Chương 104:
Quan Dĩ Đồng bị Mộc Dao "nuôi dưỡng" ở nhà mấy ngày như thế.
Mộc Dao không nghĩ quá nhiều, cô cũng lười tính toán với người phụ nữ như Quan Dĩ Đồng, lúc kích động cũng nói đôi ba câu, nhưng chỉ là lời nói trong lúc tức giận, hôm đó nhìn thấy Quan Dĩ Đồng ngã sụp xuống trước mắt mình, Mộc Dao liền biết, bản thân không thể hoàn toàn mặc kệ Quan Dĩ Đồng, người này, cho dù cô và Quan Dĩ Đồng dây dưa hay có liên quan thế nào, cho dù chỉ có lấy thân phận quen cùng biết, cô cũng không thể bỏ mặc cô ấy, ít nhất là hiện tại.
Tiếp tục nói những chuyện này cũng không tác dụng gì, trước đây Mộc Dao luôn cảm thấy, tình yêu ấy mà, nhất định là tình song phương mới có thể, chỉ có một người độc diễn, cô không thích hát, càng không muốn hát, đáng tiếc, chưa bao lâu đã bộp bộp vả mặt mình, gặp Quan Dĩ Đồng, Mộc Dao mới biết, tình yêu không có lí do, cũng chỉ phù hợp với đạo lí, yêu là yêu thôi.
Tay nghề của Tôn Đông Mai cũng không tệ, Quan Dĩ Đồng cho dù có tùy hứng thế nào, có bố mẹ Mộc ở nhà, bản thân cũng không tiện không để ai vào mắt, cho nên ngày đầu tới nhà Mộc Dao, Mộc Dao bưng đồ ăn lên tầng, những bữa còn lại, Quan Dĩ Đồng đều xuống dưới nhà cùng ăn cơm với người nhà họ Mộc ở nhà ăn.
"Đồ ăn có vừa miệng không?" Mẹ Mộc Dao hỏi.
"Ngon lắm ạ, cảm cơn bác gái."
"Này, canh này, múc vào bát cho nguội đi." Bố Mộc Dao nói.
"Vâng, cảm ơn bác trai."
"Thật phiền hai người." Quan Dĩ Đồng hiếm thấy diễn vai gái ngoan trước mặt trưởng bối, Mộc Dao cắn đũa hứng thú quan sát, Quan Dĩ Đồng còn có một phương diện này sao? Quan Dĩ Đồng còn có phương diện này, thật khiến người ta không thể tin nổi.
Quan Dĩ Đồng lườm nhìn Mộc Dao một cái, dùng tay che mí mắt, đôi mắt trắng dã có thể bay lên trời, cứ như thế khoảng một tuần, Quan Dĩ Đồng quả thật ở nhà Mộc Dao tới sắp mốc meo, điều quan trọng nhất là mỗi ngày không thể ngủ nướng, mỗi sáng đều bị Mộc Dao kéo dậy ăn sáng, một hai ngày đầu, Quan Dĩ Đồng tận lực kiềm chế tính tình lúc rời giường của bản thân, mới không cắn một cái lên cổ Mộc Dao, cô ấy sắp phát điên lên, mỗi ngày tám giờ sáng dậy ăn sáng, đó là thói quen sinh hoạt từ ngày nào tháng nào rồi, ăn sáng xong thì đi tản bộ trong khu nhà, tản bộ xong lại chơi cờ cùng bố Mộc Dao, một cô gái trẻ trung như cô ấy, ngày ngày đều chơi cờ cùng ông chú trung niên hơn năm mươi tuổi, tuổi trưa tới giờ thì ăn cơm, ăn xong thì ngủ trưa, hai ba giờ chiều lại chơi mạt chược cùng mẹ Mộc Dao, bốn người, trong đó ba người là người một nhà, bàn mạt chược này phải chơi thế nào đây? Cuộc sống trôi qua như người tới cái tuổi sắp đi vào lòng đất, quan trọng nhất là Quan Dĩ Đồng thèm rượu, thèm tới mức hoảng loạn, vô cùng hoảng loạn, vô cùng trống rỗng, cô ấy biết nhà Mộc Dao có rượu, nhưng tìm thế nào cũng không ra, cô ấy cũng không thể đào nhà Mộc Dao lên ba tấc đất, hôm đó, nhân lúc bố Mộc Dao cùng mẹ Mộc Dao đi mua đồ ăn, Quan Dĩ Đồng quả thật chịu không nổi nữa, nhân lúc Mộc Dao đang ngủ trên sô-pha, liền chuẩn bị xách túi chuồn đi.
"Đứng lại!" Kết quả người kia giả vờ ngủ.
Quan Dĩ Đồng trào lên một hơi, dừng bước chân lại, hơi thở đó tích tụ, dần dần lan tràn, "Chị tỉnh rồi à? Vừa hay, tôi nói chị nghe, tôi phải về nhà rồi, mấy ngày qua cảm ơn sự chăm sóc của chị." Quan Dĩ Đồng nói rất nhanh, không cho Mộc Dao chút cơ hội nào.
Mộc Dao nhanh chân lên phía trước bắt lấy cánh tay Quan Dĩ Đồng, "Cơ thể em còn chưa khỏe, em về đó làm gì?"
"Tôi ở nhà chị mấy ngày rồi, tôi cũng không quen."
"Sao lại không quen, được rồi, vậy tôi theo em về nhà em, nhưng không có ai nấu cơm cho chúng ta, ăn đồ ăn ngoài mãi cũng không vệ sinh sạch sẽ." Mộc Dao vẫn chỉ suy nghĩ những thứ trên bề mặt.
"Mộc Dao!" Quan Dĩ Đồng hất tay cô ra, "Cứ để vậy đi, đừng để ý tới tôi nữa, tự tôi có thể chăm sóc bản thân."
"Em có thể sao? Chăm thế nào? Ngày ngày ngâm mình trong rượu? Ba bữa thất thường, muốn ăn thì ăn, không muốn thì không ăn, dạ dày của em, bác sĩ nói nếu không chăm sóc cho tốt thì sẽ phế, sẽ hỏng mất, em hiểu không?"
"Được rồi, sao hiện tại chị lại lắm lời thế, tôi muốn sống thế nào là chuyện của tôi, không liên quan tới chị, mấy ngày này, sự chăm sóc của chị và người nhà chị, tôi rất cảm ơn, thật đấy..."
"Cái rắm, em cảm ơn, nếu em cảm thấy cảm ơn dù chỉ một chút thôi em sẽ không nói ra những lời ngu xuẩn như thế."
"Tôi ngu xuẩn sao? Chị có phiền không hả, ngày ngày muốn quản tôi, chị là gì của tôi?" Quan Dĩ Đồng phiền muộn nói.
"Em...!bà tướng nhà em!" Mộc Dao tức giận không thôi, "Cho nên những ngày qua ở bệnh viện cùng em, mấy ngày mẹ tôi nấu cơm cho em, lòng tốt của tôi bị coi là lo chuyện bao đồng."
Quan Dĩ Đồng không lên tiếng, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Mộc Dao bị cơn tức kíƈɦ ŧɦíƈɦ, căn bản không ngăn cản nổi, vội đuổi theo chặn trước mặt Quan Dĩ Đồng, ngẩng cổ lên, gò má đỏ ửng, "Lên cơn nghiện rượu rồi chứ gì? Muốn uống tới say mèm, không màng thế sự, đúng không? Tôi lấy rượu cho em là được chứ gì."
Nói xong, Mộc Dao quay người vào phòng bếp lấy ra mấy chai rượu trắng, "Uống đi, uống tìm chết đi."
Quan Dĩ Đồng không động đậy, chỉ nhíu mày, "Mộc Dao, đừng trẻ con nữa, chỉ là tôi không quen với cuộc sống ở đây, tôi thích ở một mình trong nhà của tôi, chị nói nó là ổ chó cũng được, là gì cũng được, tôi không quen mỗi sáng phải dậy lúc tám giờ để ăn sáng, cũng không thích buổi tối mười một giờ phải đi ngủ, đúng, tôi thích uống rượu, tôi thích uống rượu cũng không tới lượt chị chỉ trích."
"Chỉ trích?" Mộc Dao tức tới thở không ra hơi, bàn tay nắm lấy cổ tay Quan Dĩ Đồng rất dùng sức, chọc lên tay khiến Quan Dĩ Đồng rất đau.
"Chị làm tôi đau." Quan Dĩ Đồng nhíu mày.
"Em còn biết đau? Uống rượu tới mức xuất huyết dạ dày, lúc uống tới viêm dạ dày em đâu biết đau..."
Hai người đang cãi nhau kịch liệt, hoàn toàn không quan tâm tới âm thanh gõ cửa bên ngoài, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Mộc Dao căn bản không để tâm, nhưng điện thoại phiền phức không ngừng vang lên, Mộc Dao sốt ruột cầm lên, vừa nhìn, lại là cuộc gọi của Cố Minh.
"Mở cửa! Cãi nhau cái gì? Sắp sập nhà rồi kia."
Mộc Dao nghe thấy âm thanh đầu bên kia của Cố Minh, lúc này mới mở cửa, Cố Minh đứng trước cửa, phía sau cô ấy là thư kí nhỏ, tay Chung Hiểu Âu đập cửa tới đau, hai người cãi nhau quá kịch liệt, bọn họ liên tục gõ cửa nhưng không ai trả lời.
Cố Minh nhấc chân vào nhà, thấy gương mặc Mộc Dao sắp tức tới tái đi, sắc mặt Quan Dĩ Đồng cũng không quá tốt, Quan Dĩ Đồng nhìn hai người rồi cười cười, lúc này Quan Dĩ Đồng còn có thể cười được, tại sao lại không cười được chứ? Cãi nhau với Mộc Dao, cũng thật đã đủ rồi, túi xách của Quan Dĩ Đồng bị Mộc Dao giật xuống, thậm chí không cần chiếc túi xách đó nữa, đi thẳng ra cửa, Cố Minh nói nhỏ bên tai Chung Hiểu Âu, "Em đi theo tổng giám đốc Quan đi."
"Em?" Chung Hiểu Âu hé miệng, nhưng không lên tiếng, cô không đối phó nổi tổng giám đốc Quan đâu.
Lồng ngực Mộc Dao phập phồng không yên, cứ thế nhìn chằm chằm Quan Dĩ Đồng ra khỏi nhà mình, cô không có quá nhiều cảm xúc, chỉ cảm nhận được một ngọn lửa trong lòng, dần dần lan tràn từ lồng ngực, thiêu đốt cả trái tim tới đau đớn, ngọn lửa ấy không thể dập tắt, liền ném điện thoại nắm trên tay lên tường, phát ra âm thanh chói tai, Cố Minh lùi về sau, đẩy Mộc Dao lên sô-pha, lúc này mới nhìn mặt tường ở một bên, sức lực quá lớn, đập nát một góc, nhìn lại điện thoại, đã vỡ nát không thành hình, "Ngày ngày đập điện thoại, điện thoại không cần dùng tiền mua à?" Cố Minh tiếc nuối nói.
Mộc Dao nằm ngửa trên sô-pha, đã không muốn nói chuyện, dù chỉ một chữ.
Cố Minh nhìn cô, thở dài, đứng dậy rót một cốc nước nóng cho cô, "Uống chút nước đi."
"Ôi chao, khuôn mặt này, có thể xào thành gan lợn rồi." Cố Minh vỗ lên mặt Mộc Dao, lại khẽ khàng vuốt ve, "Được rồi, được rồi, giận quá hại gan, đã cãi nhau thành thế kia rồi, chúng tôi ở ngoài cửa đã nghe hết rồi, sao lại cãi nhau nữa?"
Mộc Dao hít sâu một hơi, nhìn ra cánh cửa đang mở, lướt qua cánh cửa ấy đã không thấy được bóng dáng Quan Dĩ Đồng cùng Chung Hiểu Âu, sống mũi chua chua, không biết tại sao bản thân lại như thế, có bệnh, thật sự, giống hệt Quan Dĩ Đồng, đều có bệnh.
"Ở đây đang yên đang lành, nói muốn quay về liền quay về."
"Thì ở nhà mình quen hơn, tự do hơn, cậu nổi nóng như thế làm gì?"
"Em ấy quay về? Quay về chỉ có một mình, ở đây đã nhịn uống rượu lâu như thế, về đó không ai để ý em ấy, em ấy sẽ uống thành cái gì? Một mình đau chết ở nhà, có ai phát hiện không?" Mộc Dao nói tới kích động, không nhịn được đứng lên.
"Vậy thì cậu đi theo cô ta về đó là được."
"Tôi nói rồi, bị người ta kêu phiền phức, mẹ kiếp, không quan tâm em ấy nữa, mặc kệ đi, tùy em ấy, em ấy nói cũng đúng, tôi là gì của em ấy, tôi còn mặt dày quản em ấy, quan tâm em ấy làm gì.
Chỉ có mình em ấy muốn sống tự do tự tại? Tôi không muốn sao? Ngày ngày ở viện chăm em ấy, kết quả em ấy không cần, mặc em ấy đi." Mộc Dao mệt mỏi ngồi trên sô-pha, cô cũng đã chịu đựng đủ rồi, nên làm, không nên làm.
"Được rồi, mặc kệ cô ta, nếu cô ta ở một mình thật sự ngất xỉu trong nhà cô ta, trái tim của cậu có yên được không? Thoải mái sao?" Cố Minh một dao thấy máu nói.
"Vậy tôi có thể làm gì chứ? Ngày ngày tôi bám lấy em ấy sao? Không quản nổi, em ấy muốn sống cuộc sống của mình, thì để em ấy đi, em ấy muốn chết, ai có thể cản được." Mộc Dao vẫn đang trong cơn tức giận, không thể tiêu tan.
Cố Minh ngó ra ngoài cửa, cũng không thấy bóng dáng Chung Hiểu Âu và Quan Dĩ Đồng đâu, không biết hai người này đã đi nơi nào.
"Em đi theo tôi làm gì?" Quan Dĩ Đồng nhìn Chung Hiểu Âu bên cạnh.
"Phó tổng Cố dặn dò."
"Được rồi, đi hiến ân cần cho phó tổng Cố của em đi, đừng tới phiền tôi, gọi xe giúp tôi." Quan Dĩ Đồng ôm lấy túi xách ngồi ở bên bồn hoa.
"Đi đâu ạ? Tổng giám đốc Quan?" Biết hiện tại tới gần Quan Dĩ Đồng chính là tới gần bom đạn, nhưng Cố Minh căn dặn, Chung Hiểu Âu cũng không dám đi, chỉ đành hỏi han.
"Về nhà! Còn không cho phép người ta về nhà sao?" Quan Dĩ Đồng bực bội nói.