Nhật Ký Ăn Dưa Ở Hào Môn


"Chọc tức ta tốt lắm, cứ tiếp tục chọc tức ta đi! Khốn khiếp!" Bà cụ cầm gậy đuổi Lăng Cao Nhất ra ngoài, Lăng Cao Nhất không còn mặt mũi ở lại đây, suýt nữa xấu hổ bỏ chạy.

Mẹ Vi cẩn thận đỡ cánh tay bị thương của Lăng Nhạc An, vội vàng ra lệnh cho người hầu: "Lấy túi y tế ra đây, gọi bác sĩ!"

Bà đau lòng nhìn bàn tay bị thương của Lăng Nhạc An, sự đau lòng trong mắt không thể nào là giả, giọng của bà lo lắng đến mức run rẩy, xót xa hỏi: "Nhạc An, tay con có đau không? Cố gắng chịu một chút...!Bác sĩ sẽ tới ngay."

Lăng Nhạc An nhìn bà Vi rồi lắc đầu một cái, nói vết thương của mình không sao, sau đó anh quay đầu nhìn về phía Tỉnh Dĩ, hỏi cô: "Tỉnh Dĩ...!em ổn chứ?"

Thời điểm anh gọi tên cô, hai chữ Tỉnh Dĩ anh nói rất chậm, ngữ điệu khiến cho người ta có cảm giác rất nghiêm túc, như là đang đối diện với một cái tên lạ lẫm.

Nhưng Tỉnh Dĩ cảm thấy thứ lạ lẫm có thể không phải là những chữ này, mà chính là cô.


Cô nói với Lăng Nhạc An: "Em không sao, anh băng bó vết thương trước đi."

Sau khi nói xong, Tỉnh Dĩ lui về phía sau một bước, để túi thuốc cho người giúp việc cầm.

Lăng Nhạc An từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn cô, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng người cô nữa, anh mới thu tầm mắt của mình lại.

Khu biệt thự mặc dù cách bệnh viện khá xa nhưng đều có bác sĩ túc trực gần chỗ này, sau khi gọi điện thoại, chưa tới năm phút sau bác sĩ đã tới.

Tỉnh Dĩ đứng bên ngoài mọi người, nhìn họ vây quanh chỗ của Lăng Nhạc An.

Lăng Nhạc An được nhà họ Lăng dạy dỗ rất tốt, mặc dù nhìn ra được anh cũng là một người kiêu nạo, nhưng vẫn đang trong độ tuổi thiếu niên, kiêu ngạo một chút cũng là điều khó tránh khỏi, chuyện này không khiến người ta ghét lắm.


Tỉnh Dĩ cười một tiếng, cảm thấy vào giờ phút này mình càng giống như một người ngoài, sau đó lại cảm thấy bản thân thật là vô lương tâm, dẫu sao Lăng Nhạc An cũng là vì bảo vệ cô nên mới bị thương.

Lăng Bình Lộ cũng từ từ tỉnh táo lại, cô ngồi bên cạnh Tỉnh Dĩ trên ghế sa lon, Tỉnh Dĩ nhìn cô, nhớ tới dáng vẻ gào thét đau khổ vừa rồi của cô, khi đó Tỉnh Dĩ cảm thấy Lăng Bình Lộ thật giống như chỉ một giây tiếp theo sẽ òa khóc nức nở.

Chỉ là Lăng Bình Lộ không khóc, từ đầu đến cuối đều không có.

Lăng Bình Lộ chú ý tới tầm mắt của Tỉnh Dĩ, cô nghiêng đầu, miễn cưỡng nói với người em gái không mấy thân quen này một tiếng: "Tỉnh Dĩ, em không bị dọa chứ?"

Tỉnh Dĩ lắc đầu một cái, không nghĩ tới cô sẽ chủ động nói chuyện với mình, dẫu sao nhìn hành động vừa rồi của Lăng Bình Lộ thì cô không hề là một cô gái thân thiện.

Thật ra thì Tỉnh Dĩ không quá hiểu, tại sao vừa rồi thái độ của Lăng Bình Lộ lại gay gắt tới như vậy.

Khi còn bé, thời điểm bồn cầu vẫn chưa lưu hành phổ biến trong trấn Sơn Nam, khi đó mọi người đều đào lỗ để đi vệ sinh, giấy vệ sinh và đủ các loại giấy bìa giấy báo đều được cho vào một chiếc hộp để sử dụng.

Trên các cuốn tạp chí đó đều in hình mấy cô gái người mẫu cùng các dòng chữ sặc sỡ "Chữ vô sinh vô sản @*%$#...!tại bệnh viện Nam Khoa, gọi điện hotline 138@$#&..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận