Đã thêm một tuần trôi qua, cái gọi là lính mới không còn nữa. Tôi bắt đầu làm quen dần với công việc, những project lớn đầy hứa hẹn. Dù công việc nhiều thì sẽ thêm khó khăn và áp lực nhưng tôi lại thích thế, con người sống là để thực hiện đam mê mà. Và tôi tin tôi đang đi đúng hướng.
Cho dù tôi và e giờ đang mỗi đứa một nơi, cách xa muôn trùng nhưng trái tim tôi vẫn ở bên cô ấy, mãi mãi là vậy. Hơn một tháng xa nhau rồi, mọi chuyện xảy ra nhanh thật, nhanh tới nỗi tôi cứ tưởng mình đang mơ vậy. Công việc mới có vẽ tốt hơn, tôi không biết xa e đã là điều quá tệ chưa. Xa để biết a ở góc nào nơi trái tim e! e nhỉ?!
Sáng nay mở mắt đã là 8h sáng rồi. Chà đã! Ngày cuối tuấn mà. Lâu lắm rồi tôi mới ngủ nướng, lúc tối không bận công việc gì nên cày trận game, thỏa chí tung bay. Nằm nhoài trên giường, tôi vẫn cố lấy tay nhụi nhụi con mắt như đang chưa muốn bước ra khỏi giường. Tôi muốn nằm như vậy, đơn giản là vậy thôi.
Nhưng cũng chả được. Lại có điện thoại, tôi chả thích những lúc này thế nào. Nhưng tiếng điện thoại mỗi lúc mỗi dồn dập. Tôi cố rướn người lấy nó trên bàn. Mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại. Tôi hơi ngạc nhiên là phía đầu dây kia bật lên tiếng nói của cô e dễ thương,
- Alo,- tôi chưa kịp hỏi ai nữa, chưa nhìn số, thì phía bên kia đã ngắt lời.
- A à! A ở chỗ nào vậy?-là e, người con gái a yêu.
- A đang ở phòng thôi, đang ngáp ngủ nè.
- Không, ý e hỏi a ở đường nào, e vào Sài Gòn rồi.- câu nói vừa dứt lời, nhanh như tia chớp đông, tôi bật dậy hỏi lại e.
- E vào thật hay là giỡn a đó, đừng làm a buồn nha.
- Thật, nhưng không phải vì a, e vào vì công việc thôi, tiện thể gặp a luôn.-Ừ, e vào là tốt rồi, a không cần biết vì điều gì, chỉ cần biết e sắp được gặp a.
- E đang ở đâu để a tới đón.
Sau khi cô ấy nói địa điểm cho tôi, may mà không xa chỗ tôi lắm, chắc công việc của cô ấy cũng ở trung tâm.
Tôi ra thuê một chiếc xe mấy rồi phóng xuống chỗ cô ấy đợi. Không thể đợi hơn được nữa. Tôi cóng đôi tay.
Đi khoảng 25p thì tới xuống nơi, không biết hôm nay chủ nhật người ta đi đâu mà đường phố đông thế biệt, kẹt xe, những lúc này tôi lại ghét Sài Gòn tới vậy. Xa mà đông.
Dừng xe ngay trước mặt e, một bóng cây ven đường. E vào Sài Gòn mà tôi không thấy mang theo hành lí gì, chỉ vẻn vẹn mỗi chiếc túi trên tay. Vẫn gương mặt ấy, vẫn nụ cười tinh nghịch ấy, và vẫn còn đó người con gái tôi yêu.
Véo vào má e một cái thật yêu, tôi như muốn khóc khi nhìn thấy e. Bao nhiêu tình yêu trong tôi như muốn nhảy ra khỏi cái ngực, ngột ngạt đến khó thở. Tôi ôm e vào lòng, siết thật mạnh, thật mạnh…cho tới khi….
- Aaa… a làm e đau, định ôm e ngạt thở đó luôn à.
Tôi im lặng không nói gì. Buông tay ra như một phản xạ, nhưng tôi không muốn lắm. Tôi nhìn e với ánh mắt thắm đượm, và tôi quên luôn cả giờ e thăm tôi ở một khoảng cách đủ xa hay là e yêu thương tôi nhiều và bỏ qua chuyện cũ cho tôi không nữa. Tôi mụ mị rồi, giờ tôi chỉ biết rằng tôi quá hạnh phúc khi gặp e.
- Sao a im lặng vậy,- e hỏi tôi.
- À không, chỉ là, chỉ là a đang ngắm xem lúc xa a e có bị ốm hơn không thôi.- tôi giả vờ.
- Má e nuôi sao ốm hơn được, nhìn a dạo này phong độ rồi nhỉ, thoải mái rồi mà,-
- Thoải mái là sao? Có gì mà thoải mái chứ, công việc hay là e? nói lấp lửng nhé,
- E đùa thôi, mà định để cho người yêu a đau chân thêm nữa hả? Nãy giờ e đợi tới muốn gãy chân rồi nè, huhu…- tính e lại ra rồi.
- Ừ, a quên, thôi e lên xe đi, a đưa e về phòng trọ a.
Nói rồi tôi đội mũ bảo hiểm cho e. E ngồi phía sau xe, cái cảm giác này thật tuyệt, lâu rồi chưa được như thế này bao giờ.
- Đường Sài Gòn lắm ổ voi e lo mà ôm a không là a cho tiếp đất đó nhá.- tôi chọc e, ý là muốn đôi tay hờ của e vòng qua cái eo tội nghiệp của tôi, cái eo đó nó đã quen với hơi ấm nơi vòng tay e rồi.
- Đừng có mà khôn lõi nhé, a lo mà đi đi, e không thích, a tự ôm a ấy,- e nói một câu chửng lửng làm tôi không vui cho lắm.
- Ừ, thì vậy thôi, rớt đừng trách a.
- Rớt thì e đi bộ, hoặc là….
- Hoặc là gì?...-tôi hỏi gắt.
- Hoặc là e đón taxi về khách sạn, chứ hoặc là gì, a nghĩ gì đấy, xì..- e lại,..
- Hi, a tưởng hoặc là xin xe chàng nào đó ngồi nhờ,- tôi lè lưỡi,
- Người ta có mà xin chở e thì có, chứ e cần gì xin đi nhờ,
- Không phải e xin bác tài xế đi nhờ đó sao?, giờ đang xin a đi nhờ nè, lêu lêu…yên lặng cấm cãi không là trưa a không cho a ăn cơm đây.
- Kệ e, kệ e,….
Lạc vào câu chuyện miên man của tôi và e, dường như tôi quên mất là mình đang về phòng rồi. Phanh xe cái két trước cổng phòng trọ thì tôi mới nhận ra là đã về, ngỡ ngàng thật, đầu ốc mình làm việc hay phết. Mỗi bên làm một việc, chả dính líu gì nhau.