Nhật kí ngày…tháng…năm….
Tôi với e ngồi đối diện nhau ở bàn, tôi không dám ngồi gần e, vì kế bên e e đã đặt chú nhóc rồi.
- E nói đi, a nghe nè,-tôi mở lời, hơi tò mò.
- A nè, mấy ngày qua e biết a buồn nhiều, e có hơi quá không?- e hỏi tôi, e quan tâm tới tôi đấy à? Phải không nhỉ?
- Ừm, a buồn nhiều lắm, nhưng không gặp e a lo cho e sợ e có chuyện gì, giờ thì không sao rồi e à. Chỉ cần e không giận a nữa là được.
- Tối qua thì e còn giận a tí tí, giờ thì hết rồi. Nhưng mà…-e nói lấp lửng,
- Nhưng mà gì e?- tôi hỏi liền,
- E sợ mình quyết định cưới nhau hơi sớm, giờ hai đứa còn trẻ mà?
- Sao vậy? còn trẻ gì nữa, a vơi e lớn rồi mà. Với lại e cũng đã nghỉ học để ở lại với a rồi còn gì, sao giờ e lại vậy?
- E không biết, không phải chỉ vì a say mà e làm vậy, nhiều lí do lắm, e sợ mình còn quá trẻ, sau này về sống chung sẽ hay xảy ra xích mích, nên…,-e chỉ nói tới vậy, sao e luôn cho tôi đoán nửa còn lại nhỉ?
- Nên sao? Không lẽ giờ e định k lấy nữa à?- tôi hỏi thẳng,
- Không phải là không lấy, mà là hoãn lại được không a, e cần thời gian, mình hoãn lại ít tháng a nhé?,- câu nói này làm tôi thật sự buồn, người mà a chuẩn bị làm đám cưới, người mà a yêu thương nhất giờ lại muốn hoãn, “đứt gánh giữa đường sao?”
- E không tin ở a à?-
- Trong tình yêu thì e thật sự tin a, nhưng về sống chung một mái nhà, e không biết nữa, e sợ mình vội vàng sau này lại buồn, đồng ý a nhé, cho e thời gian đi,
- Vậy e muốn hoãn tới bao giờ?
- Khi nào a làm e tin ở a, đủ tin để không phải sợ mỗi lần a đi xa, đủ tin để không sợ mỗi lần a ra ngoài với bạn, đủ tin để mỗi lúc e ốm, e cần, a luôn ở bên,…
- Mà e muốn hoãn đám cưới, hay là muốn mình tạm chia tay?
- Hoãn thôi a nhé, vì e biết a quan trọng với e, chỉ là chưa thể cưới giờ thôi,
- Ừm, vậy a đồng ý,
- Mà e sắp tới chuyển ra Hà Nội làm việc, mẹ muốn e ra đó,- lại một tin trời giáng nữa, hoãn cưới, giờ rồi lại xa nhau, e muốn gì không biết nữa,
- Ừm, e ở đâu cũng được, miễn là e sống tốt,- tôi nói thế nhưng thật sự trong lòng vừa giận, vừa buồn,
Tôi ngồi đó, im lặng, không hỏi thêm gì nữa. Quả thật lần này e như cho tôi vừa lên trời thăm ngoạn rồi lại đày tôi xuống tật đất để cảm nhận thực tại phũ phàng thì phải. E ác, ác với chính e và a nữa. Lần thứ hai a xa e, không biết bao lâu nữa, lần này không hẹn được tháng năm nữa, tôi thất vọng.
- Mai e ra má à?, đã xin nghỉ việc ở đây rồi à?- tôi hỏi khi e đang gấp quần áo.
- Dạ, ba má lo hết cho e rồi,
- Ừm, vậy e xếp đồ đạc đi, a về đã,- tôi chào e
- A không ở lại ăn cơm với e à?- e hỏi
- Thôi, a cũng về làm việc tí đã, mai a sẽ ra tiễn e,
Lần này mới đúng cảm giác chia tay thật sự, dù không chia tay nhưng mà hoãn cưới tôi buồn, buồn vô hạn, phần vì không biết nói với bố mẹ ở nhà sao nữa, ở nhà đang vui vì tôi sắp làm đám cưới với e mà. Đi đường mà tôi không quan tâm tới đèn đỏ hay những tiếng rú còi xin vượt, đường tôi tôi chạy, đó là những gì tôi biết mình phải làm. Nhưng ác thay hôm nay ngã tư có mấy chú công an đứng, thấy tôi phi như chả có ai xung quanh, thế là bị chộp. Xin mãi không được, lí do đủ điều nhưng vẫn bị tịch thu xe. Đã buồn lại thêm chán, tôi đi bộ về phòng, đi hơn 4 cây số, “walk alone”.
Cả trưa, cả chiều tôi với e không nhắn tin hay gọi điện gì cả. Dù tôi có cố gắng tới đâu thì cũng khó chập nhận được. Nếu lúc nãy e nói là tạm chia tay luôn thì tôi cũng không rõ tôi có đủ lí do để níu kéo e không nữa, nhưng hiện tại cũng phải sống xa nhau rồi.
Tối đến, vẫn một buổi tối cô đơn, không café trước khi e chuyển đi, vì đi giờ cũng không biết nói chuyện gì, hơi xa cách. Tôi quyết định gọi điện xin nghỉ nốt bữa mai để tiễn e đi rồi chuyên tâm vào làm việc. Nhưng…
- Cậu không phải đi làm nữa, tôi không chấp nhận một nhân viên thiếu kỉ luật như câu,- Ông Giám đốc đuổi việc tôi.
- Chỉ ngay mai nữa thôi, e xin giám đốc, từ ngày kia e sẽ đi làm chăm chỉ, e hứa,- tôi van nài
- Tôi tuyển được người mới rồi, sau này hi vọng có kỉ luật hơn, ngày kia cậu lên lấy đồ cá nhân về để tôi bàn giao chỗ làm cho người khác, chào cậu.
Nói xong ông ấy tắt máy không cho tôi nài nỉ, có lẽ việc đuổi nhân viên là quá quen thuộc với mấy người lãnh đạo rồi nên ông không hề động lòng trước lời giải thích của tôi. Mọi thứ với tôi coi như xong, mất việc mất e. Dù buồn tới mấy tôi vẫn nhắn tin chúc e ngủ ngon tối đó. Không biết nơi đó e có buồn không nhưng tôi giờ không phải là nỗi buồn đơn giản nữa rồi.