Nhật kí Anh yêu Em, ngày… tháng… năm…
Tối nay tôi lại dạo một vòng Đà Nẵng, phóng xe ra hóng mát bờ biển, tuy hôm nay còn ngày hơi hơi đông. Gió biển thổi rào rào, làm rát cả mặt tôi, ánh đèn vàng, xa xa là những còn tau đánh cả, trên thế gian này, ở đây chỉ còn tôi với tôi. Hai ngày trời xa e,
Hay e có chuyện gì thật? có thể lắm chứ, đã hai ngày rồi e không xuất hiện trước mặt tôi, không biết e ở đâu, làm gì? Hay e bị bắt cóc nhỉ? Càng nghĩ tôi càng hoang mang. Tôi lại lo cho e hơn, tôi quyết định điện ra hỏi má e đã trước khi làm việc gì đó…
- Alo, bác à, là cháu đây,..-tôi gọi khi đã hơi quá khuya
- Ừ, có chuyện gì mà cháu gọi vào giờ này,-bác hỏi tôi
- Dạ, hai bữa nay Phương có điện về nhà không bác,-
- Không cháu à, bộ hai đứa có chuyện gì trong đó rồi sao?-bác hỏi tôi, giọng tò mò
- Dạ,…dạ,..thật ra tối kia cháu uống say, rồi cô ấy giận, rồi hai ngày rồi cháu không tìm thấy cô ấy, bác biết cô ấy đang ở đâu k?-tôi nói thật cho bác biết,
- Sao? Sao cháu giờ mới nói cho bác?,-bác nói giọng hơi nặng, tôi nghĩ là vậy
- Dạ, tại cháu nghĩ sẽ tìm thấy cô ấy sớm, nhưng mà giờ cháu không thể làm được, cháu sợ cô ấy có chuyện gì,…
- Để bác nhờ người trong đó hỏi xem, cháu nghỉ đi,-bác nói ngắn cụt, tắt máy cái rụp, tôi biết giờ không chỉ e giận tôi, mà bác cũng giận tôi thật nhiều rồi,
Hơi khuya, dòng người qua lại trên đường giờ cũng giảm hẳn, chỉ còn mấy quán cóc ven đường, đêm phố buồn tênh. Giọt nước mắt nào rơi, cho đôi môi ướt đẫm,…
Về đến phòng, tôi lã người đi, vì đói, vì mệt,vì cái rét của ngày. Mọi thứ trong tôi gần như là đảo lộn, tôi không rõ là mình đi được bao xa, làm được gì hai ngày qua, chỉ đơn giản là không hiểu nỗi tại sao cuộc đời tôi tự nhiên quay phắt như vậy. Hạnh phúc và đau khổ chỉ cách nhau một sợi tơ hồng.
“Một ngày dài khi vắng hình dung của người tôi yêu ôi sao thấy quá quạnh hiu. Lặng nhìn bồi hồi đếm mây rồi với trăng đêm, ngày ôi sao dài hơn..”, một bài hát, đúng hơn bao giờ hết. Đang lim dim mắt trên giường thì có điện thoại, là điện từ ngoài nhà e vào, tôi suy nghĩ…
- Alo, cháu đây bác,
- Bác gọi báo cho cháu là Phương vẫn ỗn, cháu đừng tìm Phương nữa,-bác nói với tôi,
- Phương giờ đang ở đâu bác?, bác nói cho cháu được k?- tôi cầu xin bác
- Phương hiện giờ không muốn gặp cháu, cháu đợi ít hôm nữa nó sẽ gặp và nói rõ mọi chuyện với cháu,-bác chỉ nói vậy thôi
Nói rồi bác cúp máy, để một mình tôi ngồi tư lự. Mới đó mà bác đã biết e đang ở đâu rồi?...hay là bác biết trước nhưng giả vờ không biết,? tôi cứ suy nghĩ không biết nó thế nào, nhưng mà dù sao cũng biết e vẫn ỗn, tôi thầm cảm ơn trời.
Ngày mai e sẽ gọi, ngày mai e sẽ gọi, ngày mai e sẽ về bên tôi. Tôi cứ tự an ủi mình vậy. Nằm đếm cừu tới gần sáng mà tôi vẫn không thể nào chợp mắt nổi, và khi tôi thiếp đi cũng là lúc tôi quá mệt.
7h sáng, tôi nằm li bì trên giường. Hôm nay tôi không thể gượng dậy được nữa, chắc vì tối qua hớp phải gió độc rồi, chân tay rũ rượi, người nóng ran rồi. Điện thoại lại kêu, là giám đốc gọi tôi,-vì mấy hôm rồi tôi không đi làm-, chắc ông lại mắng mình đây,- tôi nghĩ bụng.
- Alo, e chào xếp,- tôi hơi ngoan ngoãn
- Cậu có định đi làm nữa không? Mọi việc vì cậu mà chậm tiến độ đấy,- giám đốc nói với tôi, hơi nặng giọng.
- Dạ, e biết rồi xếp, tại hôm nay e mệt, mai e sẽ đi làm ạ,
- Cậu không làm thì tự động nộp đơn nghỉ việc đi,
Haiz, đang chán, ông lại thán vào một câu, đau điếng. Sao giờ e vẫn chưa gọi điện nhỉ? Đã qua ngày thứ ba rồi, có chuyện gì thì cũng gọi mà trút giận lên a chứ. Yêu nhau 3 năm chứ có phải 3 tháng đâu mà e không thể nói gì với a sao?
Lần thứ nhất e giận a, lần thứ hai e giận a, …cho tới bây giờ a không biết mình đã làm e giận bao nhiêu lần nữa. Nhưng a biết chưa lần nào e đối xử với a như vậy cả. Phải chăng lần này a đã sai sai quá nhiều? Hay còn chuyện gì nữa?
9h30 phút sáng, e gọi tôi. Tôi vui, phải nói là cực vui khi máy hiện lên số e, số máy tôi đã chờ đợi suốt hai ngày ròng rã. E bên tôi….
- Alo, e à?- tôi hỏi
- Dạ, e đây,- giọng e, đúng cái giọng này rồi, tôi mừng quýnh
- Giờ e đang ở đâu, mấy ngày rồi e sống thế nào? E giận a lắm hả?- một loạt câu hỏi tôi đưa ra, tôi chẳng cần biết e muốn nói gì nữa,
- E khỏe, trưa nay mình gặp nhau nhé, e có chuyện muốn nói.
- Có chuyện gì vậy e, e còn giận a lắm hả? e nói vẻ nghiêm trọng vậy, - tôi hơi lo
- Em sẽ nói sau khi mình gặp nhau, e đợi a ở công viên, chỗ cũ,
Nói rồi e tắt máy, e không biết tôi bị ốm, không biết tôi nhớ e, hay e cố tình làm vậy? Giọng e không có một từ cảm thán, không một câu yêu thương. Càng nghĩ tôi càng lo hơn,…