Sáng hôm sau, lục Tần An Phong ra khỏi phòng đã không thấy Giản Diệc Minh đâu nữa, có lẽ anh đã đến bệnh viện rồi.
Cảm thấy mình ngồi im một chỗ không có việc gì làm, y liền mở cửa nhà đi dạo một vòng.
Tiểu khu mà Giản Diệc Minh đang sống có thể xem là một trong những tiểu khu cao cấp nhất ở thành phố B này.
An ninh ở đây vô cùng nghiêm ngặt, ra vào phải có thẻ hoặc quét vân tay mới có thể qua được cửa.
Không khí ở nơi này cũng rất tốt.
Tần An Phong đi lòng vòng một hồi, suýt chút nữa thì quên mất mình ở chỗ nào, giơ tay nhìn đồng hồ thấy cũng đã gần đến giờ ăn trưa, y quyết định tiện đường ra ngoài mua đồ ăn.
Lúc trở về tiểu khu, không hiểu vì sao thẻ ra vào y để trong túi lại mất tăm, tìm như thế nào cũng không thấy.
Tần An Phong sắp khóc tới nơi, đứng im lặng trừng mắt nhìn bảo vệ, mà bảo vệ cũng trừng mắt nhìn lại y.
"Cái đó...!anh trai à, có thể cho tôi vào không?"
"Không thể!"
Bảo vệ lập tức từ chối.
"Tôi thật sự là người ở đây mà, không tin anh có thể xem camera sẽ thấy tôi ra ngoài vào lúc nãy!"
"Không được, không có thẻ ra vào, không thể chứng minh thân phận thì không thể bước qua cổng, dù tôi xem lại camera có thấy cậu thì cũng chưa chắc chứng minh được cậu có phải người của tiểu khu không."
"Tôi..."
Tần An Phong rất muốn giải thích, nhưng quả thật y không có cách nào để phản bác lại lời kia của bảo vệ.
Y nắm chặt túi đồ ăn trong tay, ngửa đầu lên trời thầm mắng một câu.
Không ngờ cũng có ngày y lâm vào bước đường có nhà mà không thể về.
Ban nãy lúc ra ngoài Tần An Phong không để ý, bây giờ mới cảm thấy lạnh, một cơn gió thổi qua khiến y khẽ rùng mình.
Đúng lúc này, một cậu trai đi đến đứng ngay sau lưng Tần An Phong.
"Anh trai, cậu ấy đi với tôi!"
Tần An Phong giật mình quay đầu, người kia rất cao, y đứng đằng trước vừa hay chạm được vào cằm người đó.
Bảo vệ nhìn người kia, thấy hắn cũng chẳng có lý do gì để nói dối mới để hai người vào trong, trước khi đi Tần An Phong còn không quên liếc bảo vệ một cái.
"Cảm ơn cậu!"
Y cười một cái, hơi cúi đầu cảm ơn người kia, cậu trai ấy cũng cười.
"Không có gì!"
Hai người cứ vậy tạm biệt nhau.
Tần An Phong trở về, trong nhà vẫn đang bật máy sưởi, vừa bước vào y đã được bao bọc bởi hơi ấm.
Y nhanh chóng đem đồ vào bếp, cởi áo khoác ngoài ra mặc tạp dề vào.
Đột nhiên có tiếng mở cửa vang lên, Tần An Phong cứ tưởng Giản Diệc Minh có việc nên trở về, không ngờ vừa chạy ra ngoài lại thấy một khuôn mặt xa lạ.
"Cậu sao lại về rồi, để quên thứ gì...!Sao?"
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Tần An Phong nhanh chóng lấy lại hình tĩnh, cẩn thận đánh giá người kia một lượt.
"Cậu...!Là ai vậy?"
"Tôi mới là người phải hỏi như vậy mới đúng, sao anh lại ở trong nhà tôi?"
Cậu trai nhỏ khuôn mặt cứng đờ, dường như đang rất căng thẳng.
Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, Tần An Phong cũng không biết lúc này mình nên giải thích như thế nào.
Còn đang suy nghĩ nên nói làm sao cho đúng, chỉ thấy cậu trai kia cầm điện thoại lên, đầu bên kia vừa nhấc máy đã nghe cậu tuôn một tràng.
"Giản Diệc Minh anh chết ở đầu rồi, về đây cho tôi!"
Bạch Lộ thở phì phò, kéo vali đạp mạnh lên sàn nhà thể hiện sự tức giận của mình, gì chứ, đây là nhà của cậu mà.
Tần An Phong đứng im một chỗ không nhúc nhích, chỉ thấy cậu trai kia đi vào phòng ngủ, y bất lực thở dài một hơi, hôm nay rốt cuộc là cái ngày quỷ gì vậy.
Tiếng chuông lại vang lên, Tần An Phong quay đầu nhìn cửa phòng ngủ, thấy không có tiếng động nào, không biết người kia đang làm gì trong đó.
"Xin chào!"
"Là cậu à?"
Tần An Phong ngạc nhiên nhìn cậu trai người ngoại quốc kia, thầm nghĩ cái duyên phận thật thần kì.
"Ừm, xin hỏi...!Anh Bạch có ở nhà không?"
"Anh Bạch...!A! Có, cậu ấy ở trong kia."
Đợi tới khi Giản Diệc Minh về tới nhà đã thấy ngay cảnh Bạch Lộ và một cậu thanh niên khác đang cười đùa với nhau, mà bạn học cũ của mình thì e dè ngồi một bên.
Tần An Phong bị xem là người vô hình, y cũng cố gắng giảm độ tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.
"Anh về rồi!"
Giản Diệc Minh chạy nhanh đến, nói:
"Cậu ta là ai?"
"Vậy anh ta là ai?"
Giản Diệc Minh giật mình, lúc này mới chú ý đến Tần An Phong đang ngồi bên kia, anh thở ra một hơi, cứ thưởng chuyện gì nghiêm trọng làm ánh vội vàng về nhà.
"Cậu ấy là bạn học cũ của anh, mới từ nước A về, chưa có chỗ ở nên anh mới cho cậu ấy ở nhờ."
Bạch Lộ đứng phắt dậy.
"Anh đùa tôi à? Anh ta không có nhà sao?"
"Cậu ấy cãi nhau với người nhà..."
"Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Anh được lắm, tôi mới đi có ba tháng anh đã dẫn người khác về nhà."
Cuối cùng vẫn là Ôn Dịch Nam đứng ra hoà giải, kéo Bạch Lộ chạy biến.
Tần An Phong nãy giờ im lặng lúc này mới tiến đến vỗ vỗ vai Giản Diệc Minh, ngầm đồng cảm với anh, ném cho anh ánh mắt với ý tứ 'xin lỗi cậu nhiều lắm'.
Giản Diệc Minh cũng nhìn lại y, nhưng anh không nói gì cả.
Sau đó Tần An Phong rất tự nhiên quay đi uống nước, giống như chuyện ban nãy hoàn toàn không liên quan gì đến y vậy.
Giản Diệc Minh trầm mặc.
"Đây là chuyện gì?"
"Tôi không biết, cậu đi hỏi bạn trai nhỏ của cậu ấy!"
Ba ngày trôi qua Bạch Lộ cũng không về nhà, mặc dù anh không nói gì, nhưng y biết anh đang rất lo lắng.
Tần An Phong cũng không hiểu vì sao Bạch Lộ lại tìm mình, ngày đó hai người cãi nhau xong ngày hôm sau cậu đã đến tìm y.
Tần An Phong ngơ ngác bị kéo đi, đến khi giải thích rõ ràng xong Bạch Lộ mới mỉm cười.
Nhưng mà...!Cậu vẫn không chịu về nhà.
Người ở giữa như y cũng thật khó xử mà.
Bạch Lộ: [@Tần An Phong Anh Tần, anh Tần.]
Bạch Lộ: [Có ở đó không?]
Tần An Phong đang ngồi lướt web tìm việc, điện thoại cứ 'ting ting' liên tục khiến y không thể tập trung được.
Trên điện thoại hiện lên tin nhắn của Bạch Lộ, y nhấn vào xem, màn hình lập tức chuyển sang giao diện của nhóm chat ba người.
Tần An Phong: [Sao vậy?]
Bạch Lộ: [Ảnh.jpg]
Bạch Lộ: [*Liếm màn hình* anh mau qua nhà tiểu Ôn đi.]
Tần An Phong nhìn ảnh Bạch Lộ vừa gửi tới, lại sờ sờ bụng mình, cuối cùng chấp nhận gập máy tính lại.
Lúc đi ra ngoài Giản Diệc Minh đang ngồi trên sô pha.
"Diệc Minh, tôi ra ngoài ăn đây, cậu muốn đi chung không?"
Giản Diệc Minh lắc đầu, nhưng sau đó lại nghe y nói:
"Tôi nghe nói bạn trai nhỏ của cậu cùng cậu Ôn hôm nay nướng thịt ngoài vườn, nhìn có vẻ rất thân thiết nha, tôi định qua đó ăn ké của bọn họ, nếu cậu không đi thì thôi vậy."
Tần An Phong nói xong còn cố tình liếc mắt quan sát biểu cảm của Giản Diệc Minh, đúng như y dự đoán, anh hơi ngước mắt lên sau đó lại thu về.
Giản Diệc Minh lập tức đứng bật dậy, gần như dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay của mình đi thay đồ.
"Mau đi thôi!"
Tần An Phong thấy anh như vậy thì bật cười.
Bạch Lộ và Ôn Dịch Nam cùng nhau nướng thịt ngoài sân, tiếng cười nói rất to, cậu nhìn chằm chằm khay thịt đã được ướp rất lâu trên bàn, hai mắt cũng muốn sáng lên luôn.
Đã lâu rồi cậu không được ăn thịt nướng, bởi vì Giản Diệc Minh không cho cậu ăn mấy thứ đồ đó, chỉ thỉnh thoảng phá lệ mới tự làm cho cậu.
Đúng lúc này Tần An Phong và anh cũng đã đến, Giản Diệc Minh ho khan một tiếng, khuôn mặt không có cảm xúc gì.
Tần An Phong mỉm cười nhẹ, nói:
"Tôi đến rồi!"
"Đến rồi sao, mau...!anh đến đây làm gì?"
Bạch Lộ còn đang vui vẻ đón tiếp Tần An Phong, nhưng khi nhìn thấy phía sau y là anh, cậu liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Bạch Lộ trừng mắt.
Thấy tình cảnh không ổn chút nào, Ôn Dịch Nam định đi tới ngăn cản nhưng lại bị Tần An Phong kéo lại, ra hiệu im lặng, hai người liền đứng một bên xem trò hay.
"Lộ Lộ, đừng nghịch nữa..."
"Tôi không đùa, tôi chỉ mời mình anh Tần mà thôi."
Giản Diệc Minh hơi ngước mắt lên, sau đó lại cúi đầu, cuối cùng anh rời đi.
Đợi tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng anh nữa, Bạch Lộ mới ngồi xuống.
Tần An Phong đi đến, vỗ nhẹ lên vai cậu, nói:
"Hối hận rồi à?"
"Em mới không..."
Đúng lúc này bên ngoài phát ra tiếng ồn ào, có vẻ như có người nào đó đang ở bên ngoài gây náo loạn.
Ba người nghe kĩ hơn một chút mới thấy hình như là đang gọi tên ai đó, mà cái tên này sao nghe giống tên của Tần An Phong như vậy.
"An Phong, An Phong, anh biết em ở đó, màu ra đây đi!"
"Tần An Phong!"
Tần An Phong sững người, giọng nói này, có thế nào y cũng không quên được
̀Y hơi lùi ra sau, cơ thể không tự chủ được run lên, nhận thấy Tần An Phong có biểu hiện lạ, Ôn Dịch Nam liền đi tới xoay người y lại, để y đối mắt với mình.
Khuôn mặt Tần An Phong trắng bệch, ánh mắt y ẩn chứa sự sợ hãi.
"Tần An Phong, em mau ra đây!"
Bạch Lộ tò mò quay đầu.
"Anh Tần, ai vậy, người quen của anh à?"
Tần An Phong hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
"Hai người ở đây, để tôi ra xem thế nào..."
Nói rồi y lập tức chạy ra bên ngoài.
Vừa nhìn thấy Tần An Phong, người đã bước nhanh tới, túm chặt lấy vai y.
"An Phong, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi, tại sao em đi mà không nói cho anh biết, may mà anh có cài định vị trong máy em, nếu không anh thật không biết đi đâu mới có thể tìm thấy em."
Tần An Phong bị đau nhíu chặt mày, hai tay đưa lên muốn vùng ra.
"Anh...!Buông tôi ra!"
Vai bị người kia nắm chặt đến đau đớn, Tần An Phong nhanh chóng đẩy gã một cái, Ngụy Khải thấy y có ý muốn phản kháng liền trở nên tức giận, gã càng bóp chặt hơn, quát lớn.
"Tần An Phong em rốt cuộc muốn cái gì, anh đã bỏ công việc về nước tìm em, em không phải nên vui sao?"