Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh


Giới giải trí luôn thay đổi chỉ trong nháy mắt.

Người nào gặp phải chuyện gì, trong vài phút sẽ có thể lan rộng như một ngọn lửa đang hoành hành trên đồng cỏ.

Chu Chu vừa đi nghe ngóng thì biết được nghệ sĩ của Lãng Đình đã bị Hoàn Ảnh và Sáng Thế Kỷ phong sát rồi.

“Cung Dịch đúng không?” Chu Chu liếc nhìn Cố Kiều Niệm.

“Ừm.” Cố Kiều Niệm gật đầu.

“Đáng đời!” Chu Chu quở trách: “Trước kia bà ta một lời không hợp thì suốt ngày phong sát người nọ phong sát người kia, hôm nay cũng coi như báo ứng của bà ta đến rồi!”
Cố Kiều Niệm hơi nhướng mày rồi nói: "Nghệ sĩ đó, chúng ta không ký."
“Cái loại nhà trên vừa xảy ra chuyện liền đi tìm nhà dưới này, đương nhiên chúng ta không cần rồi.” Chu Chu nghiêm túc nói.

Cố Kiều Niệm gật đầu.

Chu Chu suy nghĩ một chút rồi ghé sát tới gần cô: "Kiều Kiều, chắc chị sẽ không cảm thấy Cung Dịch lo chuyện bao đồng rồi giận cậu ấy chứ?"
Cố Kiều Niệm nhìn Chu Chu: "Chị có bị thần kinh đâu?"
Chu Chu: "…"
Xét về mặt nào đó thì đúng là như vậy.

Khi Chu Chu đọc tiểu thuyết hay xem phim truyền hình dài tập, cô ấy thường thấy kiểu nữ chính thế này, bởi vì nam chính tự quyết định giúp đỡ nữ chính, thế là cô ta vô cùng tức giận!
Giống như nam chính giết cả nhà cô ta vậy.

Sau đó lại muốn chia tay, lại muốn sống chết không quay lại nữa.

Đây không phải bị thần kinh sao?
“Cung Dịch sẽ có chừng mực.” Cố Kiều Niệm nói.

“Vậy thì tốt.” Chu Chu đáp.

Cảnh ngộ thảm thương của Lãng Đình không gây ra bất kỳ sóng gió nào trong lòng Cố Kiều Niệm.

Nói cho cùng, đó cũng là do sự kiêu ngạo và độc đoán của bà ta gây ra.

Tự Lãng Đình cho rằng Cố Kiều Niệm là một người dễ bị bắt nạt, thế nên muốn giẫm đạp cô, để cô thấy rằng bà ta giỏi đến mức nào.

Loại người ngạo mạn như Lãng Đình nói không chừng đến bây giờ cũng không đặt nguyên nhân của sự việc lên bản thân để suy nghĩ.

Không lâu sau, Cố Kiều Niệm lên máy bay, bay tới Đế Đô.

Cô tới Đế Đô tham gia lễ ra mắt sản phẩm mới do mình làm đại diện.

Sau khi kết thúc còn có một tiết mục phỏng vấn của cánh truyền thông chính thống.

Cố Kiều Niệm rất ít khi tham gia những hoạt động như ra mắt sản phẩm mới này, vì thế lúc ra ngoài đã bị tình hình ở hiện trường làm ngơ ra một lúc.

Buổi ra mắt sản phẩm lần này được tổ chức ở bên trong một khu trung tâm thương mại cỡ lớn.

Vừa nhìn ra ngoài, sảnh lớn nơi tổ chức buổi ra mắt ở tầng một chật kín người, tầng 2, 3, 4, 5 cũng không biết có bao nhiêu người hâm mộ đang chen chúc.

“Tối qua chị còn thấy blogger nói sức giết fan của chị quá mạnh, bọn họ sắp thoát fan hết rồi.” Cố Kiều Niệm nói nhỏ với Chu Chu: “Lừa người.”
“Chị đừng lảm nhảm nữa, chú ý thần thái! Cười lên!”
Cố Kiều Niệm vừa ngước mắt lên đã trở thành một nữ minh tinh ưu nhã phóng khoáng, đẹp đến mức phát sáng.

Ngay sau đó cô bước lên sân khấu.

Ngay khi cô vừa xuất hiện, tiếng hò hét tại hiện trường gần như muốn lật tung cả tòa nhà lên.

Cố Kiều Niệm bất lực mỉm cười, sau đó chầm chậm làm một động tác bảo mọi người dừng lại.

Điều khiến người ta kinh ngạc là tiếng huyên náo trong chốc lát đã dừng lại.

Chu Chu sững sờ.

Đến bản thân Cố Kiều Niệm cũng thấy có chút kinh ngạc, sau đó giơ ngón tay cái cho các fan của mình.

Ngón tay cái vừa giơ ra, phía dưới lại bắt đầu có tiếng hò hét.

Cố Kiều Niệm: “…”
Nói chung là Cố Kiều Niệm tham gia lễ ra mắt này rất vui vẻ.

Từ trò chơi đến tương tác với fans ở hiện trường đều rất thoải mái.

Sau khi lễ ra mắt kết thúc, tiết mục phỏng vấn cũng được tiến hành rất thuận lợi.

Bây giờ trên người Cố Kiều Niệm có rất nhiều chủ đề có thể nói rồi, hơn nữa về cơ bản cô cũng không có quá nhiều chủ đề cấm kỵ gì, MC phỏng vấn cũng rất vui vẻ.

Có điều…
Sau khi kết thúc phỏng vấn, sự việc lại có chút không ổn.

Cố Kiều Niệm chạy tới bên cửa sổ ở khách sạn, sững sờ nhìn cơn mưa ào ạt bỗng nhiên giáng xuống.

“Mưa to thế này sao máy bay cất cánh được đây?”
Cố Kiều Niệm nhăn mày, cô đã nói với Cung Dịch rằng buổi tối sẽ cố gắng về tới nơi rồi.

“Trừ khi biết bay, nếu không tối nay chúng ta chắc chắn không về được rồi.” Chu Chu nói: “Chị báo lại một tiếng cho Cung Dịch đi.”
“Chị biết rồi.” Cố Kiều Niệm đáp lại, sau đó gọi điện thoại cho Cung Dịch, anh bắt máy rất nhanh.

“Đế Đô mưa to, chuyến bay của tôi bị hủy rồi.” Cố Kiều Niệm nói.

“Tôi biết rồi, chị cứ ở trong khách sạn, đừng chạy lung tung.” Cung Dịch dịu dàng dặn dò.

“Ừm.” Cố Kiều Niệm đáp lại: “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được.”
Điện thoại đã cúp, Cố Kiều Niệm nằm liệt trên ghế sofa.

“Chị đó, chị cứ như này không được đâu, mới có một ngày không gặp mà làm như mất hồn vậy!” Chu Chu lắc đầu: “Cung Dịch là hồ ly tinh thật hả? Cậu ấy có ma lực lớn vậy sao?”
Cố Kiều Niệm liếc nhìn cô ấy: “Có thể nói là cậu ấy có bản tính của hồ ly tinh.”
Vốn dĩ đã sắp xếp xong để trở về, cuối cùng lại bị một cơn mưa to giữ lại ở đây.

Người sắp gặp được, bây giờ lại không gặp được nữa.

Thế nên trong lòng Cố Kiều Niệm vẫn có chút thất vọng.

Cơn mưa bên ngoài rơi càng lúc càng nặng hạt.

Cố Kiều Niệm cuộn mình trên sô pha đọc kịch bản, đọc mãi đọc mãi, cảm giác mí mắt ngày càng nặng.

Không đến một lúc sau, cô đã nằm ngủ trên sô pha rồi.

Trong khi ngủ, Cố Kiều Niệm lại bắt đầu nằm mơ.

Cô mơ thấy Cung Dịch.

Mơ thấy cái hồ bơi đó.

Còn mơ thấy những bông hoa tường vi lớn màu hồng.

Cung Dịch cách một cánh hoa màu hồng, hôn lấy cô.

Thì ra nụ hôn này lại không chân thực chút nào cả.

Nhưng cứ hôn mãi hôn mãi, nụ hôn liền trở nên chân thực hơn rồi.

Thậm chí, có lúc Cố Kiều Niệm còn bị hôn đến mức không thở nổi.

Lần cuối cùng, cô mơ màng mở mắt ra.

“Tỉnh rồi?”
Cô nhìn người trước mặt, mắt chớp nhẹ: “Cung Dịch?”
“Không thì sao, chị hy vọng sẽ là ai?” Cung Dịch nhìn cô, nhướng mày hỏi.

Cố Kiều Niệm lại chớp chớp mắt: “Giấc mơ này của mình, thế mà lại là mộng trong mộng.”
“Mơ thấy tôi hả?” Cung Dịch cười hỏi.

“Ừ.” Cố Kiều Niệm sát lại gần, hôn nhẹ Cung Dịch một cái.

“Lần này, là giấc mơ đẹp sao?” Cung Dịch hỏi.

Dường như trước đây khi Cố Kiều Niệm mơ thấy anh… đều là ác mộng.

Cố Kiều Niệm nghĩ một lúc.

Bên trong hồ bơi, đều là hoa tường vi màu hồng.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua hoa tường vi, phản chiếu lại khiến nước trong hồ bơi cũng trở thành một màu hồng phấn nhạt.

Cô và Cung Dịch ngồi bên cạnh hồ bơi, cách một cánh hoa hôn nhau.

“Đẹp!”
Cố Kiều Niệm gật đầu.

“Vậy thì tốt.” Cung Dịch lại bắt đầu hôn cô.

Cứ hôn như vậy, Cố Kiều Niệm bắt đầu cảm thấy không đúng lắm.

“Chờ chút.”
Cố Kiều Niệm nâng má anh lên, đẩy nhẹ ra.

“Có phải tôi đang nằm mơ không?”
“Đương nhiên.” Cung Dịch cười rất tươi: “Là tôi tới tìm chị đó.”
Cố Kiều Niệm lập tức ngồi dậy.

Cô nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Cung Dịch: “Mưa to như thế này, sao cậu đến được vậy?”
“Tôi xem dự báo thời tiết rồi, biết được tối nay Đế Đô có mưa, sợ chị không về được, thế nên chập tối tan học xong là tôi bay tới đây.” Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, vuốt nhẹ má cô.

Cố Kiều Niệm rất vui, trực tiếp ôm lấy Cung Dịch, hôn lên mặt anh.

Cung Dịch được cô hôn nên vô cùng vui mừng.

Anh ôm Cố Kiều Niệm, nhìn gương mặt cô đều là ý cười.

Hôn xong, Cố Kiều Niệm lại nâng gương mặt Cung Dịch lên, ấm ức nói: “Cứ tưởng rằng hôm nay không gặp được cậu, tôi còn đang hơi buồn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui