Nhật Ký Anh Yêu Em

Sáng sớm xuống phố, lâu rồi mới có cảm giác thế này, đi gặp người yêu mà. Đã lâu rồi tôi với e không đi ăn sáng cùng nhau, không café cùng nhau, k tản bộ cùng nhau,…Đã quá lâu rồi, dường như giờ mọi thứ mới trở về đúng với vị trí của nó, thứ tình yêu đem lại cho tôi và e hạnh phúc suốt hơn ba năm qua..
Nhật kí ngày…tháng…năm…
Vi vu tung tăng trên đường một đoạn, tranh thủ ngắm vài e chân dài trên dòng phố tập nập sáng nay. Cuối cùng thì cũng tới nhà e, cổng nhà không khóa mà chỉ chốt lại, tôi lặng lẽ dắt xe vào mà không gọi e ra, có thể e đợi tôi.
Bước vào trong, bóng bay tối qua vẫn bay trên trần nhà, chú nhóc thì đang nằm dài trên ghế, tôi cười.
- Này, vào mà không hỏi chủ nhà hả?- chưa kịp nói gì thì e đã nói vậy, chắc e cố tình đây, vì e cố tình nói không có chủ ngữ, chắc e cố làm ra vẻ giận đây mà, con gái toàn vậy.
- Hi, e đang nấu gì đó? Chuẩn bị bữa sáng cho a luôn à?-tôi vui sướng khi nhìn thấy e đang bữa sáng, một ít trứng với món bánh mì salat,
- Mơ đi nhé, e chỉ nấu cho e thôi, việc gì e phải nấu cho a ăn?

- Vậy à, vậy thôi để a ra ngoài ăn sáng đã, e gọi là a chạy xuống đây liền chứ đã kịp ăn uống gì đâu,- tôi nói với vẻ hơi thật thật, cố tình dọa nàng đó mà.
- Ừm, vậy a đi ăn sáng đi,- trời, e để tôi đi luôn, buồn, tôi bước ra, dù sao cũng nói vậy rồi.
- Thôi e đùa đó, a vào đây ăn với e luôn, ăn một mình buồn nên e cho a ăn một tí cho đỡ buồn thôi nhé,- đó, a biết mà, sao e nỡ để a một mình được.
Tôi vội vào rửa tay rồi dọn thức ăn cùng e, không khí ấm cùng ngày cuối xuân. Hồi trước những bữa ăn thế này với tôi không thiếu, nhưng sao hôm nay tôi vui quá, vui như chưa bao giờ được ăn sáng với e vậy. Tôi thầm cảm ơn nàng,
- E nấu ngon quá,-tôi nịnh, mà cũng ngon thật,
- Ăn đi ông tướng, không có thêm đâu, e chỉ cho a từng đó thôi, khỏi nịnh nhé,- e lè lưỡi,
- Xì, a mà thèm á, ăn sáng thì phải ăn ít chứ ăn nhiều như e có ngày đi từ đây ra cổng rồi từ cổng vào đây mà chân không phải chạm đất ấy chứ,- tôi cười chọc e
- Ý a nói là e lăn á? Phải vậy không? – e biết rồi còn cố hỏi tôi,
- Không, a chỉ tùy tiện nói vậy thôi,- tôi chối
- Nè, cho a ăn thừa, ăn thừa học dốt,- vừa nói e vừa san phần của e qua cho tôi, nghịc gớm
- Haha, kệ a,- tôi ăn ngon miệng, e lại tức tôi hơn mà chả làm được gì,
Buổi ăn của tôi với e cứ vậy trôi đi, nhẹ nhàng mà hơi con nít.

- Lúc tối e không cho thằng bé ngủ hay sao mà giờ nó ngủ khiếp vậy,- tôi đang ăn thì chỉ tay qua chỗ thằng bé,
- Lúc tối e phạt nó đứng một chân ngoài thêm, a làm thì nó nhận thôi,- e chả thèm nhìn về phía nó nữa, chắc e cũng biết nó đang nằm rồi,
- A xin lỗi rồi mà, e cũng phạt a rồi, a mang nó tới là để nó canh giấc ngủ cho e, đằng này e lại phạt nó, tủi thân nó ghê,
- Thì e phạt nó đứng một chân nó, nó k được ngủ gật thì sẽ canh được cho e, chứ không để nó ngồi thì nó ngủ mất thì sao?- e cười tinh nghịch với tôi
- A thua e luôn, đúng là kiểu gì cũng nói được, ôi con gái, chỉ thiệt thòi những đứa con trai thật thà như a thôi,-
- A mà thật thà á? Quên đi,
- Sao k thật chứ, thật nhất luôn ấy chứ, mà e sáng nay gọi a qua sớm làm gì vậy? hay là chỉ muốn ăn sáng cùng a,- tôi vừa thật vừa đùa,
- Thôi a ăn đi rồi nói chuyện,- e nói vẻ hơi nghiêm trọng, tự nhiên làm bữa a trầm lại.

- Ừ, mà e hôm nay cũng định nghỉ làm hả?, a cũng xin nghỉ rồi,
- Ừm, ---
Ăn xong tôi với e dọn xuống rửa chén bát, sắp xếp lại nhà cửa một tí. Giờ tôi không còn tâm trang mà chọc e nữa, tự nhiên thấy hơi lo. Dạo này e cứ làm tôi thấp thỏm, hết nỗi lo này đến nỗi lo khác, làm sai mệt thiệt.
Ngoài trời hôm nay có nắng, phố cũng thưa người hơn vì ai cũng đi làm cả rồi. Tôi ngồi ở cửa nhà, chưa nói chuyện chính với e nữa. Còn e thì đang làm gì trong nhà, tắm rửa hay là giặt giũ nữa, tranh thủ có nắng đây mà. Tôi cũng tiện đó lấy chổi quét cái sân, lần đầu tiên tôi quét thì phải?!
Vừa quét xong thì e gọi tôi vào nói chuyện, e làm xong việc rồi. Lúc này tim tôi đập thình thịch, chân tay cứng nhắc rồi. Nhìn vào nét mặt e tôi cũng biết e đang muốn nói gì đó hơi quan trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận