Bạch Lộ chu miệng, kịch bản đáng thương bị vứt sang một bên nhìn hai người bọn họ ân ái với nhau.
"Giản Diệc Minh."
"Hửm?"
"Điện thoại em kêu."
Bác sĩ Giản chống một tay ngồi dậy, lấy điện thoại đưa cho Bạch Lộ.
Cậu nhìn cái tên đang hiện lên trên màn hình, không khỏi sửng sốt, lập tức bắt máy.
"Mẹ?"
"Ai ya, Lộ Lộ.
Lâu rồi không gặp con, nghe nói con vừa đóng phim xong đúng không?"
"Vâng! Ba mẹ sao rồi?"
"Mẹ định bay qua Ý chơi mấy tuần cùng ba con rồi về."
"Vậy...!mẹ cứ chơi đi.
Con...!cúp máy đây."
"Ấy, khoan đã..."
Sau đó, không để Lý Ngưng kịp nói gì nữa, cậu đã trực tiếp tắt điện thoại đi.
Giản Diệc Minh ngồi bên cạnh nhìn cậu, không khỏi dở khóc dở cười.
Ở đầu dây bên kia, Lý Ngưng còn đang trách cậu một câu, đứa con trai mà bà mang thai chín tháng mười ngày không ngờ lại cúp máy của bà một cách không cần suy nghĩ như vậy.
Mẹ Bạch than thở nhìn chồng mình còn đang ăn, cái tính cách đó của cậu chắc là thừa hưởng từ Bạch Quốc An, may mắn lớn lên khuôn mặt giống Lý Ngưng, người gặp người thích, hoa gặp họa nở.
"Tôi nói, ông có thể đừng ăn nữa được không? Nhìn con trai ông đi."
Bạch Quốc An ngồi không cũng trúng đạn, đặt đũa xuống, lấy khăn lau lau miệng, nở một nụ cười lấy lòng vợ mình.
"Chắc nó đang ở cùng tiểu Minh, nó đã lớn rồi, đừng quản nó nữa."
"Không quản thì không quản, nhưng tôi chỉ quan tâm nó một chút, đỡ bị nói là bà mẹ vô tâm."
"Ai dám nói bà vô tâm, tôi liền xử kẻ đó."
Ba Bạch nói xong còn không quên làm động tác vỗ vỗ ngực mình, ra dáng một người đàn ông đích thực.
Lý Ngưng nhìn chồng mình, tại sao kết hôn bao nhiêu năm rồi mới biết mình lấy phải một người chồng thích ra vẻ ta đây thế này, lần nào mạnh miệng ra oai cũng là mình thua.
Bạch Lộ ngồi xuống sô pha, thở ra một hơi.
Ba tuần thấm thoát trôi qua, Giản Diệc Minh cùng cậu đến bệnh viện.
Bạch Lộ che người kín đáo từ trên xuống dưới sau đó mỉm cười bước vào bệnh viện.
Bác sĩ Giản dở khóc dở cười nhìn cậu, như vậy đi ngoài đường có phải sẽ bị người khác nói là có bệnh không?
Hạ Vân Thiển một bên tháo bột cho anh, một bên lại cứ nhìn chằm chằm vào cái người bịt kín người kia.
Bác sĩ Giản nhíu mày nhìn cô, nói:
"Bác sĩ Hạ, nghiêm túc một chút được không?"
"Này Giản Diệc Minh, cái người đi cùng anh kia là ai vậy? Cũng đâu phải người nổi tiếng đâu?"
"Em ấy hả?"
Giản Diệc Minh liếc liếc Bạch Lộ đang sắp đông cứng đến nơi, bất giác mỉm cười một cái.
Em ấy thực sự là người nổi tiếng mà.
"Đừng quản em ấy."
Rời khỏi bệnh viện, cậu khó hiểu nhéo cánh tay anh một cái, gãi gãi đầu hỏi:
"Giản Diệc Minh, không phải anh bị gãy tay sao? Sao mới ba tuần đã tháo bột rồi?"
"Anh đâu có nói là mình gãy tay."
"Thế tại sao lại bó bột?"
"Là do Hạ Vân Thiển bó, cũng đâu phải tại anh.
Em có biết tay của bác sĩ khoa ngoại quý giá như thế nào không."
Trên đường về nhà tiện thể đi ngang qua siêu thị, vào mua chút đồ.
Bạch Lộ đẩy xe vừa lượn xung quanh nhìn đông nhìn tây vừa hỏi bác sĩ Giản.
"Tối nay anh muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
"Vậy thì làm canh trứng, thịt viên và thịt kho tàu nha, còn phải có rau nữa."
"Được ảnh đế nấu cho ăn, anh mừng còn không kịp."
"Thôi đi."
Cậu bật cười, đẩy cái mặt đang càng ngày càng sáp lại gần mình ra.
Về đến nhà, Tiểu Đậu và Tiểu Ái sớm đã ngồi trước huyền quan đợi được ăn.
Bạch Lộ vào bếp, lấy hết đồ mình vừa mua ra một lượt, cất những đồ không cần vào tủ lạnh.
Bác sĩ Giản ở bên ngoài lấy túi thức ăn cho mèo, đổ ra bát cho hai con mèo ngốc kia, sau đó lại lấy nước cho nó.
"Lộ Lộ, đám này ăn nhiều như vậy, đợi đến tết em đem nó ra là mèo hầm đi."
"Được đó."
Tiểu Đậu và Tiểu Ái vừa nghe thấy vậy liền dùng ánh mắt đề phòng nhìn Giản Diệc Minh, còn bày ra tư thế lúc nào cũng có thể bỏ chạy.
Bác sĩ Giản cười cười, bước vào bếp ôm lấy eo Bạch ảnh đế.
"Dáng vẻ mặc tạp dề này em, chắc chỉ có mình anh thấy thôi nhỉ?"
"..."
"Ui cha, eo nhỏ như vậy, có phải không chịu ăn cơm."
"..."
"Mông cũng rất cong nha."
Nói đến đây, bác sĩ Giản còn vươn tay xuống nhéo mông cậu một cái.
Bạch Lộ thực sự tức giận rồi, cậu đánh vào tay anh sau đó xoay người hét lên.
"Giản Diệc Minh anh có thôi đi không? Có tin tối nay em cho anh ngủ sô pha?"
Bác sĩ Giản đạt được mục đích liền lập tức co chân bỏ chạy.
Bạch ảnh đế giận đến đỏ cả mặt, đứng ở trong bếp vừa nấu ăn vừa thở phì phì.
Sau khi ăn tối xong, Bạch Lộ và Giản Diệc Minh làm ổ trên sô pha xem ti vi, cậu ngồi trong lòng anh, thoải mái sờ sờ lông của Tiểu Ái.
Tiểu Đậu lười biếng ngáp một cái thật dài, sau đó thân thiết dụi dụi đầu vào đùi của bác sĩ Giản, nhắm mắt đánh một giấc.
Giản Diệc Minh cầm sách trên tay, cằm đặt trên đầu Bạch Lộ, vừa đọc vừa vươn tay xoa xoa bụng cậu.
Bạch Lộ lườm anh một cái nhưng vẫn tùy ý để anh tự tung tự tác.
Ban nãy cậu lỡ ăn nhiều quá, bây giờ bụng vẫn còn căng.
Còn đang xem phim, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng 'oa', cậu theo phản xạ ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Anh ơi, tuyết rơi rồi kìa."
"Em vừa gọi anh là gì?"
Giản Diệc Minh không thèm để ý đến bên ngoài, nắm cằm cậu để cậu nhìn mình.
"Là anh đó!"
Bình thường Bạch Lộ luôn gọi anh là bác sĩ Giản hoặc gọi thẳng họ tên, có lúc nổi hứng liền gọi là ông xã, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gọi anh bằng 'anh'.
Bạch ảnh đế không nghĩ ngợi gì, khi đó chỉ là đột nhiên thốt ra mà thôi.
Cậu nắm tay anh, vứt Tiểu Ái sang một bên rồi kéo anh ra ban công.
"Anh nhìn xem, là tuyết đầu mùa đó."
"Bên ngoài lạnh, để anh đi lấy chăn."
Sau đó bác sĩ Giản quay vào phòng, lôi ra một tấm chăn mỏng khá rộng, đủ để quấn được cho cả hai người.
Cho nên, bác sĩ Giản lập tức dùng nó bao mình lại sau đó kéo Bạch Lộ vào trong lòng ôm chặt lấy.
Bạch Lộ ở trong ngực anh, được cánh tay ấm áp bao bọc, ngước mắt nhìn từng bông tuyết trắng xóa ngoài trời rơi xuống, từng hạt rồi lại từng hạt, phủ lên nền đất lầu dưới.
Ban công nhỏ nhà cậu cũng sớm bị tuyết phủ, hạt tuyết nhỏ đọng trên những tán lá cây mà cậu trồng.
Cậu như vừa suy nghĩ cái gì đó, rồi đột nhiên kiễng chân lên hôn vào cằm của bác sĩ Giản, mỉm cười ngây ngô, nụ cười tỏa sáng của cậu nhóc năm nào.
Giản Diệc Minh thoáng ngạc nhiên, sau đó cúi đầu hôn lên môi cậu, Bạch Lộ hé răng, để lưỡi của anh tiến vào, càn quét trong khoang miệng mình, dây dưa không muốn dứt.
Nụ hôn thật sâu mang theo một chút ngọt ngào, một chút ấm áp lại tràn đầy yêu thương.
Ánh mắt hai người mơ hồ nhìn người trước mắt mà mình dành cả trái tim để yêu.
Giản Diệc Minh vòng tay qua, sau đó bế cậu lên, tấm chăn vì hành động của anh mà rơi xuống sàn.
Bác sĩ Giản đặt Bạch Lộ nằm trên giường, tiếp tục môi lưỡi giao nhau, bàn tay lần mò vào trong áo, đùa nghịch hai điểm đỏ trước ngực.
Cậu bị cái chạm đó khiến toàn thân trở nên mềm nhũn, tiếng ti vi bên ngoài phòng khách mơ hồ không còn nghe rõ nữa.
"Lộ Lộ...!"
Giọng của Giản Diệc Minh vang lên, vì dục vọng mà trở nên khàn khàn.
"Có được không?"
"Ưm...!"
Bạch Lộ không nói, chỉ phát ra tiếng rên rỉ xem như đồng ý.
Giản Diệc Minh hai ba bước lột sạch quần áo trên người cậu và của mình, nhìn cơ thể người trước mặt, bác sĩ Giản không nhịn được khẽ nuốt vào một ngụm nước bọt, cúi xuống ngậm lấy hạt đậu trước ngực, tay kia vân vê cái còn lại.
Bạch Lộ đưa tay che miệng mình để thanh âm không phát ra ngoài, đáy mắt dâng lên một tầng nước mỏng.
Giản Diệc Minh cắn lên bờ vai trắng nõn của cậu, tạo ra một vết răng.
"Đau...!"
Bác sĩ Giản lần tay xuống dưới, bao lấy thứ đang muốn ngóc đầu lên, khẽ vuốt ve.
"Ưm...!đừng..."
Bạch Lộ nức nở một tiếng, muốn đẩy bàn tay kia ra, xúc cảm mãnh liệt không biết từ đâu chầm chậm lan tỏa khắp người, khiến lý trí của cậu bị đánh bay.
Tiếng thở dốc nặng nề không ngừng vang lên khắp phòng.
Chất dịch nhớp nháp vừa được phóng xuất ra bên ngoài.
Giản Diệc Minh mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra một lọ bôi trơn, đổ ra tay, chà chà một chút.
Cảm giác được phía sau có vật gì đó thâm nhập vào cơ thể, vừa ấm nóng lại mang cho người khác cảm giác rất lạ.
Bạch Lộ không kìm được rên rỉ một tiếng.
Giản Diệc Minh sợ cậu lạnh, cho nên ban nãy trước khi đưa ngón tay vào đã làm ấm dịch bôi trơn lên..