Nhật Ký Anh Yêu Em

Chưa tới 10p sau thì Ngân đã tới chỗ tôi đứng. Nàng đưa mũ bảo hiểm cho tôi, bắt tôi chở nàng. Ừm! thì là con trai mà. Bọn tôi vi vu dưới cái nắng của Sài Gòn, rồi tìm một quán ăn cũng cao hơn bình dân một tí rồi tấp vào.
- Cô ơi cho bọn con 2 suất cơm.- Ngân vừa vào đã gọi, chắc đói lắm rồi, hay tranh phần tôi gọi nữa.
Còn tôi thì cũng ngồi lau thìa với đùa. Một chiếc cho e, một chiếc cho tôi…Ga lăng quá…^^.
- Của con đây,- giọng của cô e làm ở quán, ngọt xớt, tôi chả biết giọng miền Nam hay Bắc ngọt hơn nữa, chỉ biết là giọng miền Trung của tôi không ngọt như vậy thôi. Hi.
Bọn tôi vừa ăn vừa nói chuyện. Do đã quá hiểu nhau rồi nên tôi cũng chả giấu tật xấu làm gì. Chả là tôi lúc ăn ít nói chuyện, ăn nhanh mà lại nhiều. Đức tính tốt!...
- Hoàng ăn nhanh mà nhiều nên đừng cười Hoàng nha,- tôi đề phòng,

- Hi, con trai thì phải vậy chứ, chứ đâu phải như Ngân.-
- Như Ngân nghĩa là sao? Ngân ăn như Hoàng mà,- tôi chọc, tính tôi vốn vậy mà,
- Ý Hoàng nói là gì? Lại bắt đầu nói xấu người khác rồi đó, tật xấu này mãi vẫn không bỏ được.
- Ừ, đùa Ngân thôi, thôi ăn đi, đừng ngượng rồi lại nhịn đói. Bữa đầu gặp nhau đừng có xỉu đói trong văn phòng nha.
- Thôi đi Hoàng, ăn thi nào…
Nói rồi e cầm lấy đũa với thìa ăn lấy ăn để, như cố tạo ra một cuộc ăn thi vậy. Tôi cũng đâu có kém cạnh, cũng ăn cho biết tay nhau chứ, tôi ăn nhiều và nhanh mà. Thật ra hồi xưa tôi cũng ăn chậm với ăn ít lắm, nhưng kể từ hồi học quân sự năm nhất, lên trên trại huấn luyện thì khác hẳn. Đợt đó mới nhập học chưa quen ai, vừa vào cũng gặp mấy người được gọi là chơi nhóm, và đến giờ đánh kẽng thì hay ăn chung với nhau. Mà tội cái là ăn ở quân đội thì có chia phần, ai ăn nhanh thì no, ăn chậm thì chịu khó đầu tư tiền ăn ngoài. Tuần đầu tôi còn ăn chậm, suốt ngày phải nhai mì tôm sống hoặc sang hơn thì lên căng tin ăn tạm tô mì quảng. Nhưng sau một tuần thì mọi chuyện đã khác, bạn bè tôi chỉ còn nước học tập tuần đầu tiên của tôi. Ấy thế mà từ đó tới giờ tôi ăn nhanh với nhiều hẳn. Công đào tạo của tụi bạn, hehe.
Cái Ngân nói thế chứ được vài ba thìa cơm lại ăn chậm lại và bắt chuyện với tôi. Còn tôi thì hình như giờ cảm giác bắt chuyện với ai đó thiếu hẳn rồi. Ngại thật, người ta chắc là tưởng tôi chảnh, nhưng có đâu, tôi là vậy mà.
- Công việc hôm nay thế nào Hoàng, mệt lắm không?
- Cũng bình thường thôi Ngân à, lúc nào làm dự án mới áp lực thôi, giờ đang là lính thử việc nên cũng nhẹ nhàng à.
- Vậy à, thế Hoàng với người yêu sao rồi? vẫn còn giận nhau à?- Ngân hỏi tôi về Phương,

- Cũng chưa tiến triển tốt lắm Ngân à, giờ lại ở xa nhau nữa, chán thế chứ.
- Người con gái đó tốt không?- Sao Ngân tò mò thế biết, tôi không thích trả lời mấy vấn đề này lắm, vì người yêu tôi lúc nào chả tốt.
- Hi, có chứ, người đó rất tốt với Hoàng, người đó hơn Hoàng hai tuổi, với lại là tiểu thư nên tính cách hơi trẻ con tí.- tôi cười.
- Người đó sướng nhỉ, được Hoàng yêu vậy,- tôi cố tránh đi, mà sao vẫn trúng, vì ngày xưa bọn tôi là người yêu của nhau mà, giờ dù sao thì cũng có một chữ cũ vướng trong đó, tôi ngại.
- Ừ, không biết sao nữa Ngân à, mà thôi mình ăn cơm đi rồi còn về công ty, Hoàng đang có tí việc ở đó chưa làm xong nữa.- tôi cố lấy lí do để về sớm, tình cảnh này không hay cho lắm, tôi không muốn nghĩ lung tung gì.
Tôi cố ăn cho nhanh,
- Cô ơi cho tụi con tính tiền,- Ngân gọi.
- Để Hoàng trả cho, hôm nay con trai mời,- tôi giành phần, là đàn ông con trai ai lại để phụ nữ trả bao giờ.

- Thôi, hôm nay Ngân mời mà, Hoàng để hôm khác đi.- Ngân lại giành,
- Này, không để Hoàng trả thì hôm sau không có đi ăn chung nữa đâu nha,- tôi hớ miệng, không lẽ muốn đi ăn nữa, nhưng mà….
- Vậy thôi Hoàng trả đi, hôm sau Ngân mời hoặc là mời Hoàng về nhà Ngân rồi Ngân nấu chiêu đãi Hoàng nha.- thôi xong e, há miệng mắc quai, tôi cố nghĩ thoáng ra, bạn bè mà, phải không mày? Hoàng nhỉ??
Nói rồi tôi tính tiền cho chị chủ quán, rồi leo lên xe máy phóng thẳng một mạch về công ty tôi, để Ngân tự lái xe về công ty cô ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận