Chu Chu nghe thấy câu hỏi này của Cố Kiều Niệm.
Bất giác nhìn về phía cô.
Lại không hiểu sao sởn hết cả gai ốc.
“Kiều Kiều, không lẽ chị nghi ngờ Cung Dịch…”
Cố Kiều Niệm không trả lời.
Ngày hôm nay không thể tham gia ghi hình.
Cố Kiều Niệm đợi trong phòng, đào lại hầu như tất cả những gì có thể tìm thấy được liên quan đến Trương Họa Nguyệt.
Trương Họa Nguyệt nổi tiếng từ khi còn trẻ.
Khi mất cũng mới có hai mươi tư tuổi.
Đồng thời cô cũng tìm những sự việc liên quan đến con trai Trương Họa Nguyệt.
Ghi chép có liên quan đến đứa trẻ.
Chỉ có sau khi Trương Họa Nguyệt bị bắt, thằng bé được gửi đến viện phúc lợi nào đó của thành phố Mạn.
Cố Kiều Niệm vội vàng lại tìm viện phúc lợi kia.
Thành phố Mạn là một nơi thần kỳ.
Giàu có nhất và nghèo khổ nhất đều tập trung tại đây.
Nơi ở của Trương Họa Nguyệt, được coi là khu ổ chuột, vì vậy đứa trẻ cuối cùng đã bị gửi đến một viện phúc lợi có môi trường rất tồi tệ, nhân viên phức tạp.
Cố Kiều Niệm tìm bất cứ những thứ có liên quan đến viện phúc lợi này.
Có hơn năm mươi phần trăm đều liên quan đến việc ngược đãi trẻ em.
Nếu như Cung Dịch thực sự là con trai của Trương Họa Nguyệt.
Anh đã ở đây trong bao lâu?
Đã từng trải qua những gì?
“Đừng xem nữa.”
Chu Chu cầm thuốc và nước ấm đi vào, tiện tay rút ipad trong tay của Cố Kiều Niệm ra.
“Chị chỉ tò mò mà thôi.” Cố Kiều Niệm cầm lấy nước và thuốc, lẩm bẩm một câu.
“Chị cũng đừng quá quan tâm đến Cung Dịch.” Chu Chu ngừng lại một chút: “Nếu như cậu ta thật sự bị di truyền của mẹ cậu ra… Thì thật đáng sợ.”
Cố Kiều Niệm nuốt thuốc xuống.
Cũng không biết do động tác quá chậm hay là vì cái gì.
Đắng đến tận tâm can.
Cô đưa cốc cho Chu Chu, trả lời qua loa: “Biết rồi mà.”
Hách Tiểu Điềm là đồ không tim không phổi.
Cô ấy sớm đã biết Cố Kiều Niệm bị ốm.
Lo lắng một hồi, sau khi biết không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Cô ấy xách máy ảnh, rồi đi làm trạm tỷ của Cung Dịch.
Buổi tối, sau khi ghi hình kết thúc, cô ấy mới vui vẻ ra về.
Cố Kiều Niệm vừa hay đang đi qua lại lại trong phòng khách.
“Hôm nay con trai em đỉnh thật!” Đặt máy ảnh xuống, Hách Tiểu Điềm uống cả một bình nước, còn chưa kịp ổn định nhịp thở, đã bắt đầu khen: “Vô cùng cuốn hút, những đồng đội kia của cậu ấy các chị đều biết, cậu ấy một gánh năm, còn đánh bại tất cả, ba trận thi đấu đều thắng hết, giành được chức quán quân."
Cố Kiều Niệm nghe, nhưng không nói gì.
“Sức lực của thanh niên trẻ tuổi đúng là tốt.” Hách Tiểu Điềm mệt mỏi ngồi xuống: “Các thành viên đều mệt lả ra, nhưng nhóm của cậu ấy thì rất vui vẻ, tự chi tiền đi lái mô tô trên biển.
Em thấy Cung Dịch ở tít đằng xa, giống như bay trên biển vậy, đẹp trai dã man! Thật sự đẹp trai lắm luôn!”
“Trời sắp tối rồi, còn lái mô tô gì trên biển nữa?” Cố Kiều Niệm nghe xong, bất giác cau mày.
Sau khi trời tối, trên biển ít nhiều gì cũng có nguy hiểm.
“Chắc không sao đâu nhỉ?” Hách Tiểu Điềm nhìn ra bên ngoài: “Một mớ hỗn độn!”
Cố Kiều Niệm: “…”
Cô không nói thì không sao.
Vừa nói ra cô càng thấy phiền hơn.
“Cung Dịch! Cung Dịch! Từ sáng đến tối chỉ biết Cung Dịch! Em làm việc với cậu ta luôn đi!” Chu Chu nhận cuộc gọi, đá một phát vào ghế sô pha mà Hách Tiểu Điềm đang ngồi.
“Nếu như Kiều Kiều đồng ý, cũng không phải là không thể mà” Vẻ mặt Hách Tiểu Điềm cười đầy ẩn ý.
“Không đồng ý!” Lần này Chu Chu chắc như đinh đóng cột.
Trong mắt Chu Chu.
Trên thế giới này, lợi ích của Cố Kiều Niệm là hàng đầu.
“Chị nổi giận cái gì hả?”
Cố Kiều Niệm nhìn thấy hai người lại sắp tranh cãi.
Đau đầu vội ngắt quãng: “Cuộc gọi của tổ chương trình?”
Chu Chu liền nghiêm túc: “Ừ, lát nữa tổ chế tác muốn qua đây quay để lấy tư liệu, giao thẻ nhiệm vụ của cuộc thi tiếp theo.”
“Ừ.” Cố Kiều Niệm trả lời
Hách Tiểu Điềm cũng lập tức nghiêm túc lại, vội vàng đi mở các thiết bị đã bị tắt ở trong phòng.
Một lúc sau.
Tiểu Cổ cũng đi lên tầng, chỉnh lại lớp trang điểm cho Cố Kiều Niệm.
Anh ấy vốn muốn làm tăng cảm giác yếu ớt của Cố Kiều Niệm trước ống kính.
Nói một cách đơn giản chính là phô bày sự thê thảm.
Dù gì bây giờ có vài người nổi tiếng cho dù không thê thảm thì cũng sẽ trang điểm cho thê thảm hơn.
Nhưng Cố Kiều Niệm không đồng tình.
Tiểu Cổ cũng không biết nói gì.
Mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Cố Kiều Niệm ra mở cửa, mở cửa ra, lại không phải là biên kịch đứng ở cửa.
Mà là giám đốc sản xuất, anh Nghiêm Trình Thành.
“Kiều Kiều, thẻ nhiệm vụ của cuộc thi tiếp theo.”
Cố Kiều Niệm nhận lấy, phớt lờ nụ cười ngây thơ vô tội của Nghiêm Trình Thành.
Đến bây giờ, cô vẫn tin ba người Nghiêm Trình Thành, Cung Dịch và Tư Bắc vô hại, bệnh của cô quả là không nhẹ.
“Cảm ơn.”
Đơn giản nói một câu cảm ơn.
Cố Kiều Niệm đóng cửa lại.
Nghiêm Trình Thành: “?”
Cái gì mà gọi là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết?
Anh ấy là một ví dụ!
Vốn muốn hỏi xem kiểu như tình trạng sức khỏe của cô sao rồi, có cần bác sĩ đến khám lần nữa không.
Nhìn xem.
Không thèm để ý đến anh ấy!
“Chụp, chụp cái gì mà chụp! Đóng rồi!”
Nghiêm Trình Thành quay đầu lại hướng về phía máy quay hét lên đầy tức giận.
Tổng biên đạo cũng đứng cạnh anh ấy.
Nghiêm Trình Thành nhìn cô ta hỏi: “Cung Dịch vẫn đang trên biển hả?”
“Ừ.” Tổng biên đạo cũng đau đầu: "Gọi mấy lần rồi, cậu ấy không quan tâm.”
Nghiêm Trình Thành nghĩ thầm.
Anh mà quan tâm thì mới lạ!
Đứa trẻ nghịch ngợm này lại giở chứng rồi, nói kiểu gì cũng không được.
Tối qua anh ấy nhìn Cung Dịch còn có vẻ mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Còn nghĩ rằng anh ấy thật sự kiểm soát được.
Nhìn xem! Nhìn cái mớ hỗn loạn bây giờ xem!
Ngoài lấy thực tập sinh ra trút giận, tàn bạo để khiến cho những đứa trẻ kia không còn tính cách ngang ngược nữa.
Anh ấy còn có thể làm gì?
Chẳng là cái thá gì cả!
Nghiêm Trình Thành lảm nhảm ra về.
Cố Kiều Niệm ở trước ống kính, bóc thẻ nhiệm vụ.
Trên thẻ nhiệm vụ có tổng cộng sáu bài hát.
Sau khi cố vấn lần lượt chọn, ngày mai thực tập sinh lại tiến hành lựa chọn.
Nhóm chọn trúng cố vấn nào, thì sẽ kết hợp sân khấu với cố vấn đó.
Cố Kiều Niệm nghe từng bài hát một.
Sau khi bàn bạc với Chu Chu và Hách Tiểu Điềm, quyết định chọn một bài hát vừa có nhịp điệu vừa gợi cảm.
Đến lúc này.
Quay thẻ nhiệm vụ đã kết thúc.
Sau khi Hách Tiểu Điềm tắt hết các thiết bị đi xong, bụng đói cồn cào đi ăn cơm tối.
Sau khi cô ấy rời đi.
Chu Chu bất lực nhìn Cố Kiều Niệm đang nghe nhạc.
“Kiều Kiều, chị không được đối xử như vậy với giám đốc Nghiêm.”
Cố Kiều Niệm không nói gì.
Chu Chu nói tiếp: “Em biết nói như này thực sự rất mất mặt, nhưng… Chúng ta đang ở giới giải trí ăn tươi nuốt sống, có chỗ để dựa vào còn tốt hơn là không.”
Cố Kiều Niệm nhìn thì mặc dù đang ở vị trí cao, mọi thứ đều thuận lợi.
Nhưng thực tế như thế nào, Chu Chu người phụ trách công việc quản lí của Cố Kiều Niệm là biết rõ nhất.
Trong cái giới này, có vô số quy tắc ngầm khác nhau và yêu ma quỷ quái đang đội lốt con người.
Bây giờ họ thực sự thuận buồm xuôi gió.
Đó là bởi vì Cố Kiều Niệm vừa mới bắt đầu cuộc hành trình mạo hiểm này.
Cũng tình cờ gặp được Nghiêm Trình Thành không có ác ý, trước mắt thì là vậy.
Nhưng sau này thì sao?
Đường còn dài.
Bọn họ cần có vũ khí, cần có áo giáp.
Mà Nghiêm Trình Thành anh ấy có tài nguyên phong phú, là nơi dựa dẫm mà mọi người cầu cũng không được.
“Em yên tâm, trong lòng chị đã có tính toán rồi.” Cố Kiều Niệm nhìn dáng vẻ vừa lo lắng vừa sợ hãi của Chu Chu, duỗi tay ra vuốt đầu cô ấy để an ủi.
Chu Chu là người đại diện của cô.
Bao nhiêu thứ không hay ập đến chỗ cô ấy, cô ấy sẽ trực tiếp loại bỏ hết.
Cũng sẽ không để Chu Chu biết.
Cố Kiều Niệm hiểu cho sự sợ hãi và lo lắng của cô ấy..