Nhật Ký Anh Yêu Em


Khi tôi ra thì a ấy đã ngồi ở đó rồi. Đúng người tôi đã từng thấy người yêu tôi khoác tay, tôi sợ.
- Chào a, e là Hoàng,- tôi lễ phép, gặp a trai người yêu mà
- Ừ, e ngồi đi, - a ấy cũng lịch sự, chắc a biết mặt tôi rồi />
Hai a e ngồi nói chuyện, tôi thật sự sốc. Trước giờ tôi cứ nghĩ e nó là con nhà khá giả, không ngờ e là tiểu thư đất bắc. Tôi không biết là e như vậy, biết trước chắc gì tôi đã dám tán e, e và tôi ở hai thế giới khác mà.
Nói rồi a vào thẳng vấn đề, thứ mà tôi không mong đợi nhất cũng tới,
- A biết e với Phương yêu nhau, nhưng chưa lâu, tình cảm chưa mặn nồng,- a mở lời
- Dạ, chưa lâu, nhưng không hẳn là chưa mặn nồng a ạ,- tôi tự tin
- E biết Phương là người thế nào rồi đó, e lấy gì yêu nó?..- a nói vậy làm tôi thoáng buồn, đánh ngay vào trọng yếu của tôi, tôi là con nhà nghèo mà
- Thật sự giờ e mới biết, nhưng e tự tin về tình cảm của bọn e, - tôi vẫn cố chống,
- A nói gì e không hiểu à? E là dân đào mỏ sao??,
Không biết a nghĩ tôi là người thế nào mà a nói tôi vậy, tôi ức. Là dân đào mỏ ư?, tôi có giống không, hơn nữa trước đây tôi đâu biết e là con nhà giàu, quá giàu so với trí tưởng tượng của tôi chứ
- E hãy chủ động chia tay Phương đi, a không muốn bắt nó nó nói lời chia tay, nên e hãy chủ động đi,- a ấy đề nghị tôi, một lời đề nghị mà chẳng coi tôi ra gì, tình yêu là gì chứ, vậy giờ biết e giàu, e là tiểu thư, nên tôi không được yêu người con gái mình yêu à? Với tôi, e vẫn là cô bé như ngày nào, vẫn thế, chỉ thế mà thôi, không có gì khác
- Không, e sẽ vẫn mãi yêu người con gái a yêu, a là a trai nhưng không có quyền gì cấm bọn e yêu nhau cả,- tôi nói có vẻ hơi bực rồi
A ấy đập mạnh cái bàn, ai cũng nhìn,
- Tôi nói cậu không hiểu à, hay tôi phải nhắc lại, đừng để tôi phải làm cậu khóc,- a ấy dọa tôi
- E vẫn yêu như thế, e sẽ không chia tay đâu, e xin a đừng ngăn cấm bọn e, e sẽ cố gắng làm Phương hạnh phúc
- Nếu cậu không muốn nhận hậu quả gì thì giờ hãy rời xa e gái tôi, nếu không tôi sẽ đưa nó về Bắc, - a ấy càng kiên quyết hơn
Nói đoạn a ấy đứng dậy, tính tiền xong a ấy bước đi không thèm nhìn mặt tôi. Hình như a ây khinh tôi không trả được bữa café thì phải. Tôi ngồi đó một mình,tôi buồn, cái buồn đan xen cái lo lắng. Làm sao chứ, tôi bị người ta gọi là dân đào mỏ, không biết e có biết a trai e tìm tôi không nữa.
Về nhà, thì e gọi cho tôi, miệng vẫn vui, hình như e không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi. Chắc a ấy không quá đáng với Phương, mà chỉ dằn mặt tôi. Cả tuần đó đi chơi với e mà tôi không thể như mọi khi, ít cười hơn, e mấy lần hỏi tôi nhưng tôi không nói. Khổ nỗi cứ vài bữa là ba má Phương với a trai Phương lại gọi bắt tôi phải chia tay. Ba Phương lại còn nói thẳng là muốn bao nhiêu triệu để rời xa thì ông ấy sẽ cho, nhưng tôi nhất quyết không đồng ý rồi, tôi khóc, tôi khóc một mình trong đêm…….
- “Bố mẹ cậu sinh cậu ra, con nhà nghèo mà cậu dám quen con gái tôi à?..cậu là gì chứ, một thằng chả có nỗi cái xe, cậu muốn bố mẹ sống tốt thì hãy kiếm ai đó mà sống tối đi, đừng có làm dân đào mỏ rồi về nuôi bố mẹ mình”- câu nói ấy, như ngàn con dao đâm vào tim tôi, nhà e có thể nói gì tôi cũng được, nhưng nói tới bố mẹ tôi, tôi ức lắm.
12h đêm,…..buồn
- E ah, mình chia tay nhé,- tôi gọi cho e
- Sao vậy a? e làm gì sai à?,- e nói giọng có vẻ buồn
- Không, e không sai gì cả, a chán rồi, mình chia tay thôi e nhé, - tôi nói mà đắng lệ
Em khóc, và tôi cũng khóc, tôi tắt máy, để lại nỗi hụt hững cho hai người….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui