Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh


Bình thường mà nói.

Cho dù đoàn làm phim có lớn đến đâu cũng không chạy khỏi các mối quan hệ.

Dưới tình huống như thế, ngoại trừ là kiểu cứng rắn không có quan hệ, các nhân vật được giao về cơ bản là có cũng được không có cũng được, sau khi lược bỏ bớt, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện.

Điều này cũng nhằm giảm rủi ro do những người sử dụng quan hệ mang lại trước và sau khi sản xuất và phát sóng tập phim.

Nhân vật của Trần Ninh Ninh là thuộc về kiểu này.

Có cô ta hay không có cô ta đều không làm chậm trễ tiến độ quay phim của đoàn làm phim.

Mấy ngày nay bởi vì Trần Ninh Ninh này, đạo diễn vì mối quan hệ này thật sự như cái mụn ở lưng, ăn ngủ không yên.

Nhìn Trần Ninh Ninh lái xe rời đi.

Đạo diễn vui vẻ đứng lên.

Bởi vì vết thương trên mặt Trần Ninh Ninh không thể lành lại trong thời gian ngắn.

Nếu ông ta muốn thải cô ta cũng hoàn toàn có lý, có chứng cứ.

“Người đó, trước đó nhân vật này đã định quyết định cho diễn viên nào?”
Trợ lý đạo diễn vội vàng nói: “Quyết định là…”
“Cho dù là ai, cũng mạnh hơn cô ta, mau gọi người đến chữa cháy đi!” Đạo diễn cười ha hả cắt ngang.

Vì để phòng người sau này Trần Ninh Ninh đến khóc lóc om sòm làm yêu làm sách.

Trong đầu đạo diễn nghĩ, một không làm hai không nghỉ, trước hết để cho người ta diễn vai này.

Đến lúc đó ông ta cũng có lý do từ chối bên phía vợ.

Ha ha!
Vì sao đạo diễn làm như thế, trong lòng Cố Kiều Niệm hiểu rõ.

“Kiều Niệm à.”
Đạo diễn vừa quay đầu lại, nhìn thấy Cố Kiều Niệm, vẻ mặt cũng có hơi ngượng ngùng.

Ông ta cũng là một lão pháo trong giới giải trí cơ mà.

Đoạn đối thoại giữa Cố Kiều Niệm và Trần Ninh Nnh ban nãy, ông ta nghe thấy còn có thể không biết có chuyện gì sao?
Trần Ninh Ninh đây là trộm gà bất thành còn mất nắm gạo!
Muốn hại Cố Kiều Niệm, kết quả thông minh lại bị thông minh hại, khiến chính bản thân cô ta nhận kết cục thê thảm.

“Cũng không gạt cô, người này là do vợ của tôi tuyển chọn.” Đạo diễn mặt dày xin lỗi: “Mấy ngày nay cô ấy không ít lần làm phiền cô và Cung Dịch, tôi thật lòng xin lỗi.

Cũng may ông trời phù hộ, có thể xem như đã đi rồi.”
“Không sao, làm thế nào cũng được, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến việc quay phim là được.” Cố Kiều Niệm nói.

Cung Dịch không lên tiếng.

Đạo diễn tiếp xúc với Cung Dịch mấy ngày, cũng đã quen với tên nhóc này, bình thường cho dù trời có sập xuống, chân mày cũng không nhíu lấy một cái.

Ông ta chấp nhận cá tính của mấy thanh niên.

Chỉ cần năng lực làm việc mạnh, cho dù có là ông trời cũng được!
Một đoạn nhạc đệm nhỏ.

Trong đoàn làm phim, không có một tia nước nào bị khuấy động, việc quay phim cứ lặng lẽ tiến hành theo lẽ thường.

Nhưng…
Trần Ninh Ninh không cho là thế.

“Anh lái nhanh một chút, tất cả người trong đoàn làm phim đều đang chờ tôi để bắt đầu công việc đấy! Dây dưa lằng nhằng, làm chậm trễ buổi quay phim, anh gánh trách nhiệm nổi không?”
Trên xe.

Trần Ninh Ninh không ngừng thúc giục tài xế.

Đường xuống núi, trời mưa suốt cả đêm, vốn vô cùng khó đi.

Tài xế có muốn nhanh cũng không nhanh nổi.

“Cô chủ, chườm một túi đá sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.” Nữ người làm sợ hãi nói.

Trần Ninh Ninh nghe thấy giọng nói của cô ta lập tức nổi điên lên.

Giơ tay lên cho cô ta một bại tai: “Đồ rác rưởi vô dụng, uổng công tôi tin tưởng cô như thế, nếu không phải do chủ ý của cô, tôi có thể biến thành như thế sao? Nếu khuôn mặt tôi bị huỷ, Cố Kiều Niệm chạy không thoát, cô cũng chờ bị lột da đi.”
Nữ người làm ôm mặt, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Qua một lúc.

Cả người Trần Ninh Ninh bắt đầu nhột không chịu được.

Nhất là vết thương trên mặt cô ta.

Cô ta không nhịn được gãi mấy cái, trên da thịt lập tức xuất hiện vết máu mơ hồ.

Dưới sự đau khổ như thế.

Cuối cùng Trần Ninh Ninh cũng tới bệnh viện.

Sau khi bác sĩ xử lý khẩn cấp, mặc dù cũng khá hơn một chút, nhưng Trần Ninh Ninh lại sợ khuôn mặt sẽ bị huỷ.

Lại cuống cuồng, lật đật chạy tới Thành Đô.

Trên đường.

Trần Ninh Ninh càng nghĩ càng thấy giận.

“Tìm công ty tiếp thị cho tôi, nói rằng Cố Kiều Niệm ghen tị với tôi, cố ý bỏ nguyên liệu gây dị ứng để tôi bị dị ứng huỷ hoại nhan sắc!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hotsearch gì cũng sắp xếp hết đi! Tôi muốn cho cô ta biết đụng đến tôi sẽ có kết quả thế nào!”1
Đoán chừng mua người bôi đen Cố Kiều Niệm cũng không dễ như thế.

Trần Ninh Ninh phải bỏ ba triệu mới sắp xếp xong chuyện này.

Sau đó chờ xem Cố Kiều Niệm bị bôi đen.

Khoảng bảy, tám giờ tối.

Khoảng thời gian này, là khoảng thời gian lưu lượng internet tập trung nhiều nhất.

Trần Ninh Ninh vừa đến một bệnh viện tư nhân ở Thành Đô, chuẩn bị gặp bác sĩ khoa da liễu.

Lúc nữ người làm đến lấy số.

Trần Ninh Ninh đang ngồi trong phòng khách.

Mời vừa ngồi xuống, điện thoại di động đã nhận được một tin chuyển tiếp trên wechat.

Cô ta mở ra xem một chút.

Là một người bạn học của cô ta, nhà cũng có tiền, bình thường luôn thích so sánh bản thân mình với cô ta.

“Cục cưng, cậu có khoẻ không?”
“Tớ thấy cậu trên hotsearch.”
Trần Ninh Ninh nhìn một cái.

Nhanh chóng lên tinh thần.

Không ngờ, công ty tiếp thị nào lại đáng tin như thế.

Chỉ trong một ngày, sắp xếp hotsearch của cô ta vào lúc lưu lượng đắt tiền nhất.

Hơn hai trăm vạn này xài đúng chỗ.

“Sao? Có sao? Hôm nay tớ không thoải mái, không có lên mạng.” Trần Ninh Ninh tức giận trả lời.

Cô ta gửi tin nhắn xong.

Điện thoại di động giống như bị chấn động vậy.

Tin tức bắt đầu đến liên tục không ngừng.

Ban đầu Trần Ninh Ninh cho rằng phần lớn những tin tức này đều là quan tâm đến cô ta.

Thế nhưng lúc này lại nhìn thấy một tin tức bị đẩy ra.

“Bạo lực học đường rác rưởi, kéo vào danh sách đen.”
Người này, chính là con trai của một đại gia đá quý trong nước.

Dáng vẻ bình thường như trình độ học vấn rất tốt, rất có năng lực.

Anh ta chính là một trong những ứng cử viên con rể tương lai trong danh sách của cha mẹ Trần Ninh Ninh.

“Cái gì mà bạo lực học đường?”
Cả người Trần Ninh Ninh cũng ngây ngẩn.

Lúc này.

Người bạn học gửi tin nhắn cho cô ta gửi tới một nụ cười giả tạo.

“Tôi chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ, cả nhà cô từ đầu tới cuối đều là giả, đồ ngu ngốc.”
Trần Ninh Ninh càng bối rối.

Cô ta thật sự đã nói cô nàng này chỉnh sửa từ đầu đến cuối, tin tức này là giả.

Thế nhưng chuyện này sao cô ta biết được chứ?
Trần Ninh Ninh vội vàng trả lời: “Cục cưng, có ai nói bậy nói bạ gì trước mặt cậu sao? Dù có thế nào cậu cũng đừng tin! Quan hệ của chúng ta tốt như thế, sao tớ lại nói cậu như thế được chứ?”
Sau khi gửi đi.

Nhắc nhở đối phương đã không còn là bạn tốt của cô ta nữa.

Trần Ninh Ninh tức giận.

“Khốn kiếp! Vốn phẫu thuật thẩm mỹ, còn không cho người ta nói?”
Mắng xong.

Trần Ninh Ninh nghĩ tới hotsearch.

Dần dần ý thức được có gì không đúng.

Cô ta thoát khỏi khung chat, nhìn lướt qua danh sách trò chuyện.

Tuỳ tiện ấn một cái.

Đều đang hỏi cô ta, có chuyện gì xảy ra trên hotsearch.

Trần Ninh Ninh không để ý tới việc trả lời tin nhắn.

Lập tức lên weibo.

Tên cô ta đã bùng nổ trên vị trí đầu tiên của hotsearch.

Đây có thể là sự nổi tiếng mà cô ta hằng mơ ước từ đó tới giờ…
Hai tay Trần Ninh Ninh run rẩy bấm vào.

Hotsearch đầu tiên.

Bạo: Trần Ninh Ninh, con gái của ông trùm trong ngành đường ống Trần Đông Quản, quá khứ bạo lực học đường với học sinh nghèo học giỏi, ép người ta nhảy lầu thành người thực vật.

Trong đầu Trần Ninh Ninh nổ ầm một tiếng.

Chuyện này.

Là chuyện sáu năm trước.

Khi đó cô ta vẫn còn đang học cấp hai.

“Sao lại bị người tung ra, nhà chúng ta bỏ nhiều tiền như thế, thứu ruồi bọ! Cầm tiền xong trở mặt không nhận!”
Trần Ninh Ninh nhanh chóng nổi giận trong phòng khách quý.

Trong phòng khách quý.

Còn có những người bệnh nhân khác đang đợi.

Ánh mắt rối rít nhìn sang.

Trần Ninh Ninh trợn to mắt: “Nhìn cái gì! Có gì để nhìn!”
Cô ta gào xong.

Nữ người làm vội vàng chạy tới.

“Cô chủ, chúng ta đổi bệnh viện khác khám đi.”
“Tại sao?” Trần Ninh Ninh tức giận hỏi: “Khoa da liễu ở bệnh viện này đứng đầu toàn thế giới, mặt của tôi đã như thế rồi, đương nhiên phải khám ở bệnh viện tốt nhất!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui