Nhật Ký Ăn Dưa Ở Hào Môn


Chiều chủ nhật, khi hai người họ cùng tham gia hoạt động của câu lạc bộ trong phòng thể dục, Khâu Cự vừa đứng tấn vừa hỏi với giọng đứt quãng “A Dĩ, sao lúc đầu chúng ta lại tham gia câu lạc bộ này vậy?”

Tỉnh Dĩ với vẻ mặt tương tự anh, tuyệt vọng nói: “…Không nhớ rõ nữa.”

Rất ít sinh viên năm nhất vừa nhập học năm nay tham gia câu lạc bộ này, hôm nay tham gia hoạt động lại càng ít.

Nếu như sớm biết hoạt động của câu lạc bộ chính là luyện võ, thậm chí còn bắt đầu học từ đứng tấn thì Tỉnh Dĩ và Khâu Cự tuyệt đối sẽ không tham gia.

Kết quả là sau khi đến nơi thấy hôm nay chỉ có hai người bọn họ là tân sinh viên duy nhất tham gia, muốn rời đi thì cũng đã muộn.

Chủ tịch câu lạc bộ võ thuật vừa nhìn thấy họ liền rưng rưng nước mắt chào đón.

Cái dáng vẻ thành khẩn và nhiệt tình của anh ta khiến hai người bọn họ không nỡ rời đi.

Ngoài họ ra còn có bốn đàn anh và hai đàn chị.


Tỉnh Dĩ hoài nghi câu lạc bộ võ thuật này chỉ có từng này người.

Khi Khâu Cự vừa bước vào, anh cũng có ý định bỏ chạy nhưng sau đó liền bị chủ tịch gọi một câu “soái ca”, hai câu “soái ca”.

Ấy thế mà lại nguyện ý ở lại luyện võ cùng mọi người.

Tỉnh Dĩ đứng tấn, hỏi Khâu Cự: “Đúng rồi, Khâu Cự, tuần này cậu chạy 5km chưa thế?”

Chỉ số vận động mỗi tuần của Đại học Ngũ Hải là trong một tuần phải có ít nhất năm ngày đạt được 5000 bước và mỗi tuần chạy 5km một lần, không giới hạn thời gian nhưng phải chạy đủ 5km.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Nhắc đến chuyện này, Khâu Cự ra vẻ rất tự tin.

Thứ anh tự tin không phải là bản thân có thể chạy 5km mà là tin vào khoa học kỹ thuật của con người.

Khâu Cự nói: “Tôi đã mượn phần mềm của đứa bạn cùng lớp, phần mềm này có thể quét được 5km.” Anh vừa nói vừa liếc nhìn chủ tịch, thấy mọi người vẫn đang nghiêm túc tập luyện liền dừng lại làm biếng một lúc.


Khâu Cự lấy điện thoại ra mở phần mềm lên xem rồi buột miệng nói, “Chết tiệt.”

Hôm trước anh mở phần mềm quên không đóng lại.

Bây giờ không chỉ là 5km, phần mềm hiển thị anh đã chạy suốt hơn hai mươi tiếng đồng hồ không quản ngày đêm, chạy một mạch từ thành phố A đến Nga.

Tỉnh Dĩ cũng đứng lên, lại gần xem, xem xong cười oặt người.

Bởi vì hôm trước đứng tấn hơn một tiếng, ngày hôm sau hai người không đứng dậy nổi, đành nén cơn đau đến tham gia hoạt động của câu lạc bộ âm nhạc.

Câu lạc bộ âm nhạc có rất nhiều người mới vào, ngồi chật kín cả một phòng học lớn với sức chứa 300 người.

Cũng có rất nhiều đàn anh, đàn chị khoá trên.

Nhưng sau khi nhìn thấy câu lạc bộ võ thuật tuy nhỏ nhưng rất nhiệt tình, nhìn lại câu lạc bộ âm nhạc toàn người là người, Tỉnh Dĩ và Khâu Cự cảm giác thiếu mất đi sự mới lạ.

Sau khi nghe xong bài phát biểu chào mừng của chủ tịch CLB âm nhạc, hai người cùng lê bước chân mệt mỏi, loạng choạng rời đi.

Một chàng trai đi phía sau, nhìn động tác bước đi đồng bộ của hai người bọn họ không khỏi bật cười, cậu ta cười cũng thôi đi, nhưng lại cứ cố tình cười mỗi lúc một to hơn, Tỉnh Dĩ và Khâu Cự quay đầu nhìn cậu ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận