Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Học kỳ mới vừa khai giảng, liền nghênh đón nhiệm kỳ nhỏ mới của hội học sinh.

Nhiệm kỳ mới của hội học sinh bình thường đều tuyển cử lúc nhập học tháng 9, nhưng trước lúc này một học kỳ, có một cuộc tuyển cử nhỏ. Sẽ chọn ra mấy Phó Bộ Trưởng, và một Phó Chủ Tịch. Những thứ này dĩ nhiên là lại tuyển từ trong học sinh cao nhất ra.

Trên căn bản chức Phó Chủ Tịch này chính là dự định tương lai sẽ làm chủ tịch. Nhưng bất luận nói như thế nào, học sinh cao nhất làm chức Phó Chủ Tịch này  đều là Alexander.

Mà trước đó Hậu Nghiêu Sở đã từng nói qua chuyện này với Doãn Manh, cậu ta dã tâm bừng bừng muốn tranh cử vị trí chủ tịch, hướng tới chính là cơ hội này.

Chỉ có điều mặc dù đã đồng ý giúp cậu ta, nhưng kì thực Doãn Manh cũng không có ra sức nhiều. Kinh phí tuyên truyền trừ chỗ cô phê duyệt, còn dư lại đều là Hậu Nghiêu Sở tự mình lôi kéo người giải quyết.

Hậu Nghiêu Sở quả thật không phải là đèn cạn dầu, khai giảng cao trung chỉ mới một học kỳ, cậu ta được lòng người không chỉ riêng ở cao nhất, phần lớn cao nhị cao tam đều biết cậu ta.

Hơn nữa trị giá nhan sắc siêu cao, không cần tuyên truyền gì tự nhiên có nữ sinh giúp một tay bỏ phiếu rồi.

Lớp 7 ngược lại hiếm thấy không có cử ra người đến tham gia tranh cử Phó Chủ Tịch. Ngược lại hoạt động bỏ phiếu được đẩy mạnh thuận buồm xuôi gió trong toàn bộ niên cấp, mấy cô nàng Phạm Lỵ Lỵ luôn chạy theo mốt theo đuổi minh tinh đối với chuyện khuếch trương này thuộc như lòng bàn tay.

Lại nói tên Hậu Nghiêu Sở này cũng rất biết tạo thanh thế, không bao lâu thì có cô gái nhỏ mơ mộng nào đó chỉ ra gia thế bối cảnh nhà cậu ta hùng hậu cỡ nào cỡ nào, lý lịch cá nhân ưu tú bao nhiêu bao nhiêu, bộ dạng lớn lên lại còn đẹp trai như thế. Trong lúc nhất thời truyền đi có hình có dạng, càng về sau đang là người ngoài nghề cũng sắp biến thành thần tượng phim truyền hình rồi. Hậu Nghiêu Sở đối với lời đồn đãi lần này phủ nhận hết thảy, nói muốn dựa vào năng lực của mình tranh cử.

Nhưng rất nhanh lời này một lần nữa được coi là con nhà giàu đẹp trai khiêm tốn.

Nhưng không thể phủ nhận loại tạo thanh thế này có thể lập tức thỏa mãn tâm thiếu nữ của các em gái, việc nhậm chức còn không phải chuyện thuận buồm xuối gió sao?

Đối với lần này Doãn Manh ôm một loại thái độ hơi nhức cả trứng, cô rất rõ ràng, phiên bản sống Đạo Minh Tự gì đó, đều là nói khoát. Mẹ của Hậu Nghiêu Sở là luật sư, ba là giáo sư đại học, ngay từ lúc cậu ta 7,8 tuổi đã ly hôn đều có gia đình riêng của mình. Mỗi người đều có hạnh phúc, ngay cả Hậu Nghiêu Sở xuất sắc hơn nữa, cũng không có ai muốn cậu ta. Nghĩ như vậy, thì đã có dấu vết lần theo vì sao Hậu Nghiêu Sở trưởng thành sớm rồi.

Sự thật khác biệt như thế, hiện tại cũng chỉ có thể thầm than, mơ mộng hủy diệt thế giới.

Chỉ có điều, trong lúc này rất thần kỳ chính là không hiểu sao xì căng đan quan hệ giữa Mạnh Thi Nguyệt và Hậu Nghiêu Sở không cạn lại bị loan truyền ra.

Cuối cùng trong lớp một khi nhắc tới Hậu Nghiêu Sở sẽ nghĩ đến Mạnh Thi Nguyệt, nghe nói là Phạm Lỵ Lỵ tìm được tin nhắn ghi lại cuộc nói chuyện mập mờ giữa Mạnh Thi Nguyệt và Hậu Nghiêu Sở trong điện thoại của cô ta, sau đó Mạnh Thi Nguyệt lại gióng trống khua chiêng giúp Hậu Nghiêu Sở lôi kéo bỏ phiếu.

Chuyện thiệt giả không biết, chỉ có điều kể từ sau khi Mạnh Thi Nguyệt và Hậu Nghiêu Sở "Ở chung một chỗ", nhân duyên của Mạnh Thi Nguyệt trở nên tốt hơn nhiều.

Thậm chí lúc trước Phạm Lỵ Lỵ cãi nhau với cô ta, cũng nhờ cơ hội lần này hòa hảo rồi.

"Nè, Thi Nguyệt, cậu thật sự ở cùng một chỗ với Hậu Nghiêu Sở sao?" Tương Vũ Đồng lại gần nhỏ giọng hỏi.

Mạnh Thi Nguyệt khẽ mỉm cười: "Chẳng qua là giúp cậu ta phát một vài truyền đơn tranh cử mà thôi."

Tương Vũ Đồng vỗ vỗ bả vai Mạnh Thi Nguyệt, bộ dạng bát quái: "Cậu đừng giả bộ! Phạm Lỵ Lỵ đều nói cho tớ biết chuyện của các cậu rồi."

Mạnh Thi Nguyệt đỏ mặt lên, ít hoặc nhiều cũng có chút ngượng ngùng, trong lòng đã có một chút hối hận. Cái con nhỏ Phạm Lỵ Lỵ lắm mồm đó, cô ta nhất thời kích động, ở trước mặt nhỏ đó nói sắp thành với Hậu Nghiêu Sở, nhưng trên thực tế cô ta và Hậu Nghiêu Sở còn xa xăm chưa có đến loại trình độ kia.

Doãn Manh nghiêng đầu, nhìn thấy bộ dạng Mạnh Thi Nguyệt phát truyền đơn cho Hậu Nghiêu Sở, híp mắt một cái. Cô chỉ giúp Hậu Nghiêu Sở con đường đi Xã Liên phê kinh phí, chuyện tuyên truyền phải dựa vào chính cậu ta làm.

Vì vậy Hậu Nghiêu Sở cũng không còn nhờ cậy cô giúp làm tiếp bất cứ chuyện gì nữa, không nghĩ rằng truyền đơn nhiều lần trắc trở lại đến trong tay Mạnh Thi Nguyệt. Cao trung nữ sinh đối với nhân vật phong vân trường học tới tới lui lui rất nhạy cảm, có người theo đuổi nam thần để thỏa mãn hư vinh, có người bị bề ngoài mê hoặc hai mắt, kì thực cũng không nhất định là thật sự thích.

Nhớ năm đó, Doãn Manh cũng là một thành viên trong những tiểu cô nương này. Cô thở dài, quay đầu lại, quẹt quẹt bút trong tay.

Aiz, bút lại không có mực. Nhún vai một cái, Doãn Manh lấy một cái ruột bút mới từ trong hộp bút máy ra thay.

Trần Tư Dĩnh chạy từ bên ngoài về: "Nè! Manh Manh! Còn đang làm bài tập hôm nay à!"

Cô gái nhỏ này nói không đi câu lạc bộ chính kịch nữa, kết quả vừa mới tựu trường, thì lại đi.

Ngoài miệng nói là bởi vì không bỏ được bạn bè quen biết bên kia, thật ra thì  chính là cô nàng và Tô Hàng đã hòa hảo nhưng không thừa nhận thôi......

Từ chuyện mỗi ngày cô nàng cười híp mắt, Doãn Manh đã sớm đoán được, chỉ có điều cô cũng không phải là Lý Lộ, lòng bát quái không có mạnh như vậy, nên sẽ không nói ra lời kích thích Trần Tư Dĩnh.

"Tớ làm xong bài tập hôm nay rồi. Đang xem số học ngày mai." Doãn Manh trả lời. Nửa học kỳ sau của cao nhất việc học còn căng thẳng hơn nữa học kỳ trước, Thất Trung từ trước đến giờ đều luôn bắt kịp khóa học nhanh nhất. Vì để cho các học sinh lên cao tam có thể sớm bắt đầu ôn tập cũng cố, lúc tới thời điểm liền chiếm ưu thế cả thành phố, khởi điểm xuất phát cao, tiếng pháo thứ nhất đánh cho vang, mới có thể có tinh thần, thi tốt nghiệp và thi đại học mới có thể phát huy đến tốt nhất.

Trần Tư Dĩnh kéo ghế ra nâng má: "Ôi mẹ nó. Doãn Manh cậu thật là làm cho  người ta khẩn trương, cao nhất không thể chơi nhiệt tình, về sau sẽ không còn thời gian."

Doãn Manh cười hì hì: "Loại chuyện chơi này. Bất cứ lúc nào cũng sẽ chơi được, chỉ cần cậu có bắt đầu tốt, cao tam chơi cũng không có vấn đề gì."

"Nói rất có đạo lý. Đáng tiếc tớ không có quyết đoán như anh Siêu vậy!" Hàn Siêu đã định muốn đi làm phi công rồi, hàng không trong nước vẫn là hàng không dân dụng, đều chỉ cần qua một đường là tốt rồi, không cần cùng bọn Doãn Manh Trần Tư Dĩnh chen vào trường học, đương nhiên thoải mái vô cùng.

Trần Tư Dĩnh hơi có vẻ ghen tỵ liếc mắt, ngược lại Doãn Manh không cảm thấy có nhiều bất công lắm.

Lâm Kha cũng có thể được Emma sinh ra, còn vào cao trung kéo thù hận, chút ưu thế nhỏ này của Hàn Siêu thì được tính là cái gì......

"Lại nói, nghề phi công lương cao nhưng nguy hiểm!" Trần Tư Dĩnh cảm thán, "Ngẫm thử xem sau này anh Siêu lái máy bay, ai dám ngồi?"

Doãn Manh vừa nghĩ sau này mình xuất ngoại máy bay được Hàn Siêu nhận thầu, liền rùng mình: "Lái máy bay không tốt sẽ xảy ra án mạng......"

"Chỉ có điều, tớ nghe Lý Lộ nói Hàn Siêu không muốn thừa kế nghiệp làm phi công của ba." Trâu Chân Phái vừa nghe hai người đang thảo luận về Hàn Siêu, liền thuận miệng nói.

"Vậy thì làm cái gì?" Doãn Manh nghiêng đầu nhìn Trâu Chân Phái.

Trâu Chân Phái nhíu mày suy nghĩ một chút: "Aiz, dù sao cũng liên quan đến mạng người......"

"Cái gì ah! Đừng cố làm ra vẻ huyền bí, nói mau á!" Trần Tư Dĩnh tánh tình nóng nảy, đánh rắn đập đầu, thúc giục.

Trâu Chân Phái: "Hình như là làm bác sĩ......"

Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh đều câm nín rồi......

"Nhất định là cậu nghe lầm rồi......" Doãn Manh lờ mờ nhớ lại đời trước nhìn thấy tin tức "Bác sĩ bởi vì trí nhớ kém, mắc sai lầm để quên dao phẩu thuật ở trong cơ thể bệnh nhân", thật sâu cảm thấy nhất định là thằng nhãi Hàn Siêu này làm.

"Cho nên nói, anh Siêu vẫn thích hợp làm vài nghề không có quan trọng như vậy hơn......" Doãn Manh nuốt ngụm nước miếng, lời nói liền bị Trần Tư Dĩnh tiếp lấy.

"Thí dụ như sửa xe này, huấn luyện viên phòng tập thể thao này....." Nói xong liền thấy không đúng lắm, "Đánh giày... Sửa xe đạp......"

Mấy người đang mơ mộng bộ dạng Hàn Siêu trùm khăn lên đầu bơm hơi cho xe đạp, trong nháy mắt sợ đến rụng hết lông chân.

"Nói tớ cái gì vậy?" Giọng nói của Hàn Siêu xuất hiện.

Dọa ba người sợ đến từ trên ghế nhảy dựng lên.

"Không có gì!"

"Chúng tớ nói cậu thích hợp làm minh tinh!" Trần Tư Dĩnh điên cuồng gật đầu, "Sẽ rất chói mắt!"

Hàn Siêu ôm quả bóng sờ đầu, nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"

Trâu Chân Phái và Doãn Manh điên cuồng gật đầu.

Hàn Siêu có chút ngượng ngùng vuốt vạt áo, làm một màn biểu diễn cơ bắp cánh tay: "Tớ cũng cảm thấy bản thân tớ thật sự đẹp trai."

Trực tiếp dọa Doãn Manh sợ tới mức ngồi trở lại vị trí.

Thật may là Hàn Siêu không ngồi bên cạnh cô, nếu không thì cô sẽ bị phiền suốt cả một tiết học. Chỉ có điều, đời trước Hàn Siêu thật sự làm phi công...... Sẽ không bởi vì lời của các cô, nhất thời xúc động đi làm diễn viên chứ. Doãn Manh len lén liếc mắt nhìn về vị trí của Hàn Siêu, nhiều chuyện muốn ói quá nên có chút không thể nào ói ra.

Dùng Hàn Siêu mở ra đề tài, mấy nữ sinh hứng thú dào dạt bắt đầu nghĩ xem nam sinh trong lớp lớn lên thích hợp làm cái gì, thảo luận ( mơ mộng) từng người một lần. Đề tài càng nói càng sôi nổi, mấy nữ sinh bên cạnh rối rít tụ tập tới đây.

Phần lớn nam sinh đều bình thường.

Thí dụ như Trịnh Gia Thạc, nhìn chững chạc, học tập không tồi, về sau không chừng sẽ đi làm luật sư, hoặc là thi nhân viên công vụ gì đó.

Điền Sảng nghe đâu phải đi về quê nhà làm lính.

Tần Kiến Bác cảm thấy sẽ là một nhân viên kế toán, một cục thịt tròn mặc tây trang thắt cà vạt bán nhà ở hay cái gì đó.

Phùng Linh Khải đánh bóng rổ tốt không chừng nhất thời kích động đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp, cho dù không làm, chắc cũng làm nghề liên quan đến thể dục thể thao.

Thảo luận qua lại liền nói đến Lâm Kha.

"Kha thần học tập tốt như vậy, không chừng trở về làm nghiên cứu khoa học!" Trâu Chân Phái mới vừa nói xong tự mình lại cảm thấy không thích hợp lắm.

Còn chưa kịp mở miệng liền bị Trần Tư Dĩnh phản bác: "Làm sao có thể, nếu Kha thần thật sự thường trú ở phòng thí nghiệm, không phải phòng thí nghiệm sẽ biến thành phòng ngủ sao?"

"Ha ha ha ha ha ha ha!"

Doãn Manh cũng không nhịn được: "Tớ cũng cảm thấy cậu ta sẽ không đi làm loại chuyện khô khan này. Bài tập cậu ta đều không muốn viết đấy."

"Tớ nghe nói ba của Lâm Kha là chủ một công ty tập đoàn, sau này cậu ta hẵn sẽ là tổng giám đốc chứ?" Vi Mẫn thận trọng mở miệng.

Cô ta vừa nói xong, đám nữ sinh đang ríu rít lập tức yên lặng. Trong đầu Doãn Manh liền xuất hiện "Tổng giám đốc bá đạo" Lâm Kha làm nũng, thiếu chút nữa sợ tới mức nhảy dựng lên, "Mẹ nó, đừng đùa. Nếu cậu ta làm tổng giám đốc, công ty đó sẽ đóng cửa."

"Nè? Nhà Lâm Kha tự mình mở công ty thật à?"

"Đúng vậy á, lần trước ở hội họp phụ huynh tớ nhìn thấy mẹ của cậu ta rồi, còn là người ngoại quốc."

Trong lúc nhất thời đề tài đảo quanh trong nhà Lâm Kha ra sao thế nào.

Doãn Manh biết tương đối nhiều, cho nên cũng không muốn tham dự chủ đề như thế cho lắm, dù sao cũng là chuyện riêng tư của người ta. Trần Tư Dĩnh đương nhiên cũng nghĩ như vậy, nhìn về phía Doãn Manh nháy nháy mắt.

Rất nhanh đối với chuyện trong nhà của Lâm Kha không còn chuyện gì có thể nói, liền chuyển đến phương diện khác rồi.

Vi Mẫn có chút ảo não nhìn Doãn Manh một cái, thật ra cô ta cố ý nói ra chính là muốn moi ra chút thông tin, lại không nghĩ rằng Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh không mắc mưu chút nào. Vênh váo cái gì á, Lâm Kha cũng đã điều chỗ ngồi đến phía sau cô ta rồi, xa lánh không phải là chuyện sớm muộn hay sao?

"Lại nói chiều cao của Lâm Kha tăng vọt thật là lợi hại á! Tựu trường đã cao như vậy rồi."

"Đúng vậy! Cũng không biết ăn cái gì."

Doãn Manh: Tôi cũng muốn biết nè!!! Cho nên rốt cuộc là ăn cái gì chứ!!! Bao nhiêu tiền! Mua mua mua! 【 vẻ mặt phát điên!

Trong chốc lát thời gian nghỉ trưa đã trôi qua rồi, các nam sinh đá banh còn lại đều trở về.

Lâm Kha đi về cuối cùng, vén áo khoác lên lau mồ hôi, tựa vào mép bàn của Doãn Manh.

Thật là đổi chỗ ngồi ngược lại càng dính người hơn......

Doãn Manh không chịu nổi mùi mồ hôi đám nam sinh này, bịt lỗ mũi: "Gì vậy!"

Lâm Kha nhìn cô một cái, lại đưa cho cô một hộp sữa tươi.

Doãn Manh:...... Thật là tên nam sinh không hiểu được cách từ bỏ ah.

"Tôi không muốn uống lạnh......" Cuối cùng Doãn Manh vẫn không cầm lòng được nhận lấy, tay vừa sờ vào thế mà lại ấm áp.

Doãn Manh kinh ngạc.

Lâm Kha lộ ra hàm răng trắng, hiên ngang cười một tiếng: "Mới vừa ở dưới lầu thuận tiện ủ ấm cho cậu xong."

Hàng sau Trần Tư Dĩnh cảm thấy mình sắp mù rồi, khóe mắt nhìn Vi Mẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Kha, hả hê thở phào một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui