“Khí sắc của anh trông tốt hơn nhiều rồi.” Hạng Tự vỗ vai Hạng Phong từ phía sau rồi đi đến phía đối diện, Hạng Tự đem áo khoác phủ lên lưng ghế, dùng răng cắn đầu ngón của găng tay da màu đen, vừa kéo tay ra, chiếc găng tay đã được cởi xuống.
Ngón tay của Hạng Tự rất thon dài, các đốt ngón tay nổi bật, điều này làm cho Hạng Phong nghĩ tới ngón tay của ba. Có lẽ từ những ngón tay này mà có thể nhìn ra, Hạng Phong giống mẹ, còn Hạng Tự giống ba.
Tử Mặc từng nói: anh em các anh đều là những người dựa vào đôi bàn tay mà kiếm sống.
Nhưng lời này nghe ra thật… “Không được tự nhiên”, cho nên Hạng Tự nhanh chóng sửa lại: phải là dựa vào đầu óc, đầu óc!
Hạng Phong lại cười lơ đễnh. Kỳ thật đối với đa số người, anh đều xử sự một cách khoan dung, nhân vật trong tiểu thuyết của anh thường thường vì không hiểu rõ “khoan dung” là như thế nào, mới gây ra tội ác trên đời.
“Tử Mặc đâu?” Hạng Phong khoanh tay dựa lưng vào ghế, quán bar nho nhỏ này là địa điểm mà anh em Hạng Phong thường xuyên hẹn gặp. Ngay từ lần đầu đến đây họ dường như đã yêu thích nơi này, đơn giản là vì ngọn đèn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.
“Cô ấy còn đang làm việc.”
Hạng Phong kinh ngạc: “Dự tính khi nào thì sinh?”
“Đầu tháng sau.”
“Vậy mà em yên tâm để cô ấy đi làm sao.”
Hạng Tự nhún vai: “Cô ấy nói cô ấy sẽ có chừng mực, em chỉ có thể tin tưởng cô ấy.”
Hạng Phong nhìn em trai, khóe miệng có chút mỉm cười. Nụ cười này có chút bất đắc dĩ cũng có chút vui vẻ, giống như ý thức được con trai bỗng nhiên lớn lên sau một đêm, làm nhân chứng như anh không khỏi có cảm giác xúc động.
“Trời à, em sẽ làm ba đấy…”
Hạng Tự đang xem thực đơn cũng phải ngẩng đầu, nhìn Hạng Phong với vẻ mặt “anh làm trò”: “Anh đừng nói chuyện giật gân như vậy, em đã đủ khẩn trương rồi.”
“Tìm được tên tốt để đặt chưa?”
“Còn chưa.”
“Hy vọng đứa nhỏ không giống em…” Hạng Phong bày ra vẻ mặt chân thành.
Hạng Tự ở dưới bàn đạp cho anh một cước, có điều hình như cũng không quá tức giận.
Một lúc sau, Hạng Tự bỗng nhiên nói: “Anh, em có vấn đề nghiêm túc muốn hỏi.”
“?”
Hạng Tự dừng một chút, từ ba lô rút ra một quyển tạp chí đặt lên bàn: “Đây là sự thật sao?”
Hạng Phong tập trung nhìn vào quyển tạp chí, hóa ra là ảnh của anh cùng nữ minh tinh nào đó, anh nhịn không được trợn mắt: “Em nói xem?”
Hạng Tự khoanh tay, nghiêm túc trả lời: “Nói thật, em cảm thấy cô ấy không giống như tách trà của anh, nhưng nếu anh thật sự thích, em cũng không thể phản đối được.”
Hạng Phong nhớ tới lúc họp báo tuyên truyền sách mới, Lương Kiến Phi có “cao kiến” đối với vụ tai tiếng này, lúc ấy anh còn có chút bất mãn, bây giờ xem ra cách cư xử của cô còn tốt hơn.
“Nhìn thế này còn không rõ sao? Còn có vành nón này, cánh tay này - còn có vài người qua đường,” Hạng Phong chỉ vào bức hình trên tạp chí, “Hôm đó tụi anh có tổng cộng mười sáu người đi ăn cơm, ảnh này chụp được khi anh đi chậm hơn mọi người một đoạn. Không may, anh trùng hợp đi cùng với cô ta ở phía trước, nếu lúc ấy anh đi nhanh hơn vài bước thì bây giờ xuất hiện trên bìa tạp chí đã không phải anh - đây là toàn bộ sự thật.”
“…” Hạng Tự nhìn anh, không nói gì, vẻ mặt hơi mỉm cười.
“?”
“Nếu sự thật là như vậy sao anh còn phải giải thích với em?”
“Anh sợ em hiểu lầm.”
“Nhưng trước đây anh chưa bao giờ giải thích, cho dù có hình anh ôm Tử Mặc, anh cũng không giải thích với em một câu.”
“Lúc đó không giống với bây giờ, lúc đó là anh cố ý tìm người chụp, chính là muốn em hiểu lầm.” Hạng Phong sờ sờ mũi, tiểu thuyết trinh thám gia thường xuyên phải bày mưu nghĩ kế.
“Anh…” Hạng Tự nhích lại gần, nhìn anh, “Anh rốt cuộc là sợ em hiểu lầm, hay là sợ người khác hiểu lầm?”
Hạng Phong không chút né tránh, bình thản ung dung nghênh đón đôi mắt sắc bén: “Người nào?”
Hạng Tự ngồi thẳng lại, cười mà không nói.
“Thực xin lỗi, em đã tới trễ.” Tử Mặc đi đến trước mặt bọn họ, cô mặc một chiếc áo khoác màu đen rộng thùng thình, bụng hơi nhô lên, nhưng cũng không khiến người khác chú ý, liếc mắt nhìn qua căn bản không giống như phụ nữ có thai.
“Em lái xe đến à?” Hạng Phong hỏi.
“Làm sao có thể chứ,” Tử Mặc cởi áo khoác, Hạng Tự vừa nhận áo, vừa đứng dậy nhường chỗ cho cô, “Đồng nghiệp đưa em đến.”
“Vừa rồi anh còn đang hỏi Hạng Tự, đã tìm được tên tốt đặt cho đứa bé chưa.”
“Vẫn chưa,” Tử Mặc cười rộ lên, trông rất hiền lành, “Anh ấy quả là rối rắm, kỳ thật chỉ là cái tên thôi.”
“Cái gì ‘chỉ là’, chuyện này quan hệ đến con người khi còn sống, nếu một ông già râu tóc bạc phơ mà lại tên là ‘Đô Đô’, vậy thành cái gì? Đứa bé có thể sẽ hận anh cả đời...” Hạng Tự nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Hạng Phong và Tử Mặc trao đổi ánh mắt, quyết định tạm thời không để vấn đề này dây dưa thêm nữa.
“Đúng rồi, lần trước lúc ăn cơm Kiến Phi đã giúp em suy nghĩ một cái tên.” Tử Mặc nói.
“?”
“Hạng Ngộ, ‘Ngộ’ trong chữ “tỉnh ngộ”, Kiến Phi nói tên này hay vô cùng.”
“... Vì sao?” Hạng Tự và Hạng Phong cùng có thắc mắc nghi vấn trong lòng.
“Bởi vì ‘giống sương mù giống mưa lại giống gió’, cho nên tên Hạng Ngộ còn xếp trên tên của hai anh nha.”
Nói xong, cô cười lên khanh khách, cũng không thèm xem vẻ mặt của hai anh em họ Hạng khó coi cỡ nào.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tử Mặc, Hạng Phong cũng cười theo, chẳng qua là cười khổ.
Điều này quả thực ăn khớp với Lương Kiến Phi cổ quái kia, anhkhông thể không thừa nhận, người kia luôn cố gắng dùng mọi biện pháp để chèn ép anh, cho dù là tên của đứa bé cũng không ngoại lệ.
Buổi tối về nhà, xung quanh đều yên tĩnh, anh chỉ nghe tiếng nước “ong ong” phát ra từ hồ cá. Hạng Phong bật đèn, anh đứng trước bể cá nhìn trong chốc lát, cuộc sống của loài cá dưới đáy hồ luôn im lặng, anh cụp mắt suy nghĩ, giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Có lẽ đối với chúng mà nói, yên bình vượt qua mỗi ngày chính là hạnh phúc lớn nhất.
Anh quên mất đã bao nhiêu lâu bản thân không nghĩ tới hai chữ “hạnh phúc”, có lẽ hai từ này đối với anh thật xa xôi, cho nên anh cũng thường kính nhi viễn chi. Anh chất vấn Lương Kiến Phi ngoài công việc ra còn lại cái gì, nhưng kỳ thật chính anh cũng vậy, có lẽ ngoại trừ công tác, anh không biết chính mình còn có thể làm chút gì nữa. “Tác giả có tiểu thuyết bán chạy” danh hiệu này mặt khác làm cho anh cảm giác thành tựu vượt quá xa vời, đối với một người ngay từ nhỏ đã trải qua cuộc sống bấp bênh mà nói, vận mệnh đã cho anh một món quà đặc biệt.
Anh cởi áo khoác đặt trên sô pha, đi vào phòng bếp pha một ly cà phê, anh đứng trước cửa sổ sát đất thật lớn chậm rãi uống.
Mỗi lần Lương Kiến Phi không cẩn thận nhắc tới ba mẹ anh, cô luôn có vẻ mặt xấu hổ, cảm thấy đã nhắc đến điều cấm kị của anh, nhưng thực ra không phải, trong nội tâm, anh vẫn thản nhiên đối diện tất cả sự thật.
Sau khi mẹ anh sinh em trai, bà liền u buồn mà sinh bệnh, lúc em trai được năm tuổi thì bà đã bỏ tất cả để rời khỏi. Ba của họ là người rất nghiêm túc, luôn bề bộn nhiều công việc, ông thường không quan tâm anh đang làm những gì. Lúc còn nhỏ, ký ức của anh về gia đình trống rỗng, có lẽ đối với anh mà nói, chỉ có em trai là người thân nhất. Ở trường học, anh luôn lạnh lùng đứng trong một góc, nhìn qua anh có vẻ cao ngạo nhưng kỳ thật là tự ti, anh không kết bạn với ai vì sợ người khác nhìn ra sự tự ti của mình.
Anh chưa bao giờ kể cho người khác những chuyện mình đã trải qua, không phải là không muốn kể, chỉ là khi so sánh với em trai, anh là một người nghe, chứ không phải là người nói.
Anh cũng ít nói ra những ý nghĩ ở sâu trong nội tâm mình với người khác, thỉnh thoảng thậm chí cả Hạng Tự. Anh luôn giữ một khoảng cách nhất định với người khác, ánh mắt trong suốt, nụ cười khả ái, mọi người đều cho rằng anh rất hòa nhã (ngoại trừ Lương Kiến Phi và các biên tập viên trước đó). Tử Mặc nói anh giống như một người anh trai dịu dàng, nhưng anh biết đó chỉ là mặt nạ.
Trên thực tế, anh là người hướng nội, chẳng qua càng thích làm việc một mình mà thôi.
Anh đem tất cả viết trong tiểu thuyết, có khi là một câu đơn giản, có khi là một động tác hoặc một ánh mắt. Anh có thói quen trốn ở phía sau mặt nạ, dùng tâm tư bình lặng mà dõi theo thế giới, cho đến một ngày nào đó, một người dũng cảm và ngay thẳng xông vào cuộc sống của anh. Bỗng nhiên anh xúc động đến mức muốn xé mở chiếc mặt nạ…
Hạng Phong ngồi vào bàn làm việc, mở laptop, đeo kính, trở lại công việc quen thuộc của mình.
Anh đứng ở xa xa nhìn cô, cùng với di ảnh được bày ra ở bên cạnh cô, thực ra anh muốn chạy qua cúng tế anh trai của mình, bọn họ đã từng cùng nhau trải qua rất nhiều thời gian vui vẻ, cả đời anh khó có thể quên, nhưng anh lại sợ hãi đi qua, bởi vì ở nơi sâu xa trong lòng anh, anh đọc được một loại nguy hiểm từ trên người phụ nữ kia, giống như chỉ cần tới gần cô thì sẽ xảy ra tội ác.
…
(đoạn này là Hạng Phong đang viết tiểu thuyết , phần này nằm trong ngoại truyện ^^)
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, Hạng Phong tháo kính mắt xuống, nhấc máy:
“A lô.”
“... Là tôi.” Giọng nói của Lương Kiến Phi nghe ra có chút xấu hổ, có lẽ bởi vì buổi phát thanh trực tiếp ngày đó thấy anh ra về không vui.
Anh kéo khóe miệng, trả lời: “À.”
“Tổng biên tập tạp chí của chúng tôi bảo tôi gọi điện thoại thông báo với anh, bản thảo không tồi, nếu không có vấn đề gì tuần sau có thể phát hành, cho nên muốn hỏi anh bản thảo của kỳ tiếp theo khi nào có thể giao được.”
“Tôi đang viết.” Anh lạnh lùng trả lời.
“... À, tôi chỉ muốn nhắc anh thêm một lần, sợ anh lại quên.”
Dù chỉ là đang nói chuyện điện thoại nhưng trong đầu anh dần hiện ra bộ dạng của cô khi đang nói những lời này, có lẽ cô đang cuộn mình trên ghế sô pha, thờ ơ, cứ cách một lúc lại ấn điều khiển từ xa, vẻ mặt mờ mịt. Anh chưa từng thấy cô như vậy bao giờ, trong ấn tượng của anh, cô luôn có vẻ mặt sáng lạn mỗi khi nhận yêu cầu quái đản của anh, cô tận dụng mọi thứ để đối nghịch với anh, làm cho anh dở khóc dở cười.
Nhưng mà dần dần, anh thấy điều này như một thú vui, cuộc sống yên lặng mà nặng nề của anh không thể thiếu thú vui này được.
Bình thường, sau đó anh sẽ nói tạm biệt với cô, gác điện thoại, tiếp tục sáng tác. Nhưng tâm tư của anh đã sớm không đặt ở lệ cũ đó nữa, vì thế anh dừng một chút, hỏi: “Đã ăn cơm xong?”
“Ừ... Đương nhiên.” Cô trầm mặc có phần... kỳ lạ.
“Một mình sao?”
“...”
“?”
“Vì sao hỏi như vậy.”
“... Thuận miệng hỏi.” Anh trả lời thật lòng, anh chính là muốn tìm chủ đề gì đó để tiếp tục nói.
Cô mắng thầm một tiếng, sau đó nói: “Nói không chừng, tiểu thuyết trinh thám gia thật sự khác người thường ở điểm nhạy bén...”
Anh không nói tiếp, nhưng trong lòng vang lên câu hỏi: Đã xảy ra chuyện gì?
Cô cũng không nói gì, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “... Người kia đã trở lại.”
“Ai?”
Lại trầm mặc một lúc, nhưng Hạng Phong mơ hồ biết được cô muốn nói cái gì.
“... Chồng trước của tôi.”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng anh vẫn kinh ngạc. Anh luôn nghĩ rằng cô dùng đoạn hôn nhân thất bại này làm vũ khí mà đi lên, cô cũng chưa bao giờ biểu hiện dáng vẻ bi thương, cho nên… Anh vẫn cho rằng cô đã sớm buông tay.
“Hai người đi ra ngoài ăn cơm ?”
“... Phải.”
“Cô và anh ta nói chuyện gì?”
“Không biết, sự thực thì...” Cô dừng một chút, “Tôi không nhớ rõ ...”
“Cô uống rượu ?”
“... Ừ.”
“...”
“Cùng lắm chỉ là một chút...” Cô vội vã bổ sung.
Hạng Phong hít sâu một hơi, lại thở ra, cảm thấy lồng ngực của mình phập phồng dữ dội. Điện thoại lại rơi vào trạng thái trầm mặc, giữa bọn họ rất ít khi xuất hiện tình huống này, thậm chí có đôi khi bọn họ có thể trực tiếp ở trên điện thoại mà nói móc đối phương chứ không có giây phút nào im lặng như bây giờ.
“Lương Kiến Phi,” anh nói, “Có thể nói cho tôi biết mục đích cô gọi điện thoại cho tôi không?”
“...”
“Cô gọi đến đâu phải để thúc giục bản thảo.” Anh nói trúng tim đen của cô.
Đầu dây bên kia có tiếng thở dài, có lẽ còn có vẻ mặt cười khổ:“Thật không hổ danh là tác giả có tiểu thuyết bán chạy nhất năm nay à...”
“...”
“Anh mắng tôi đi.”
“?”
“Cười nhạo tôi, châm chọc tôi... Hoặc cái gì cũng được. Giống như lúc bình thường anh đối xử với tôi ấy… thậm tệ hơn cũng được.”
Hạng Phong đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn dưới chân là ngọn đèn giăng kín thành phố. Ngay từ đầu, đây là mục đích của cô, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, anh đối với cô mà nói lại có “tác dụng” lớn như thế.
“Cô vẫn chưa quên được anh ta?” Anh nói ra thay cô, chỉ cảm thấy ngực mình nhói lên một nỗi phiền muộn.
“...”
“Anh ta trở về liền gọi cô cùng nhau ăn cơm, toàn bộ việc này cô cảm thấy sao?”
“Tôi... Tôi không biết.”
“Cô muốn tôi mắng cô cái gì? Mắng cô ngốc, cô nhún mình? Như vậy cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút sao?”
“...”
“Nghe này,” anh nói, “Người kia đã từng làm cho cô cái gì, mang cho cô sung sướng hay đau khổ, tất cả mọi chuyện chỉ có một mình cô biết. Cho nên người khác không giúp được cô.”
“...”
"Tôi không muốn mắng - không muốn dùng chuyện này mà trách móc cô. Bây giờ, cô tốt nhất nên khóa cửa, tắm rửa, sau đó đi ngủ. Khi nào cô tỉnh táo lại, nếu muốn cùng tôi bàn về vấn đế này, chúng ta sẽ lại tiếp tục.”
“... Được.” Cô hít hít mũi, như là được anh nhắc nhở.
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt...”
Nhưng cô bỗng nhiên gọi anh lại: “Này!”
“?”
“Cám ơn.”
“...”
“Tôi không biết, có thể... Có thể sau khi tôi tỉnh táo lại tuyệt đối sẽ không nói cảm ơn với anh, cho nên tôi nghĩ tốt nhất bây giờ tôi nên nói ra...”
“... Không cần khách khí.”
Hạng Phong gác điện thoại, đi qua đi lại trong phòng, thần sắc cứng lại.
Anh nói anh không muốn mắng cô, nhưng anh nói dối.
Anh muốn mắng cô, muốn mắng cô biết là không tốt mà vẫn đâm đầu vào, muốn mắng cô đến thương tích đầy mình, muốn mắng đến khi… trong đầu cô không còn ý niệm ngu ngốc nào nữa!
Ngày hôm sau là chủ nhật, Hạng Phong ngủ thẳng tới giữa trưa mới rời giường, anh vừa đánh răng vừa nhìn chính mình trong gương, râu đã được cạo tỉ mỉ, cảm giác như thoải mái lại tinh tế, tóc hơi rối nhưng anh thích như vậy, lát nữa đội thêm chiếc mũ màu đen là có thể ra ngoài.
Anh nướng hai lát bánh mì, phủ lên trên một lớp chocolate và dâu tây, kèm theo một cốc sữa, dạ dày của anh cũng giống như anh thích làm việc riêng biệt.
Hai giờ năm phút, anh mặc áo khoác đen, đội mũ xuất phát. Buổi chiều hôm nay có buổi giới thiệu phim, là bộ phim được dựng dựa trên tiểu thuyết của anh, đạo diễn Phương đã sớm nói qua với anh, mời anh nhất thiết phải tham dự.
Nửa tuần nay, trời đã ngừng mưa, nhưng nhiệt độ lại xuống tới 0oC. Anh lái xe vào rạp chiếu phim, dừng lại tại một tòa nhà lớn của khu phố trung tâm. Khi chờ thang máy, anh còn suy nghĩ về chương tiếp theo của tiểu thuyết, bỗng nhiên có một cô gái đứng bên cạnh anh nhẹ giọng nói: “Xin chào.”
Anh quay đầu, kinh ngạc nhướng lông mày, lịch sự đáp lại: “Xin chào.”
Là… chị họ của Lương Kiến Phi? Hay em họ?
Cô tuyệt đối là người đẹp, mặc chiếc áo khoác đỏ rực, phía dưới là đôi bốt đen cao quá đầu gối, anh không biết đôi bốt kia cao bao nhiêu, tóm lại sau khi cô đi chúng, anh không cần phải cúi đầu nói chuyện với cô.
“Tôi là Thang Dĩnh, là chị họ của Lương Kiến Phi - nhưng khi nhìn qua thì em ấy trông lớn tuổi hơn tôi một chút.” Người đẹp mỉm cười nói.
“À…” Anh mỉm cười hoà nhã, vô cùng khách khí gật đầu.
“Lần trước tôi và Kiến Phi tham gia buổi tọa đàm của anh.”
“Tôi biết.” Anh lại gật đầu.
“Anh nhớ rõ tôi sao?” Cô mở to mắt nhìn anh.
Lương Kiến Phi cũng đã hỏi qua anh về vấn đề này, anh cười khổ: “Tôi nghĩ cô không phải là người làm cho người khác không có ấn tượng gì.”
Cô mở to mắt nhìn anh, sau đó cười rộ lên: “Không phải, tôi không có ý này. Chẳng qua…”
“?”
“Anh luôn làm cho người khác có ấn tượng hơi lạnh nhạt.”
“Lạnh nhạt?” Anh không khỏi nhíu nhíu mày.
“Đúng vậy,” ánh mắt của Thang Dĩnh rất có năng lực phân tích, “Cho dù anh thường cười trước màn ảnh, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy ánh mắt trống rỗng…”
Hạng Phong thật không ngờ cô lại kết luận như vậy, anh không biết nên nói tiếp như thế nào, nên tiếp tục trầm mặc.
“Em họ tôi là người rất thú vị,” cô chợt nhìn thẳng vào anh, “Tôi nghe tiết mục radio mà hai người chủ trì, rất thú vị.”
“Cám ơn.”
Cô vẫn nhìn anh, hai tay đút túi, bộ dạng của anh không có vẻ gì là bị đả kích: “Vì sao anh đối với người khác đều rất lạnh nhạt chỉ riêng với Kiến Phi thì không như vậy?”
Những lời này của Thang Dĩnh, dù là đang nói ra thắc mắc, nhưng lại như đang độc thoại. Hạng Phong giật mình, mặt không đổi sắc nói:
“Có lẽ bởi vì chúng tôi thực sự chán ghét đối phương.”
Thang Dĩnh nghĩ nghĩ, cô miễn cưỡng nhún vai, không nói thêm gì nữa.
Ngay khi anh nghĩ đoạn đối thoại đã kết thúc, cô bỗng nhiên quay đầu nhìn anh chằm chằm: “Anh có bạn gái chưa?”
Anh chớp mắt, cảm thấy người phụ nữ ở trước mặt rất có sức hấp dẫn, cùng cô ở một chỗ sẽ vĩnh viễn không biết giây phút tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, điều đó khiến cho người ta sợ hãi nhưng cũng mê muội. Song giờ khắc này, anh chỉ cảm thấy có chút ngượng ngùng:
“Không có.”
“Vì sao?” Cô vẫn nhìn anh.
“Điều này cần lý do sao?” Anh cũng nhìn cô, bản năng của tiểu thuyết trinh thám gia thúc đẩy anh phải bình tĩnh lên.
“Đương nhiên,” cô mỉm cười, vẻ mặt thân thiện mà lời nói thật sắc bén, “Phụ nữ luôn gấp gáp muốn biết một người ông có sức hấp dẫn mà cô ấy thích vì sao lại chưa có bạn gái. Là vì anh ta yêu cầu quá cao sao? Hay là không có hứng thú đối với phụ nữ?”
Hạng Phong nhếch khóe môi: “Chỉ sợ cả hai đều không phải.”
“Như vậy là sao?” Cô mở to hai mắt, không hề che dấu sự hiếu kì của bản thân.
Lú này, cửa thang máy mở ra, một làn gió đông thổi qua, anh không chần chừ đi vào trong, Thang Dĩnh vẫn đang đứng tại chỗ, cô khoanh tay nhìn anh, chờ đợi đáp án.
“Nếu thật sự muốn biết thì đọc sách của tôi đi, đáp án ở bên trong.”
Nói xong, anh nở ra nụ cười sáng lạn và dịu dàng, giống như mỗi khi anh được yêu cầu chụp hình, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại. Ngay lúc nó khép lại, anh dường như trông thấy nét mặt kinh ngạc của Thang Dĩnh, nhưng cùng lắm chỉ một giây.
【Nếu có thể, tốt nhất là không nên nói dối, bởi vì một khi đã nói dối sẽ không dễ dàng chấm dứt. Khi chân tướng bị vạch trần thì sợ hãi, thống khổ, giãy dụa, mê man sẽ nối gót nhau.
Tôi miễn cưỡng có thể gọi là một nhà văn thành công, sớm đã vượt qua độ tuổi cảm thấy thế giới đầy kinh ngạc; tôi thật ra là người hướng nội, không khéo sử dụng ngôn từ, rất ít khi cùng người khác chia sẻ cảm nhận từ đáy lòng, nhưng tôi lại hưởng thụ một loại cảm giác thích làm theo ý mình không chịu bị ràng buộc; tôi yêu người nhà của mình, bằng lòng vì bọn họ mà làm bất cứ chuyện gì, nhưng không muốn trở thành sự trói buộc của bọn họ; tôi không hề sinh ra ảo tưởng đối với thứ gọi là tình yêu, nhưng nhân vật dưới ngòi bút của tôi năm lần bảy lượt vì “tình” mà bí quá hóa liều; tôi nhiệt tình với công việc cũng như cuộc sống của mình, vào lúc tĩnh lặng trong đêm khuya, tôi có thể cảm nhận được tác dụng của sự yên tĩnh, điều đó khiến tôi không cô quạnh; tôi là một người như thế, sống trong thế giới của chính mình, không hy vọng bị quấy rầy, lại khát vọng được mọi người đáp lại…
Như vậy, trong những lời nói ở trên, lời nói dối nằm ở đâu?
Beta】