Nhật Ký Ảnh Đế


Bạch Lộ đến công ty, trước cửa công ty đã có bao nhiêu fan và phóng viên đang đứng đợi, vừa thấy cậu xuống xe, bọn họ liền ồ ạt xô tới chặn cậu lại, hỏi biết bao câu hỏi, nào là anh thực sự thích con trai sao? Hay đại loại vậy, nhưng cậu không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Bảo an ngay tức khắc đi tới, rẽ một lối đi cho cậu vào công ty, tiểu trợ lý và người đại diện bảo vệ cậu dẫn cậu vào bên trong.
Bên trong mặc dù không hỗn loạn như bên ngoài, nhưng ánh mắt mọi người hôm nay nhìn cậu có chút khác lạ, chính là kiểu khinh thường, kinh tởm.
Bạch Lộ kéo thấp vành mũ xuống, tránh mình chạm phải ánh mắt của bọn họ, theo sau người đại diện đến tầng cao nhất của công ty, đây là phòng làm việc của ông chủ cậu.
Đứng trong thang máy, bầu không khí vô cùng yên tĩnh cùng ngột ngạt, người đại diện của cậu lúc này mới nghiêm giọng nói:
"Tiểu Lộ, lát nữa Lưu tổng có nói gì cũng đừng có lên tiếng, cậu chỉ cần im lặng lắng nghe, bày ra bộ dạng hối lỗi là được.

Nếu như không muốn mất việc thì nhất định đừng cãi lại ông ta."
"Vâng!"
Người đại diện để cậu lấy tinh thần xong mới mở của văn phòng, mỉm cười với vị Lưu tổng kia.
"Ông chủ, tôi đưa cậu ấy đến rồi."
Lưu tổng vừa nghe là Bạch Lộ đã đến liền tức giận ném một xấp ảnh vào người cậu, ảnh rơi xuống văng tung tóe dưới đất, ông ta quát.
"Cậu xem chuyện tốt cậu làm đi!"
Bạch Lộ nhìn nhìn đống ảnh dưới chân mình, đều là ảnh chụp cậu cùng Giản Diệc Minh, còn có một bức ảnh hai người ôm nhau, quá hơn nữa là lúc cậu đang hôn anh.
Bạch Lộ mím mím môi không nói gì, hai tay siết chặt dưới áo, đầu cúi thấp.
Lưu Trường Vinh thấy cậu không nói gì, cơn giận trong lòng liền tăng thêm, ông ta chỉ thẳng mặt cậu, hét lên.
"Cậu không có miệng sao hay bị câm, không biết trả lời à?"
"Xin lỗi Lưu tổng!"
Cậu cúi người một góc chính mươi độ, vô cùng thành khẩn xin lỗi.
"Lưu tổng, xin ngài bớt giận..."
"Cậu im miệng, tôi không hỏi cậu!"
Người đại diện đang định nói giúp cậu liền bị Lưu Trường Vinh quát, anh tức khác ngậm miệng.


Anh dù sao cũng là người dẫn dắt cậu từ khi cậu mới bước chân vào giới giải trí, cậu bị chụp trộm một phần cũng là do anh, anh nên có trách nhiệm trong việc này, đương nhiên nhìn thấy cậu bị mắng sẽ nói giúp cậu.
"Cậu có biết bây giờ mọi người đang bàn tán về chuyện này không.

Nó không chỉ ảnh hưởng đến mình cậu đâu mà còn ảnh hưởng đến cả công ty, cậu không nghĩ đến sao?"
"Xin lỗi ngài!"
Bạch Lộ lại một lần nữa cúi người.
"Nếu như xin lỗi có tác dụng tôi đã không cần gọi cậu đến đây rồi.

Không phải đã nói cậu nghề này rất nhạy cảm sao, cậu còn làm ra cái việc này..."
"Xin lỗi!"
"Cậu, ngay bây giờ lập tức đăng bài thanh minh cho tôi, nói cậu không liên quan đến việc này, là người kia quấy rối cậu, ảnh đó cũng chỉ là photoshop thôi, chuyện này không hề có thật.

Sau khi cậu đăng bài xong công ty cũng sẽ giúp cậu mở họp báo và chặn lời công kích của cư dân mạng."
Lần này Bạch Lộ không nhịn được nữa, cậu ngẩng phắt đầu dậy, ánh mắt kiên cường nhìn chằm chằm vào Lưu Trường Vinh.
"Xin lỗi ngài nhưng tôi không thể!"
"Cậu nói cái gì?"
Vừa nghe Bạch Lộ nói như vậy, cơn giận vừa dập được xuống của Lưu Trường Vinh ngay lập tức lại bùng lên.
Người đại diện cũng nhanh chóng ngăn cậu lại, không cho cậu tiếp tục nói bậy.
"Tiểu Lộ, nếu cậu còn muốn lăn lộn trong giới này thì làm theo lời Lưu tổng đi."
Cậu mím môi, vùng ra khỏi bàn tay của anh, ngước mắt lên nhìn thẳng mặt Lưu Trường Vinh, kiên quyết nói:
"Tôi sẽ không đăng bài."
"Bạch Lộ, cậu không muốn sống nữa sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không lập tức đăng bài, công ty sẽ cho là cậu vi phạm hợp đồng, cậu sẽ phải bồi thường."
"Được! Tôi cũng chán công ty các người lắm rồi.


Dù sao bao năm nay tôi ở đây kiếm tiền cho các người, nếu không phải có ba tôi chống lưng các người nghĩ các người có thể đi được đến bây giờ sao? Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng chứ gì? Tôi trả được, ông đây không thiếu tiền!"
"Bạch Lộ!"
Người đại diện thấy sắc mặt Lưu Trường Vinh càng ngày càng kém, anh liền đi đến kéo tay áo cậu.
"Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, cậu có làm không?"
"Anh ấy là người yêu của tôi, tôi không cho phép các người làm vậy với anh ấy!"
Cậu trừng mắt nhìn Lưu tổng.
Sáng hôm đó, mọi người trong công ty đều thấy sau Bạch Lộ bước ra từ phòng làm việc của Lưu Trường Vinh, phía sau còn có người đại diện của cậu và trợ lý đuổi theo, Lưu tổng liền tức giận đến mức đập luôn cái bình sứ trong phòng mình.
Không ai biết cậu đã làm gì hay nói gì cả.
Ngồi trên xe trở về, cậu chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ, hai tay nắm chặt lấy điện thoại.
Người đại diện nhìn cậu qua kính chiếu hậu gắn trên xe, nói:
"Cậu không muốn làm diễn viên nữa sao?"
"Không! Dù sao năm sau em cũng định sẽ giải nghệ, nghỉ sớm một chút cũng tốt."
"Cậu đã suy nghĩ kĩ rồi?"
Bạch Lộ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Vâng! Anh Lương, cảm ơn anh mấy năm nay đã dẫn dắt em, còn dọn luôn đống rắc rối em gây ra.

Cả chị Hoa nữa, em thực sự rất biết ơn hai người."
Tiểu trợ lý Hiểu Hoa đang lái xe, nghe cậu nói vậy thì mỉm cười.
"Không có gì đâu, đó là công việc của bọn chị.

Với lại em đối với chị cũng rất tốt, không giống với đám người kia, chị phải cảm ơn em mới đúng."
"Vậy, tôi giúp cậu mở họp báo."

"Vâng!"
Tạm biệt hai người kia trở về, Bạch Lộ nhìn cửa nhà mình một lúc, sau đó hít sâu một hơi mở cửa đi vào.
Theo như cậu đoán có lẽ giờ này bác sĩ Giản vẫn chưa biết chuyện, cậu nên giữ im lặng vậy.
Đúng lúc này, bên ngoài liền truyền đến âm thanh của chuông cửa, cậu bước ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy ngay Tần An Phong lao vào trong, một tay túm chặt vai cậu, một tay giơ điện thoại.
"Tiểu Lộ, cái này là thật sao?"
"Cái gì ạ?"
"Là cái này!"
Y chỉ chỉ vào bài viết trên weibo, là của một tài khoản ẩn không có tên.
Cậu gật đầu.
"Dạ!"
Tần An Phong trừng mắt, y đương nhiên biết Bạch Lộ là diễn viên, nếu như để lộ ra đời sống riêng tư nhất định sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của cậu, mà nhìn cậu lúc này sao có thể bình thản như vậy?
"Không sao đâu!"
Cậu mỉm cười nhẹ, lắc lắc đầu.
"Em nói với Giản Diệc Minh chưa?"
"Vẫn chưa, em không muốn anh ấy lo lắng, cứ để anh ấy tự biết đi, lúc đó mọi chuyện cũng đã qua rồi."
Hôm nay Giản Diệc Minh ở bệnh viện liền nghe thấy đám y tá túm tụm lại một chỗ bàn tán chuyện gì đó, anh chỉ biết được hình như có một diễn viên để lộ đời sống riêng tư, bị mọi người phát hiện là đồng tính sau đó còn bị cư dân mạng công kích.
Giản Diệc Minh không quan tâm, miễn là không phải cậu là được.
Tiểu y tá Y Y khuôn mặt buồn bã bước vào phòng khám, thấy cô ủ rũ như vậy anh liền hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Y Y thở dài một hơi ngồi xuống ghế, nói:
"Thần tượng của em vừa bị phát hiện là đồng tính, có lẽ là sập nhà luôn rồi, không phải em kì thị đâu, nhưng mà nghe đám người kia bàn luận thực sự rất khó chịu.

Em đương nhiên vẫn ủng hộ anh ấy rồi, chỉ là có một số fan biết chuyện này xong liền quay sang hắc anh ấy, còn mắng anh ấy."
Giản Diệc Minh mỉm cười nhẹ.
"Thần tượng của em là ai vậy?"
"Là Bạch Lộ đó, anh ấy..."
"Em vừa nói là ai?"

Tiểu y tá bị làm cho giật mình suýt chút thì nhảy dựng lên.
"Dạ...!là Bạch Lộ ạ!"
Giản Diệc Minh dường như không thể tin vào tai mình, anh đứng bật dậy, vội đi tìm điện thoại của mình.
Weibo hiện tại đều đang sôi nổi nói về chuyện của cậu, anh lướt thấy vài bài, đều là dùng lời lẽ kì thị cùng chán ghét để công kích cậu.
Giản Diệc Minh cố gắng lấy lại bình tĩnh để mình không ngay lúc này phi về nhà.

Không biết cậu hiện tại sao rồi, có phải sẽ rất buồn không?
Khoan không bàn luận về vấn đề này, Viên Hiểu Hiểu, Đàm Châu và Tống Gia Hằng sau khi biết chuyện cũng vô cùng sốc, bọn họ không phải ngạc nhiên vì biết cậu thích con trai, chuyện đó bọn họ đã sớm biết rồi, bọn họ chỉ là sợ cậu làm việc gì nguy hiểm thôi.
"Tiểu Lộ, mở cửa! Là chị đây!"
"Cậu không nhấn chuông cửa được sao?"
"Như vậy dễ nghe hơn."
Bạch Lộ đang ngồi trong phòng khách, vừa nghe thấy tiếng động liền bước ra.
"Anh Đàm, chị Viên, sao hai người lại đến đây?"
"Em còn hỏi sao, còn không phải chuyện trên hotsearch?"
"Hai người không cần lo lắng đâu, cứ xem như là em cố tình làm vậy đi.

Nói ra cũng phải cảm ơn người kia, dù sao hợp đồng của em cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi, tới khi đó em sẽ nghỉ việc luôn."
"Tiểu Lộ, em bị điên à?"
Viên Hiểu Hiểu hét lớn lên đầy kinh ngạc liền bị Đàm Châu bịt miệng kéo vào nhà.
"Chuyện này không đùa được đâu, sao em có thể thản nhiên như vậy được?"
"Em đã nói rồi, đến năm 26 tuổi em sẽ giải nghệ, nhưng chuyện này ngoài người nhà ra cũng chỉ có người đại diện của em và trợ lý biết thôi.

Em định sau khi kết thúc hợp đồng sẽ không đóng phim nữa, bây giờ lại xảy ra vụ này, em thấy cũng tốt, đỡ mất công đi giải thích với người khác."
Viên Hiểu Hiểu và Đàm Châu quay đầu, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, không cần hẹn nhau mà ngầm thở dài một hơi trong lòng.

Quen biết cậu lâu như vậy mà vẫn không thể hiểu được rốt cuộc trong đầu cậu chứa gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận