Nhật kí ngày…tháng…năm, ngày đầu tiên mình chia tay.
Đã 7h sáng rồi nhưng tôi chưa muốn dậy, tôi nằm trở mình trên giường, mắt đắng lệ nhòa, tôi muốn nhắn tin cho e, nhưng mà tối qua nhắn tin chia tay rồi còn đâu. Tôi có hối hận không?..tôi đánh mất e rồi chăng? Tôi ngốc thật, tôi yêu e mà. Nhưng không lẽ tôi vẫn cứ yêu e để bị nói như vậy, ba má e thật quá đáng, a có làm gì sai đâu mà họ nói a thậm tệ vậy chứ. A xin lỗi e, a yêu e….
9h sáng, tôi vẫn ở trên giường, tôi còn chưa đánh răng rửa mặt nữa, tôi tàn tạ chỉ sau một đêm, ngày nào còn có người chọc chọc cười cười, vậy mà giờ đây, tôi và e ….chia tay. Khoảng trắng vô hình tạo ra, khó khăn quá, tôi muốn chết đi trong một khoảnh khắc, để khi tỉnh dậy thì nỗi đau giờ chỉ là giấc mơ.
12h rồi, tôi vẫn ở trên giường, kệ, có làm gì đâu mà dậy chứ.
Cốc,..cốc…cốc…
- Anh à, a mở cửa cho e đi,- là cô ấy, giọng nấc nghẹn ngào
- Anh ngủ rồi, e về đi,- điên thật, ngủ rồi mà còn nói chuyện, tại tôi cũng thương e mà, e có làm gì tôi đâu
Hình như e ngồi trước cửa phòng tôi, tôi nghe thấy tiếng đặt dép, cô ấy bắt đầu khóc to hơn,. Tôi vội dậy mở cửa, nhìn thấy tôi, cô ấy càng ngày càng khóc dữ dội hơn nữa. Tôi kéo cô ấy vào phòng,…người con gái ấy ôm chặt tôi, mà sao hôm nay cái ôm ấy với tôi nó xa vời vậy,
- Mình chia tay rồi mà e,- tôi nói
- Tại sao chứ, e làm gì sai à?- cô ấy vẫn ôm tôi
- Không, chỉ là, chỉ là a không xứng với e đâu, e hãy tìm người khác xứng đôi với e hơn,- haiz, lý do này ngốc thật, tôi nói không xứng, nhưng e bảo xứng, một mực không chịu chia tay
Cô ấy vẫn chưa ngừng rơi lệ. vẫn cứ khóc hoài vậy, tôi thấy thương e, cũng muốn khóc theo e. Người con gái tôi yêu nhất đang ở bên cạnh tôi, đang khóc mà, lần đầu tiên tôi làm e khóc. Tôi là một người yêu không tốt, tôi nghĩ vậy, trước khi yêu tôi đã tự hứa sẽ không bao giờ làm e khóc rồi mà sao giờ này, giờ này đây e đang khóc trước mặt tôi mà tôi không thể làm gì.
Tôi đẩy cô ấy ra khỏi cửa, khóa chặt cửa trong lại, mặc cho cô ấy khóc. Tôi không muốn cô ấy thấy tôi khóc, vậy khó chia tay hơn…
- E về đi, hôm khác a sẽ giải thích cho e, hôm nay a mệt rồi,- tôi đuổi cô ấy về
- Không, hôm nay a phải nói cho rõ, nếu không e sẽ ngồi đây, tới lúc a chịu nói thì thôi..
Tôi không biết làm gì nữa, tôi mở cửa, mặc đồ,..tôi đạp xe đi, bỏ lại cô ấy ở đó. Ra ngoài đường, tôi gọi nhỏ Hoài qua đưa Phương về, tôi khóc, tôi đạp xe ra bãi biển ngồi một mình. Ngắm biển lúc 12h trưa nữa chứ, có lẽ dường như với tôi mọi thứ giờ đây chỉ là ban đêm mà thôi,…ngày thứ nhất mình chia tay, a khóc như đứa trẻ, và không ăn uống gì hết e à!
Ngày thứ hai, cô ấy vẫn gọi điện cho tôi, tôi không nghe máy, phòng tôi cũng không về. Tôi muốn e quên tôi, tôi buông xuôi e thật rồi.
E tìm tôi khắp nơi, e lên tận phòng học tôi tìm, nhưng tôi còn tâm trạng nào mà đi học chứ,. A họ tôi chở e đi tới những chỗ chúng tôi hay đi nhất, những nơi mà gắn liền với kĩ niệm bọn tôi, nhưng cùng một kết quả,..tôi không ở đó…
Thật ra giờ này tôi đang ở quê rồi, tôi về quê thăm bố mẹ. Tôi lừa là tôi được nghỉ học một tuần, tại vì tôi muốn đi thật xa để quên e, và cũng để về xin lỗi bố mẹ, con quá hèn nhát phải không bố mẹ,..???
Một tuần, không mở máy, không onl yahoo, không mở gmail. Tôi nghĩ mình có thể quên e, mà rồi tôi nhận ra không phải, tôi yêu e quá nhiều rồi. Tình yêu mà, đâu thể nói quên là quên được. Mở máy lên, tin nhắn, yahoo, gmail..mỗi ngày e đều nhắn tin cho tôi…tin nhắn nào cũng cảm động, tôi đọc mà khóc ướt đẫm cả gối. E cũng đã biết vì sao tôi nói chia tay e, chắc là a trai e đã nói,??...Trong đó có tin nhắn của a Huy bảo chị ấy khóc rất nhiều, rất nhiều vì tôi….
Tôi quyết định vào lại Đà Nẵng….