóng, tất cả mọi người chỉ cười…
Trên đây là một đoạn miêu tả về lễ hoan lạc tại Rome trong 《Bá tước Monte Cristo 》, mặc dù lễ hoan lạc tại Rome không bằng lễ hoan lạc tại Venice, nhưng cũng khắc sâu bản chất của người Ý - điên cuồng, sung sướng, còn có mặt nạ.
Trên thế giới này có lẽ không còn người dân của một quốc gia điên cuồng và thích đeo mặt nạ giống như người Ý, trong đó đặc biệt có Venice làm đại diện. Nhưng tại sao phải đeo mặt nạ lộng lẫy tại lễ hoan lạc? Một giả thuyết cho rằng ở thế kỷ 13 đã có pháp luật sử dụng mặt nạ hợp quy tắc; một giả thuyết khác nói rằng do giới quý tộc đưa ra trò chơi mặt nạ tại bữa tiệc, và sau đó phổ biến đến phố phường. Cá nhân tôi càng thích những chiếc mặt nạ rực rỡ tự nhiên của người dân nghèo khổ trong ngày hội, điều này khiến cho chế độ giai cấp lúc ban đầu khi vào thời điểm này thì đã biến mất…
Vì vậy, khó mà hiểu rõ một người mang mặt nạ cuối cùng là vì muốn khác biệt với người khác hay là muốn giống người khác.
Có lẽ chúng ta đều đeo mặt nạ, bạn, tôi, anh ta, vui cười tức giận mắng mỏ, mà lại thân bất do kỷ.
Beta】