Nhật kí ngày…tháng…năm….
Sáng nay tôi thức dậy sớm, sửa soạn để qua chỗ e, một buổi sáng chán chường. Vậy là e sắp xa tôi, lần này chia tay không biết ngày nào mới gặp lại e nữa. Tôi cố xua tan những suy nghĩ để đi gặp e.
7h sáng, đứng trước cổng nhà e. Ngôi nhà vẫn yên ắng, có lẽ chỉ có tôi tới tiễn e. Bấm chuông ba lần, tôi đợi e. Lúc e bước ra, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ, chỉ khoác chiếc áo gió bên ngoài, nhìn e trong bộ dáng ngái ngủ càng xinh hơn.
- E giờ mới dậy à, ngủ dữ vậy.- tôi hỏi e
- Chào a, tối qua e đi chia tay với mấy chị bạn, e hơi nhức đầu nên giờ mới dậy,- trong tôi dường như lại có cảm giác hụt hửng, e đi chia tay với người bạn mà e không gọi tôi, e đẩy tôi qua kế bên cuộc đời e thật rồi.
- Vậy à,-tôi chỉ ậm ừ
- Dạ, thôi a vào nhà đi,
Lúc tôi bước vào nhà, mọi thứ đã được dọn dẹp hết, lau chùi sạch sẽ. Đồ đạc của e thì đã xếp gọn vào một góc nhà. Tôi cũng không hỏi là sau khi e đi ai sẽ ở ngôi nhà này nữa, chả quan tâm hết.
Tôi ngồi phịch xuống ghế sa-long xem ti vi. Còn e thì vào trong phòng thay đồ. Một lát sau e bước ra, hỏi tôi:
- Anh ăn sáng chưa, e nấu cho a luôn nhé,
- Ừ, a chưa ăn nữa, a tưởng qua rũ e đi ăn sáng, mà e nấu thì nấu đi, a cũng thích ăn ở nhà.
- Dạ, buổi cuối cùng e nấu cho a ăn,- nghe thấy từ cuối cùng, tôi như muốn khóc nấu lên, nhưng tôi cố nín lại, tiếng nấc được đẩy xuống dạ dày, chỉ có hai con mắt là đỏ lên cay cay.
- Ừ, để a vào chuẩn bị cùng e.
Chúng tôi vào trong bếp nấu ăn. Bữa ăn này cũng nấu như hôm qua, sao a thấy khác, khác lắm e à. Bữa ăn cho tiệc chia ly…
Cả hai cứ làm vậy, cũng chỉ hỏi nhau vài câu, nhưng không ai dám đụng tới tình cảm, thứ mà giờ a thấy nghẹn đắng ở con tim.
Cuối cùng cũng nấu xong, chiến tích hôm nay cũng kha khá. Tôi với e quây quần bên bàn ăn, một buổi sáng trong lành. Hai người, hai trái tim lỗi nhịp, cùng ăn, nhưng tôi biết răng hai đứa đang cảm thấy khoảng cách tồn tại hiện giờ. Bên e, đồng hồ đang điểm, giây từng giây trôi qua, và thời điểm tôi xa e sắp tới.
Ăn uống, dọn dẹp xong cũng gần tới giờ e ra sân bay. Vì đồ e mang nhiều nên tôi không thể chở hết, thế nên e gọi taxi, còn tôi phóng xe theo sau. Đi chừng 10p thì ra tới sân bay. Hôm nay không biết ngày gì mà sân bay cũng đông kín người, không biết trong số họ có bao nhiêu người giống tôi, bao nhiêu người sắp sửa xa người yêu nữa. Lần này cũng là sân bay, sao tôi không giống cảm giác xa e hồi e đi học tí nào. Hồi đó hai đứa ra sân bay dù là nước mắt có, nhưng ít nhất cũng là tay trong tay, con tim hướng về nhau tràn đầy hạnh phúc.
Đợi 1 tiếng ở sân bay, sau khi làm xong các thủ tục thì e cũng chuẩn bị lên máy bay, tới giờ cất cánh rồi. Trời hôm nay rất đẹp cho bay.
- E đi a nhé, a ở lại sống tốt nha,- e chào tạm biệt tôi,
- Ừ, e ra ngoài đó cũng sống tốt nhé. Ngoài đó có ba má e nên a cũng yên tâm, e không phải lo gì cho a cả, đợi a e nhé.
- Dạ,
Nói xong e quay bước,
- E,- tôi gọi
- Gì a,- e quay lưng lại hỏi tôi
- Cho a ôm e lần cuối trước khi xa a nhé,-
E không nói gì mà chỉ mỉm cười với tôi. Tôi ôm chầm lấy e, giữa sân bay đông người, có đôi trai gái sắp chia xa. E cũng đưa đôi bàn tay bé nhỏ lên ôm vòng sau lưng tôi,
- Anh sẽ nhớ mãi cảm giác này, dù e ở đâu, dù e nhớ a nhiều hay ít, thì ở nơi đây a vẫn yêu e, vẫn đợi e. Nếu sau này e mệt mỏi thì hãy nhớ tới a, vì a là người có thể khiến e vui, nhớ e nhé,- tôi thì thầm vào tai e, giọng có nấc rồi, không nấc sao được chứ,
- E biết rồi, biết rồi a à,
E gạt tay tôi, cố quay mặt nhanh. Tôi không biết e có khóc không nữa, nhưng tôi cảm nhận được e cũng buồn, buồn vì xa tôi.