Nhật Ký Ảnh Đế


Bạch Lộ được Giản Diệc Minh dỗ dành, sau khi ăn xong mì, tắm rửa một chút liền được người ta ôm đi ngủ.
Cậu rúc trong lòng anh, cảm giác ấm áp an toàn này khiến cậu không tài nào dứt ra được, ngược lại còn rất ỷ lại vào nó.

Đã bao lâu rồi cậu mới ngủ ngon như vậy?
Không biết là do hiệu quả của việc trước khi đi ngủ đã khóc một trận hay do túi sưởi di động họ Giản kia, cho nên thẳng tới khi mặt trời chiếu tới mông rồi cậu mới chịu dậy.
Mơ mơ màng màng mở mắt, bên cạnh trống trơn không có bóng người, có lẽ bác sĩ Giản đã đi làm rồi.
Mở điện thoại lên xem mấy giờ, Bạch Lộ ngáp dài một cái, xách mông đi vào nhà vệ sinh.
Hôm nay không có việc gì làm, cậu quyết định đến trưa sẽ làm món cơm tình yêu đem đến bệnh viện cho Giản Diệc Minh.

Bây giờ mới hơn tám giờ, Bạch Lộ đổ thức ăn ra bát cho Tiểu Ái và Tiểu Đậu sau đó xoay người đi thay đồ.
Làm nhân vật của công chúng thật sự rất vất vả nha, mỗi lần muốn ra ngoài đều phải hết sức bọc kín mình lại để người trên đường không nhận ra mình.

Bạch Lộ đeo khẩu trang đen, kính gọng bạc, bên trong mặc một chiếc áo len cổ lọ, bên ngoài là áo sơ mi trắng, quần âu đen đi giày thể thao.

Má nó mặc vầy mà còn sợ người khác nhận ra mình là sao?
Cho nên cậu quyết định lột sạch bộ đồ ban nãy rồi thay bằng bộ khác.
Bạch Lộ đội mũ lên, bước vào siêu thị, đúng là giờ này siêu thị thật đông, đi đâu cũng là người.
Đi lòng vòng một hồi cuối cùng cũng mua đủ đồ, cậu quay sang quầy thu ngân.

Chị gái kia tính tiền cho cậu xong, lúc ngước mắt lên nhìn liền không khỏi bật thốt lên một câu.
"A! Cậu...!cậu có phải Bạch Lộ không?"
Bạch Lộ chợt sững người, cách một lớp khẩu trang thầm mắng một câu.

Cậu cười cười, ra vẻ tự nhiên hết sức có thể.
"Chắc cô nhìn nhầm rồi, tôi làm sao có thể là Bạch Lộ được chứ."

"Không phải, nhìn cậu rất giống ảnh."
"Mọi người ở nhà cũng thường nói nhìn tôi giống Bạch ảnh đế."
"A! Kia chẳng phải Bạch Lộ sao?"
Còn chưa giải quyết xong chị gái ở quầy thu ngân, mọi người liền bị tiếng nói của cô gái kia thu hút, lần lượt nhìn chằm chằm cậu.
Bạch Lộ than một câu 'tiêu rồi'.
Người người lũ lượt kéo tới vây quanh cậu, đông đến mức không có chỗ để thở.
"Bạch Lộ a~ Em là fan của anh này."
"Có thể cho em xin chữ ký không?"
"Trời ơi, ảnh không trang điểm mà còn đẹp trai hơn trên hình."
Quản lý siêu thị thấy sự việc không ổn nhanh chóng gọi cho bảo vệ.
Đám bảo vệ to cao lực lưỡng chỉ mất một lúc liền chen được vào dòng người kia, bắt đầu công cuộc cứu hộ của mình.
Bạch Lộ nhân lúc hỗn loạn không có ai để ý liền tìm cách chuồn ra khỏi siêu thị, bắt taxi về nhà.
Thật nguy hiểm.
Cậu thở phào một hơi, vừa mở cửa nhà ra đã thấy hai thân ảnh phi ngay ra quấn lấy chân cậu.

Bạch Lộ mỉm cười, ngồi xổm trước huyền quan cưng nựng hai con ngốc kia.
Tiểu Ái rất thông minh, nó biết làm cách nào để lấy lòng mọi người.

Nhưng Tiểu Đậu thì khỏi phải nói rồi, có đồ ăn thì nó mới chịu quấn người.
"Mau ra kia chơi đi, để tao làm bữa trưa cho bác sĩ Giản."
Vừa nhắc đến Giản Diệc Minh, đáy mắt cậu liền hiện lên ý cười.
Nói mới nhớ, chắc giờ này bác sĩ Giản vẫn đang trong thời gian làm việc.
Đúng là như vậy, Giản Diệc Minh đang ngồi trong phòng khám khám bệnh cho hàng người dài trước mặt mình.

Sau đó lại đi lòng vòng quanh mấy phòng bệnh theo dõi tình hình bệnh nhân.


Bởi vì tính cách của anh có chút điềm đạm lại dễ gần, cho nên đối với bệnh nhân cũng rất thân thiết.
"Nhóc con, đang làm gì vậy?"
Giản Diệc Minh đi đến bên giường bệnh của một đứa nhóc học tiểu học, cậu nhóc đang loay hoay viết gì đó, nghe thấy tiếng của anh liền mỉm cười.
"Em đang làm bài tập.

Với lại em đã lớp sáu (*) rồi, anh đừng gọi em là nhóc con nữa."
(*) ở Trung Quốc tiểu học học sáu năm, cấp hai và cấp ba học ba năm.
"Nghỉ bệnh cũng phải làm bài tập?"
Cậu nhóc kia bĩu môi.
"Lúc đi học lại kiểu gì em cũng phải chép lại bài, vậy thì bây giờ chép trước, đến lúc đi học sẽ rảnh hơn.

Phải rồi anh Minh, bài này em không biết làm, anh giảng giúp em đi."
Cậu nhóc kia chỉ chỉ phần bài tập bỏ trống trên vở của mình, Giản Diệc Minh mỉm cười, vò rối tóc cậu nhóc.
"Em có biết chữ bác sĩ rất xấu? Làm rồi em cũng đọc không hiểu."
"Em đã thấy chữ của anh rồi, chữ anh Minh siêu siêu đẹp luôn á."
Cậu nhóc đó nói cũng không ngoa, so với những bác sĩ ở đây, chữ của Giản Diệc Minh vô cùng đẹp, còn nhớ năm anh học cấp ba, bài văn của anh làm được cô giáo dạy ngữ văn treo trên bảng trực ban của phòng giáo viên để khoe.
Mỗi lần đến đó nhìn vào bài làm của mình có chút ngại.
"Lần sau thu học phí dạy thêm của em."
Đợi giảng bài xong cho cậu nhóc, Giản Diệc Minh bỏ lại một câu sau đó rời đi, đến lúc trở về phòng khám liền thấy ngay Bạch Lộ đang nằm úp sấp trên bàn làm việc của mình, bên cạnh là hộp đồ ăn được bọc cẩn thận.
Giản Diệc Minh thở ra một hơi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, giơ tay khẽ vuốt tóc cậu.

Dường như cảm nhận được, Bạch Lộ hơi nhíu mày, hàng lông mi run lên sau đó chầm chậm mở ra.
Cậu dụi dụi mắt, ngáp một tiếng, lười biếng nói:

"Anh về rồi sao?"
"Em thật là, ngồi đợi cũng có thể ngủ được."
"Do chán quá đó."
Mặc dù nói như vậy, nhưng sau đó cậu liền vui vẻ trở lại.
"Mau ăn mau ăn, là em tự làm đó."
Bạch Lộ mở hộp đồ ăn ra, mùi đồ ăn thơm phức lập tức lan tỏa lấn át mùi cồn sát trùng trong phòng bệnh.
"Tay?"
Giản Diệc Minh nhíu mày nhìn ngón tay bị băng loạn của cậu, trong lòng nhất thời nổi lên khó chịu.
"Ai ya, ban nãy em cắt cà rốt không cẩn thận trúng vào tay, đã xử lý rồi."
Anh không tin, với sự hiểu biết của anh về cậu, nhất định cậu sẽ chỉ dùng băng cá nhân dán đại cho xong.
Giản Diệc Minh nắm lấy cổ tay cậu đặt ngay ngắn trên bàn, vứt cái băng cũ vào thùng rác sau đó dùng bông có tẩm sẵn cồn sát trùng lau lên vết thương.
"Đau không?"
"Có, đau chết mất.

Nhưng mà hôn một cái sẽ không đau nữa."
"Em bớt nghịch đi, ngồi yên."
Giản Diệc Minh cẩn thận băng lại vết thương cho cậu, nhìn anh nghiêm túc như vậy, Bạch Lộ chợt nghĩ, quả nhiên có người yêu làm bác sĩ thật tốt mà, mỗi lần bị thương đều không sợ nữa.
Thực ra Bạch Lộ rất sợ đau, chỉ cần là vết thương nhỏ như kim đâm hay dao cắt như ban nãy cũng đủ để cậu gào ầm lên.

Nhưng từ khi ở cùng Giản Diệc Minh, cậu liền không sợ nữa, đó là khi có anh thôi, lúc ở với người khác vẫn là chứng nào tật nấy.
Cậu rất không hiểu, rõ ràng trước mặt người ngoài, cậu vô cùng ngoan ngoãn, hoạt bát đáng yêu, ai cũng quý cậu.

Vậy mà mỗi lần ở bên cạnh anh, cậu lại không nhịn được muốn trêu chọc anh, làm nũng với anh.
Nhưng cậu biết rằng, anh thích dáng vẻ đó của cậu.
"Bác sĩ Giản..."
Tiểu y tá bước vào, đang định nói gì đó với anh liền thấy ngay Bạch Lộ, cô suýt chút nữa thì hét lên.
"Bạch...!Bạch Lộ.

Mẹ ơi, thần tượng của con..."

"Y Y, im lặng."
Giản Diệc Minh lên tiếng, khuôn mặt hòa nhã thường ngày giờ trở nên thật đáng sợ.

Tiểu y tá biết điều, không ho he bất cứ cái gì, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Bạch Lộ, có thể ký tên cho em không?"
"Được chứ."
Cậu mỉm cười một cái, lấy bút từ túi áo blouse của anh, ký vào cuốn sổ của tiểu y tá.
"Trời ạ, Bạch Lộ anh thật đẹp, còn đẹp hơn trong ảnh nữa.

Hu hu, em chết mất!"
Tiểu y tá Y Y nhìn cậu không chớp mắt.
"Ý, mà sao anh lại đến bệnh viện? Còn đến khoa này nữa, anh bị gì sao?"
"Không phải, tôi đến thăm bạn."
Bạch Lộ nhìn cô gái đang điềm tĩnh trước mặt mình, nhưng cậu đâu biết được trong đầu cô ấy lúc này đang gào thét cái gì.
'Mẹ ơi, Bạch ảnh đế đang tán gẫu với tui nè.

Thật không thể tin được có thể ở gần anh ấy như vậy.

Nếu đây là mơ tôi ước mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy.'
Đợi tiểu y tá đi rồi, cậu mới thở ra một hơi, sao đi đâu cũng gặp fan vậy, thật mệt nha.
Ngồi nói chuyện không để ý đến Giản Diệc Minh, đến khi quay lại đã thấy anh ăn xong từ lâu rồi, đang thu dọn đồ đạc.
Anh không nói gì, chuyên tâm tiếp tục làm việc của mình.
Tiểu y tá ban nãy ra khỏi phòng xong, mới đi được mấy bước mới nhớ ra mình đến tìm bác sĩ Giản có mục đích gì.

Ui, cái đầu này thật là.
Cô mở cửa đi vào, Bạch Lộ vẫn ngồi ở đó.

Tiểu y tá cười cười, đặt một tập bệnh án lên bàn của anh, nói gì đó rồi mới rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận