Nhật Ký Anh Yêu Em


Đường Sài Gòn, 11h cũng đông xe, tôi luồn lách qua từng con phố, chen chân giữa dòng người ngược xuôi để trả e về nơi e đến. Một khách sạn lớn, nơi mà tôi chưa bao giờ đặt chân vào cửa. Cũng bình thường mà, tại e là con nhà giàu, ngược lại với tôi.
- A lên phòng uống nước đã rồi về, cái nắng Sài Gòn làm a mất nước nhiều rồi đó.
- Ừ, a cũng muốn ngắm xem khách sạn lớn đẹp thế nào.
Vừa bước vào trong, công nhận là khách sạn sang có khác, cái gì cũng đẹp và đắt tiền. Nhưng tôi không choáng ngợp như là đứa nhà quê vào thành thị. Tôi cũng quen với sự giàu có rồi.
Bước vào phòng e, tôi ngồi lên mép giường. Còn e đi rót nước cho tôi. Con người ấy, một dáng vẻ tiểu thư yêu kiều, tôi yêu e biết mấy. Bước lại gần e, gần hơn tí nữa. Tôi vòng tay qua eo và ôm e nhẹ nhàng, như những cái ôm tôi vẫn thường trao cho e.
- A yêu e, yêu nhiều lắm, e không muốn xa e một phút giây nào.- tôi thì thầm vào tai e.

- Hãy chi cho a biết giờ a phải làm gì đi? Chỉ cần được ở bên e mãi mãi, dù e bắt a làm gì a cũng làm cho e.
E đặt bàn tay bé nhỏ ấy lên tay tôi, đứng lặng trong giây lát. Tôi dựa vào vai e, từ phía sau, tôi nhắm mắt để cảm nhận. Tôi trao cho e nụ hôn nồng cháy, khát khao mãnh liệt. Hai còn người như hòa lại thành một. Tôi muốn mình cứ như vậy, mãi mãi không bao giờ phải đối mặt với hiện tại xa e nữa.
- Giờ a với e lại quay về ngày xưa rồi, e vẫn yêu a thế, nên a hãy cố gắng nhé.
- Ừm, a muốn thế, a không muốn như mấy ngày trước đây nữa, a muốn mình yêu thương vui vẻ như ngày xưa, a sẽ đợi. Dù đôi khi a muốn rằng mình không phải như thế.
Tôi chưa nói hết câu thì e lại chủ động hôn tôi. Không gian tĩnh lặng, tới mức mà tôi có thể nghe thấy nhịp tim của e và tôi cùng đập, dồn dập trong lồng ngực đó.
- E ah, cho a được ôm e ngủ một giấc nhé,-tôi muốn được chìm vào giấc ngủ cùng với vòng tay của e,
- Không được, tí nữa e phải đi làm việc rồi.

Không cần biết câu trả lời của e là gì, tôi kéo e lại, ôm e, đặt thân trên chiếc giường. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ người e. Đang lim dim mơ mộng, bỗng nhiên tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tôi ngủ bên e bình yên như đứa trẻ nằm trong vòng tay mẹ. Thỉnh thoảng lại trở mình vô thức.
3h chiều, tôi choàng dậy, sau một giấc ngủ trưa dài. Nhưng giờ e không nằm trong vòng tay tôi nữa, e đi làm rồi, tôi đoán chắc vậy. Vào phòng rửa mặt mũi, tôi chưa về phòng trọ vội, tôi muốn ở lại để gặp e trước khi về, nhưng không biết e mấy giờ về nữa. Lại phải đợi, một thói quen cũ.
Ngồi phòng xem ti vi, nhâm nhi tách café, cứ đợi.
- “Mấy giờ e về phòng đấy”-tôi nhắn tin cho e,
- “Khoảng 7h a à, a về trước đi, đừng đợi e.”,- e nhắn tin lại vậy.
Nhưng tôi kệ, sao lại không đợi chứ, không đợi thì làm gì? Không lẽ về phòng trọ, rồi lại mơ về e trong khi e ở cùng thành phố, cách nhau cũng không phải là xa xôi gì cho lắm so với phương tiện giao thông hiện thời.
7h tối e mới về, tôi muốn tạo cho e bất ngờ. Nhưng mà bất ngờ gì đây mới được chứ? Tôi suy nghĩ, hay là nhát ma nhỉ? E nghĩ tôi về rồi mà. Nhưng nghĩ lại thì không được, ngạc nhiên nhưng đáng sợ thì chả có ỹ nghĩa gì, tôi muốn làm e ngạc nhiên theo kiểu hạnh phúc cơ.
Nghĩ đoạn, rồi tôi đặt khách sạn một bữa ăn nho nhỏ, một chai rược vang, một ít hoa hồng và vài chục cây nến lớn nhỏ. Ngắt những cánh hoa hồng trải xuống nền phòng, những cây nến được cắm vào. Thức ăn tôi bày biện trên bàn, hai bên là hai cái ly, cùng chai rượu vang đỏ. Tôi vui sướng lên khi thấy căn phòng đã đẹp lên biết nhường nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận