Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Sau khi cầm bút vẽ ra một cấu trúc đường nét hình thể đơn giản ở trên giấy, Doãn Manh mơ hồ cảm nhận được giống như đã từng quen biết.

Thật ra thì cô vốn đã từng học phát họa, chỉ có điều học không bao lâu thì bỏ. Đối với hứng thú của con cái, đa số phụ huynh cũng không có ủng hộ học tập nhiều, nếu không có vẽ tranh * mãnh liệt như Hoa Bội, căn bản cũng kiên trì không lâu.

Doãn Manh học phát họa chính là sau khi trưởng thành, FA, bạn bè ít, cho nên luôn luôn tìm chút chuyện để làm.

Chỉ có điều, lúc ấy bởi vì nguyên nhân khác nhau, số người tham gia không tiếp tục theo học nữa.

Ngược lại Hoa Bội thích vẽ tranh như vậy mà đến bây giờ mới lần đầu tiếp nhận đào tạo hệ thống, điều này làm cho Doãn Manh có chút không thể tin được: "Cậu vẽ tốt như vậy, nhưng lại chưa từng học qua phác thảo à? Sao thế được?"

Hoa Bội lắc đầu một cái: "Không phải mẹ tớ vẫn không cho tớ mân mê những thứ này sao? Vì thế vẫn luôn vẽ theo bản năng thôi."

Vẽ theo bản năng mà còn có thể lợi hại như vậy...... Doãn Manh cảm thấy kính nể.

"Nhìn cậu phát thảo cũng tạm được á!" Hoa Bội thở dài nói, "Cấu trúc cho thấy rất tốt á."

Doãn Manh còn đang lâng lâng, bị cô ấy nói một câu tay run lên: "Được rồi, tôn thần cậu lại còn khen ngợi người khác ư?"

Hai người vừa vẽ vừa cãi nhau, rất nhanh liền vẽ xong mấy hình lập phương cơ bản.

Cô Tiểu Vương dạy mỹ thuật đều kinh hãi: "Các em vẽ xong rồi à?"

Phòng vẽ tranh này coi như là mô hình vẽ tranh loại nhỏ, có chuyên gia chuyên nghiệp đặc biệt đi phòng mỹ thuật, cũng có trẻ con chưa đến tuổi học tiểu học đến tìm chút chuyện làm, còn có người thành niên lớn tuổi một chút tới đây nung đúc tình cảm giết thời gian. Tuổi tác giống như Doãn Manh và Hoa Bội, không tính lớn cũng không tính là nhỏ.

Nhưng do lượng người ở phòng vẽ tranh tương đối lớn, cho nên đào tạo cơ bản đều không tốt lắm. Bỗng nhiên thấy Doãn Manh và Hoa Bội như vậy, lần đầu tiên học mà tốc độ thật nhanh cũng là rất ít thấy, phải biết, khi cô thấy tuổi tác của bọn họ tương đối lớn, đặt hai hình lập phương chung một chỗ để cho bọn họ vẽ, độ khó vẫn tương đối cao. Có rất ít người lần đầu tiên tiếp xúc có thể nắm chắc làm tốt.

Cô Tiểu Vương cầm bản vẽ quan sát một chút: "Bình thường các em thích vẽ tranh chứ?"

"Dĩ nhiên, em vẽ mỗi ngày." Hoa Bội theo lẽ thường đáp.

Doãn Manh ngượng ngùng một chút, cũng da mặt dày gật đầu theo.

Cô Tiểu Vương khá cao hứng, mỗi ngày cô gặp phải nhiều nhất chính là đứa bé bị phụ huynh buộc tới học, bản thân đối với vẽ tranh không có hứng thú gì, càng không có thiên phú gì, ngồi cũng ngồi không yên, làm cho phòng vẽ tranh to như thế của cô giống như một nhà trẻ, giờ thì tốt rồi, không ngờ thật sự có người bởi vì thích nên mới tới đây.

Giáo viên một khi vui mừng, dĩ nhiên là tương đối dễ dàng dốc túi truyền thụ cho: "Được, mặc dù các em có chút trụ cột, nhưng chúng ta tốt nhất vẫn nên nắm vững nền tảng, vì thế tôi sẽ không lướt qua hình đa diện, mà là đặt chung một chỗ, tăng cường độ khó, rút ngắn thời gian, các em thấy thế nào?"

Đương nhiên Doãn Manh và Hoa Bội đồng ý.

Cô Tiểu Vương gật đầu một cái, đặt mấy hình đa diện ở cùng nhau.

Hai người cầm bút lên bắt đầu vẽ.

Hoa Bội cảm nhận hình lập thể siêu mạnh, loại đơn giản này, hầu như không cần viết nháp, dựa vào ngắm là có thể bắt chính xác vị trí, hoàn toàn chính là trời sinh ra để ăn bát cơm này.

Doãn Manh thì nghiêm túc thế này, cô có một tật xấu cực kỳ không tốt, rất thích chẽ nhỏ chi tiết. Vì thế nhất định phải trù hoạch toàn bộ kết cấu bản vẽ xong rồi mới vẽ, nếu không vẽ trọng tâm sẽ dễ bị chếch.

Trong trường hợp đắm chìm trong một sự vật sự việc nào đó, thời gian sẽ trôi qua nhanh giống như nước chảy.

Hai người đang vẽ hào hứng, đột nhiên Doãn Manh nghe sau lưng có một giọng nam ngạc nhiên: "Ah? Bạn là Doãn Manh phải không?"

Doãn Manh quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh vóc dáng cao to vác bản vẽ cúi đầu nhìn cô, thấy Doãn Manh quay đầu lại, vui mừng nói: "Quả nhiên là bạn! Bạn cũng học vẽ ở đây sao?"

Hoa Bội nâng mắt kính lên, cũng nhìn về phía Doãn Manh.

Trên mặt Doãn Manh không biểu hiện gì, kì thực trong lòng đang bạo phát lúng túng, cô, cô cô thật sự không biết người này!

Nam sinh nhìn thấy Doãn Manh chỉ cười cười không nói lời nào, gãi gãi đầu: "Bạn không nhớ tôi sao? Sơ trung chúng ta học cùng lớp á!"

Sơ trung Bích Thủy! Doãn Manh cố gắng nhớ lại, nhưng đã cách nhiều năm thật sự chỉ còn tồn tại mấy cảm giác mãnh liệt, hoặc là mấy người có quan hệ tốt với mình, dạng không có gì đặc biệt giống như nam sinh này thì một chút ấn tượng cũng không có từ lâu.

Doãn Manh đành phải cười lại hai tiếng ha ha: "Tôi nhớ á......"

Nam sinh thật sự cũng không tức giận: "Tôi là A Khôn á. Vương Đông Khôn."

Vẫn là một chút ấn tượng cũng không có.

Doãn Manh làm bộ như nhớ ra, vỗ đầu một cái: "A, thì ra là bạn à, đã cao như vầy rồi nhất thời không phản ứng kịp."

Vương Đông Khôn xấu hổ cười một tiếng: "Không lớn sao được......"

Hoa Bội cười khúc khích, cho Vương Đông Khôn một chỗ ngồi.

Nhà Vương Đông Khôn ở gần bên này, cũng chỉ tới phòng vẽ tranh không được mấy lần, tiến độ cũng xấp xỉ Doãn Manh và Hoa Bội, tính tình vẫn không tính là rất hướng nội, vừa vẽ vừa trò chuyện với hai người.

Sau khi cậu ta biết Doãn Manh thi đậu Thất Trung rất là hâm mộ: "Doãn Manh bạn thật là lợi hại á! Bích Thủy chúng ta cũng chỉ có cậu thi đậu à?" Sơ trung tuy rằng Doãn Manh coi như là học tập cũng không tệ lắm, nhưng vẫn chưa tới trình độ đứng nhất toàn trường.

Doãn Manh lắc đầu thật mạnh: "Không có, trường học của chúng tôi còn có học sinh của Bích Thủy đấy."

Vương Đông Khôn gật đầu một cái, trong lòng cậu ta dù sao cũng hơi có chút không thoải mái, sơ trung thành tích của cậu ta tốt hơn Doãn Manh nhiều, nhưng cũng chỉ thi đậu cao trung phổ thông, mà Doãn Manh lại vào trường thực nghiệm hạng nhất.

Doãn Manh nhìn nét mặt của Vương Đông Khôn, biết cậu ta đối với mình cũng không thân thiện lắm, vì vậy cũng chỉ trò chuyện một chút rồi không nói thêm gì nữa, chuyên tâm bắt đầu vẽ tranh.

Xoa xoa cổ tay hơi mỏi, Doãn Manh vừa ngẩng đầu lên, thì thấy bầu trời ngoài cửa sổ đã lờ mờ, tối rồi.

Cô Tiểu Vương hài lòng khen ngợi: "Mấy ngày nữa các em có thể bắt đầu vẽ ngũ quan ( tai, mắt, miệng, mũi và thân mình) rồi. Cứ theo tiến độ này."

Doãn Manh và Hoa Bội nhìn nhau cười một tiếng, đạt được toàn thắng!

Bởi vì thời gian đã khá trễ, lúc Doãn Manh và Hoa Bội ra khỏi phòng vẽ tranh người bên trong đều đi hết sạch, vì vậy hai người dọn dẹp đồ một chút rồi dẹp đường hồi phủ.

Mấy ngày kế tiếp, Doãn Manh và Hoa Bội quả thật chơi đùa vui vẻ trong phòng vẽ tranh. Cho rằng học thật tốt, cô Vương sẽ phụ đạo hướng dẫn thêm kí họa cho bọn họ.

Mỗi ngày hai cô đều đến, cô Tiểu Vương dần dần cũng không hạn chế thời gian của bọn họ, giá tiền nộp một tháng, cả ngày ngâm mình ở phòng vẽ tranh cũng không có vấn đề gì. Về sau hình như thời gian lên lớp của Vương Đông Khôn lệch với Doãn Manh và Hoa Bội, cũng không biết là cố ý hay là vô ý. Chỉ có một lần Doãn Manh và Hoa Bội đến sớm nhìn thấy cậu ta, trừ lần đó ra cũng chưa từng gặp qua nữa.

Kết quả là hai người vừa chơi vừa học tiến triển thần tốc, không quá nửa tháng liền vẽ được đầu người.

Dĩ nhiên hai người bọn họ cũng không thật sự nghiêm túc vẽ tranh, khi hai cô nương xúm lại với nhau cùng động não, thế giới cũng sẽ không còn là một màu sắc nữa rồi.

Nửa tháng này Doãn Manh gần như gom tất cả hình ảnh vui nhộn sau này vẽ lại một lần, phát họa cái gì mà tượng đầu người trong lỗ mũi có cứt mũi, phát hiện tượng đầu người giống như góc độ mới, còn có các phương pháp sử dụng ngũ quan mới, chơi điên cuồng thật sự mỗi cái kiệt tác đều vẽ ra, lịch sử đen tối đều tập hợp đủ. Doãn Manh không ngờ sau khi sống lại cô vẫn có lịch sử đen tối mới, có điều cô đã quyết định ngàn vạn không được đắc tội Hoa Bội, nếu không...... Không thấy trong tay cô còn có nhược điểm của Hoa Bội sao?!?!

Có một câu nói như thế nào, chỉ có biết rõ bộ mặt thật của đối phương có bao nhiêu xấu xí mới thật sự là bạn thân......

Hôm nay Hoa Bội đã biến thành bạn thân với Doãn Manh, đã hoàn toàn mất đi thể diện cùng khí tiết từng có, tiến lên con đường bạn xấu không ngừng phát triển.

"Cái góc độ kết cấu này không đúng lắm?" Doãn Manh cầm bức tranh cho Hoa Bội nghiên cứu, buồn rầu lấy tay xoa nhẹ mặt.

"Ừ, có thể góc độ này cậu vẽ không tốt lắm, đường nét và ánh sáng lỗ mũi có chút trùng hợp cho nên rất kỳ quặc, " Hoa Bội nói xong quay đầu lại nhìn Doãn Manh, đột nhiên phát ra một chuỗi tiếng cười: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Cậu đừng dùng tay lau mặt nữa! Giống y chang Agrippa rồi!"

Doãn Manh liếc nhìn "Cứt mũi" trong lỗ mũi Agrippa bị bọn họ nhồi vào, miệng vừa nhếch lên bèn khép lại chạy đi rửa mặt.

Trả Hoa Bội thuần lương ban đầu về cho cô đi ah! Rốt cuộc tại sao biến thành như vậy! Ngất mất!

Kí hoạ vẽ tranh thật sự là một công việc tu thân dưỡng tính, làm cho người tính tình nóng nảy như Doãn Manh cũng giảm bớt một chút, lúc đối mặt với Lô Thiên Hào cũng rất ít vì chuyện nào đó mà tức giận.

Cũng thật may thời gian lên lớp của lớp học trước khi khai giảng sớm hơn Doãn Manh rất nhiều, kể từ đi học lớp học này, Lô Thiên Hào bị giáo viên gò bó một chút, tính tình bướng bỉnh đã khá hơn nhiều. (thật ra là dùng toàn lực đấu trí đấu dũng với giáo viên mà buông tha cho Doãn Manh)

Sau khi lớp phát họa kết thúc, thời gian cách ngày tựu trường cũng không dài.

Trên cơ bản bổ sung bài tập nghỉ đông, rồi ôn tập lần nữa.

Năm nay mùa xuân tới rất là sớm, tuyết tan ra, gió xuân liền mang theo sức sống nhẹ nhàng thổi khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Chưa tới một hai ngày nữa chính là bắt đầu học kỳ mới, Doãn Manh đã sớm chuẩn bị tựu trường xong. Ngày nghỉ tất nhiên nhẹ nhõm, chỉ có điều hai tháng nghỉ dài làm cho Doãn Manh một người không ai quản thúc liền lơ là, lười ngấm vào xương, tiếp tục nữa sẽ sắp nổi mốc rồi.

Cho nên, ngược lại cô không giống như phần lớn học sinh đối với việc tựu trường chứa cảm giác chán ghét. Ngược lại có phần khá là mong đợi, dù sao cuộc sống đi học tan lớp, mặc dù vội vàng, nhưng có đồng bọn chung đụng, suy cho cùng cũng phong phú đặc sắc hơn ở nhà á!

Đeo cặp sách đi lên co đường đi học quen thuộc, cảm giác hai tháng thoáng một cái đã qua, giống như vậy đường phố trải qua sau một năm sửa chữa càng thêm đẹp đẽ, so với không khí trầm lặng của mùa đông, thì tăng thêm chút màu sắc lộng lẫy.

Vừa vào cửa trường, đúng lúc Doãn Manh nhìn thấy Hàn Siêu đi ở phía trước.

Doãn Manh vội vàng cất bước “Chân ngắn” đuổi theo: "Anh Siêu!"

Hàn Siêu hoàn toàn không nghe thấy, đeo tai nghe ngâm nga bài hát chỉ lo cắm đầu đi về phía trước, bỗng dưng bị tập kích phía sau, giật mình chết khiếp: "Mẹ nó!"

Cậu ta quay đầu lại, liền mắng: "Cái đồ quái quỷ nào......"

Hàn Siêu cúi đầu nhìn lên, cậu ta còn tưởng rằng nam sinh nào đó có ý xấu cố ý hù dọa cậu ta, không ngờ lại là Doãn Manh! Đáng tiếc lời nói ra không kịp phanh lại, nửa nghẹn ở trên bờ môi không biết làm thế nào cho phải bèn gãi đầu.

Doãn Manh cũng không phải là Trần Tư Dĩnh gian xảo, cô cười ha ha: "Anh Siêu, một kỳ nghỉ không gặp cậu bị nắng ăn đen rồi á!"

Hàn Siêu từ Campuchia trở lại đã phơi thành người da đen rồi, hàm răng sáng ngời: "Manh Manh, cậu cảm thấy tớ đen, không có thấy tớ còn cao hơn sao?"

Doãn Manh lấy tay đo lường một cái: "Cũng không dài thêm mấy cm, nhưng mà đen thì đen thêm mấy số."

Hàn Siêu hắc hắc hắc cười khúc khích, hai người kết bạn đi về phía dãy lầu phòng học, vào lớp phát hiện chỉ có hai người bọn họ đến.

Thời gian còn sớm, hôm nay chỉ trở lại trường, trình diện lấy sách, nộp bài tập mà thôi.

Kết quả Doãn Manh bởi vì tựu trường mà hưng phấn, ra khỏi nhà sớm 40 phút, tới trường học mới khoảng chừng 8 giờ.

Hàn Siêu cầm giấy vệ sinh của Doãn Manh lau cái ghế ngồi một học kỳ không có người nào quét dọn dính đầy bụi bậm, thở dài nói: "Tớ cảm thấy hôm nay có lẽ là ngày tớ đến sớm nhất của học kỳ này."

Doãn Manh bị bụi bậm tích tụ trong lớp sặc đến nói không ra lời, vội vàng mở cửa sổ thông gió. Sau khi thông gió, không khí tốt hơn nhiều rồi. Cô vòng quanh phòng học đã lâu không tới một vòng.

Thời gian khá sớm, trong trường học vẫn vắng lặng, đột nhiên Doãn Manh quay đầu lại: "Nếu không để ý đến sớm, thì cùng nhau quét dọn phòng học một chút đi, đến lúc đó trực nhật cũng giảm bớt việc. Bụi bặm này thật là quá nhiều!"

Hàn Siêu đầu hàng nhìn Doãn Manh: "Cậu biết tại sao hôm nay tôi tới sớm như vậy không?"

Doãn Manh nghĩ cũng cảm thấy kỳ quái, thằng nhãi Hàn Siêu này tại sao có thể có giác ngộ đi học bậc này. Theo lý thuyết vừa nói tới đi học, tên này hẳn là trốn nhanh nhất: "Tại sao?"

Hàn Siêu cười vô lại: "Hắc hắc, lấy bài tập ra."

Doãn Manh:...... Cô biết ngay mà.

Doãn Manh cầm đồ lau dọn quẹt mấy đường, bất đắc dĩ nhìn Hàn Siêu múa bút thành văn: "Cái đó, tôi muốn hỏi một chút?"

Hàn Siêu cũng không ngẩng đầu lên: "Gì?"

"Nếu tôi không có tới sớm như thế, cậu chép của ai hả?"

Lúc này Hàn Siêu mới ngẩng đầu lên, mày rậm của cậu ta nhíu lại: "Thật ra thì tớ kêu Trịnh Gia Thạc, nhưng tên đó bị kẹt xe rồi."

Doãn Manh nhịn không được đánh rơi khăn lau lên trên mặt Hàn Siêu: "Ui da!"

"Thật xin lỗi, không cẩn thận."

Hàn Siêu bĩu môi: "Ai tin."

Doãn Manh lau chùi xong, Hàn Siêu mới vừa chép xong ngữ văn. Doãn Manh quay sang, kỳ quái nói: "Sao cậu để trống nhiều như vậy?"

Hàn Siêu cười ha ha: "Giáo viên sẽ không nghiêm túc xem đâu, cả lớp nhiều quyển như vậy mà."

Doãn Manh: "Cậu cũng thật quá diễn trò......"

Hàn Siêu tiếp tục múa bút thành văn: "Aiz, nếu không thu thì tốt. Tay cũng sắp gãy rồi."

Doãn Manh đạp đạp Hàn Siêu: "Viết mệt thì cứ tới đây giúp tôi kéo cây lau nhà xuống súc một tí. Cậu khỏi phải vội vã chép, Lâm Kha cũng không có viết đấy."

Hàn Siêu vuốt vuốt đầu: "Làm sao cậu biết?"

Doãn Manh nghẹn họng, ném cây lau nhà cho cậu ta: "Nhanh đi súc cho tôi."

Hàn Siêu hết cách, tùy tùy tiện tiện cũng không còn để ý đến cái vấn đề này lắm.

Doãn Manh giống như một con sóc trên tàng cây chạy xuống, kéo khăn lau vừa nói chuyện phiếm với Hàn Siêu vừa thu dọn xong bề mặt phòng học.

Cuối cùng có thể tính là chờ được một người đến, thế nhưng cũng không phải là người mà Hàn Siêu chờ cả buổi - Trịnh Gia Thạc, mà là —— Vương Thanh Nhã.

Vương Thanh Nhã thấy một mình Doãn Manh quét dọn, cũng ngại, vội vàng để đồ xuống gia nhập hàng ngũ quét dọn.

Doãn Manh châm ngòi ly gián: "Ha ha ha, thật ra Trịnh Gia Thạc còn chưa có rời giường đâu! Cậu ta chính là đang gạt cậu, vốn không định cho cậu chép đó."

Hàn Siêu xuy một tiếng: "Tên nhãi Trịnh Gia Thạc này! Chờ cậu ta tới tớ nhất định sẽ trừng trị cậu ta một trận!"

Doãn Manh: "Cậu xem thế nào cám ơn tôi đi!"

Hàn Siêu vung tay lên: "Mời cậu ăn cơm!"

Từ trước đến nay anh Siêu trả nhân tình cho người ta đều chỉ có một chiêu này.

"Tinh tinh!"Điện thoại di động của Doãn Manh vang lên, cô vẫn không có thói quen điều chỉnh di động về chế độ rung hoặc là yên lặng.

Tin nhắn của Lâm Kha: Hôm nay mấy giờ đến trường?

Doãn Manh "Ah" một tiếng: Tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu chưa trở lại, thế mà dùng tin ngắn, cậu về đến thành phố B rồi à?

Lâm Kha nhanh chóng trả lời: Vừa tới. Cho nên mấy giờ trở lại trường?

Doãn Manh liếc mắt một cái, cậu ta cũng thật là yên tâm, tất cả mọi chuyện đều hỏi cô: 9 giờ.

Đối diện hồi âm: Oh. Tôi bị muộn rồi, nói với giáo viên dùm tôi bị kẹt xe.

Doãn Manh:...... Cậu thật đủ bình tĩnh.

Để điện thoại di động xuống, Doãn Manh cảm thấy có cái gì đó không đúng. Lau xong cửa sổ mới phản ứng kịp, dù là cao trung, giữa nam nữ cũng có phân biệt chiến tuyến rõ ràng, nếu dễ dàng vượt qua, hoặc là quá thân mật, thì có thể bị truyền ra chút bát quái xì căng đan cái gì đó. Tại sao Lâm Kha lại không nói với đám anh em của cậu ta, mà nói với cô? 

Đây chẳng khác nào nói với cả lớp, Doãn Manh và cậu ta không bình thường sao?

Từ trước đến giờ ở phương diện này đầu óc của Doãn Manh luôn chậm tám nhịp lần này phản ứng kịp: "Hàn Siêu, Lâm Kha gởi tin nhắn nói cậu ta bị muộn rồi. Bảo cậu nói với giáo viên một tiếng."

Hàn Siêu chép bài tập cũng kịp phản ứng: "Nè? Vậy sao Kha thần không có nói với tớ, mà gởi tin nhắn cho cậu chứ?"

Doãn Manh không chút nào khẩn trương bắt đầu nói càn: "Cậu ta vừa tới Bắc Kinh, tín hiệu ở sân bay không tốt lắm, nói gửi cho cậu không biết tại sao vẫn không gửi được, liền gửi cho tôi."

Hàn Siêu"Oh" một tiếng, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Bạn học cùng lớp lục tục đến, một kỳ nghỉ không gặp đều ríu rít nói không ngừng, trải qua nỗ lực của Doãn Manh và Vương Thanh Nhã, phòng học đã chỉnh tề đổi mới hoàn toàn.

Lý Lộ bởi vì thi đấu vũ đạo, đến bây giờ vẫn chưa từ Mĩ trở về, có lẽ sau một tuần tựu trường sẽ về đi học luôn.

Trần Tư Dĩnh đạp lên tiếng chuông 9 giờ đi vào, xông tới cho Doãn Manh một cái ôm thật lớn.

Không lâu sau cô Lý đã tới rồi, chỉ thị mấy nam sinh cao to đi chuyển sách mới.

Hàn Siêu chưa có chép xong bài tập cũng bị gọi đi, mặt ủ mày ê đi theo.

Từng chồng sách mới được chuyển vào đặt ở trên bàn bục giảng, cô Lý cầm sách bắt đầu phát cho từng tổ.

Các bạn học ngồi ở chỗ ngồi truyền sách, viết tên lên sách mới. Thật ra trong kỳ nghỉ Doãn Manh đã xem nội dung sách học kỳ mới tám chín phần rồi, cho nên cũng không tò mò trong sách viết cái gì. Chỉ có điều tên Lâm Kha kia thật là một tên quỷ phiền toái, chỉ vội vã để lại một cái tên cho chính mình còn luống cuống tay chân, chớ nói chi là bảo cậu ta ở lại và viết tên, sau cùng Doãn Manh tức giận dùng chút kỹ năng vẽ tranh của một kỳ nghỉ, vẽ một con rùa xấu xí bị đập chết ở trên sách ngữ văn của cậu ta.

Hàn Siêu xoa nhẹ cổ, nghiêng đầu nhìn thấy Lâm Kha còn chưa tới, đột nhiên giống như là sực nhớ ra gì đó hô lên: "Thưa cô! Lâm Kha nói cậu ấy bị kẹt xe, nên tới trễ một chút!"

Cô Lý đang phát số sách còn lại ngẩng đầu lên, nhìn Doãn Manh một chút, vội vàng nói: "Haiz? Các em không cần chừa sách cho em ấy, em ấy chuyển tới lớp một rồi. Hôm nay hiệu trưởng vừa phê xuống."

"Hả?!?!?" Trong lớp nhốn nháo một trận, hiển nhiên đều không biết chuyện này.

Doãn Manh cũng không biết, vừa nghe tin tức này cũng sợ hết hồn.

Hàn Siêu kích động nói: "Làm sao có thể? Kha thần nói không đi."

Phùng Linh Khải cũng gấp gáp: "Lão đại đi chúng ta sống thế nào? Kha thần cứ như vậy bỏ chúng ta sao?"

Các học sinh còn lại nhao nhao bắt đầu nghị luận, cả lớp đều đắm chìm trong cảm xúc "Thần đi rồi làm thế nào bây giờ".

Cô Lý nhíu mày, thở dài: "Tôi cũng không rõ lắm, dù sao phía trên đã phát thông báo xuống. Chắc chắn là sẽ đi qua."

Hàn Siêu quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt không chút thay đổi của Doãn Manh.

Thực ra Doãn Manh cũng không có cảm giác quá lớn, lớp một đúng là tốt, cô cũng không muốn ngăn cản Lâm Kha đi. Nhưng nếu đi, với quan hệ bạn bè của bọn họ thế này, dù thế nào Lâm Kha cũng phải nói với bọn họ một tiếng chứ? Còn nói với cô xin giúp cậu ta tới trễ một lát? Rốt cuộc có ý gì?

Loại cảm giác bị phản bội kỳ lạ này không cách nào ngăn cản tự nhiên sinh ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui