Câu chuyện bắt đầu kéo dài hơn, đã hơn 1h30 chiều rồi, bác ấy vẫn chưa nói gì về chuyện cho hay không cho tôi yêu e cả. Dòng người đi lại ngoài phố càng đông, hai người, một lớn một trẻ đang ngồi nói chuyện, câu chuyện dài bất tận…
- Mai hai bác về lại nhà rồi,- bác ấy nói
- Vậy hả bác, sao bác không ở lại đây đón tết dương lịch đã, ở đây vui mà bác,- tôi hỏi
- Ừ, không, bác có việc ngoài kia rồi,- tôi vẫn lo
- Dạ,
- Thật ra trước đây bác có tìm hiểu về cháu rồi, trước khi vào Đà Nẵng,..- bác ấy bắt đầu kể
- Thế hả bác, thế mà cháu lại không biết, cháu có làm gì sai không bác,- tôi bối rối, cũng bất ngờ vì điều đó
- Không, cháu rất tốt, đối xử với con gái bác rất tốt, bác rất thích cháu,- bác ấy khen tôi
- Dạ,- trong lòng tôi vui sướng
- Lần trước, khi hai bác mắng cháu, cháu chia tay Phương, nó khóc, nó điện về hỏi hai bác có nói gì với cháu không, và bác biết cháu vẫn giấu chuyện gia đình bác ép cháu, bác cũng thấy thương nó, lần đầu tiên bác thấy nó khóc dữ vậy, bạn bè nó trong này đều nói với bác thế, nhưng mà bác nghĩ cháu sẽ không quay lại, …
- Tại cháu biết mình không thể phạm sai lầm, tại cháu yêu Phương, và Phương cũng yêu cháu, nên cháu quyết định vượt qua khó khăn, cảm ơn bác đã đồng ý cho cháu, - tôi nhỏ nhẹ, vẫn không cười, vì tôi đang lo
- Ừ, cháu cứ cố gắng đi, sau này có gì bác giúp, con gái bác là tiểu thư nên khó bảo lắm, bác giao con gái bác cho cháu,- bác ấy cười
- Dạ, bác yên tâm- tôi cười, nụ cười thật tươi, hóa ra bác ấy không phải tới đây để ép tôi chia tay, mà là giao phó, bác ấy tin tưởng tôi rồi…
Tôi như trút bỏ được gánh nặng, cười nhiều hơn, bác cũng vậy. Trời bắt đầu dần về chiều, rồi bác chào tôi về, tôi tiễn bác. Tôi cũng ngồi một tí trong quán rồi đạp xe ra biển, chiều hôm nay thật là đẹp. Tôi quyết định chờ đón hoàng hôn, hoàng hôn một mình tôi.
- Alo, a ở đâu vậy, sao chiều nay không gọi hay nhắn tin cho e vậy, quên e rồi hả?- e dỗi tôi, tại tôi mãi nói chuyện với bác gái nên quên bẵng mất, hi
- Hi, a đang ở biển nè, e ra ngắm hoàng hôn với a đi,- tôi nói
- A đi ngắm với ai à? Giờ mới bảo e ra..- cô ấy dỗi hơn
Tút tút, tút,,cô ấy tắt máy, hình như giận tôi rồi, tôi gọi lại mà cô ấy không nghe máy. Hi, khùng thật, tôi chưa kịp giải thích mà, e giận tôi thật sao, lần đầu tiên đó…
Mặt trời dần tắt rồi, hoàng hôn đang đến. Một mình ngồi giữa biển, biển đang hát, tôi cũng du dương theo, tâm trạng thật,…
Rồi bàn tay ai đó vòng từ sau lại bịt mắt tôi,..Bàn tay ấy tôi đã quá quen thuộc rồi, là e, người con gái tôi yêu.
- Đố đoán ra ai,- hi, e làm như tôi ngốc lắm không bằng,..
- Ai? Không quen, - tôi giả vờ,
Em bỏ tay ra, ngồi sát bên tôi làm mặt giận,..hi…tôi cố tình mà, chắc e giỗi thật rồi. Tôi nhẹ nhàng hôn lê má cô ấy,
- Làm sao a quên chứ, a giả vờ thôi,- tôi phải nịnh
- Chả tin, miệng con trai toàn thế,- e lại giỗi
- Thôi mà, a nói thật mà, không tin a thì a xuống biển chết cho e xem,
Nói rồi tôi đứng dậy, chạy nhanh ra biển, e đuổi theo tôi, biết tôi giả vờ nên e cũng chọc,
- Đưa dép đây e mang về, xuống dưới mua đôi khác chàng ơi,- éo le con tê tê, lại còn chọc a
- Cho e chết nè,- vừa nói tôi vừa lấy tay khoát nước vào người e,
E đuổi tôi, hai đứa chạy dọc bãi biển, cả biển lúc đó chắc đang nhìn tôi, mà tôi kệ, hề hề, đang vui với e mà…
Tối đó chúng tôi ở lại biển, ngồi ngắm bầu trời đêm thật đẹp, lâu lắm rồi tôi không ra biển vào buổi tối. Tôi ôm e trong vòng tay, cái ấm áp dịu dàng của những ai đang yêu. Tôi hôn nhẹ lên môi em, ngọt ngào mùa đông…
11h, tôi đưa e về nhà rồi tôi quay về phòng. Nằm dài trên giường, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay…