Chương 19:
Một ngày tháng Chín, từ sau buổi họp hôm ấy, cô ấy xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi ba hôm, cô ấy thật sự nghỉ ngơi, không uống rượu, chỉ xử lí một số chuyện, dành một ngày để tìm nhà, dành thêm một ngày để chuyển toàn bộ đồ đạc của bản thân ở nhà Thạch Lỗi tới nơi ở mới.
Cố Minh không mua nhà ở Thành Đô, vì cô ấy và Thạch Lỗi yêu nhau, lại có nơi ở, nên không hề tính toán tới chuyện này, khi chuyển đồ Thạch Lỗi không ở nhà.
Cố Minh thu dọn đồ đạc, thu dọn tâm tình, lúc này mới gọi điện cho Thạch Lỗi, "6 giờ tối nay gặp nhau đi."
Thạch Lỗi được quan tâm sợ hãi, lên đồ tươm tất, lúc đến còn bày vẽ như phim truyền hình, mở cốp sau, đầy ắp hoa hồng, trước giờ anh ta đều rất biết chơi trò lãng mạn như thế, Cố Minh chỉ dửng dưng nhìn, cách cửa sổ bằng kính, giống như cách một đời một kiếp.
Thạch Lỗi trước kia và Thạch Lỗi hiện tại đã không còn là một người, Cố Minh không thể không thừa nhận, thời gian trôi đi, con người thay đổi, tình cảm nhạt phai.
Thạch Lỗi phấn chấn ôm theo bó hồng lớn nhất vào nhà hàng, mặt Cố Minh không cảm xúc ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhà hàng Cố Minh chọn thuộc dạng cao cấp, đắt đỏ, giờ cao điểm buổi tối cũng không đông người, Thạch Lỗi cầm hoa tới tặng, Cố Minh không nhận, Thạch Lỗi chỉ đành đặt lên bàn, "Tiểu Minh, cuối cùng em cũng đồng ý gặp anh rồi, hai ngày nay anh lật tung Thành Đô lên cũng không tìm thấy em, em đi đâu thế?"
Cố Minh nhìn khuôn mặt căng thẳng phía đối diện, đã lâu lắm rồi cô ấy không thấy sắc mặt của Thạch Lỗi căng thẳng thới vậy, thời gian gần đây, sắc mặt anh ta hay dành cho cô ấy nhất chính là mất kiên nhẫn hoặc không thèm quan tâm.
Cố Minh nghĩ mà buồn, nhưng cố gắng khống chế cảm xúc của mình, hít sâu một hơi, nói, "Hai ngày nay tôi ở khách sạn, còn nữa, tôi dọn hết đồ của tôi đi rồi, tôi đã tìm được nơi ở mới."
Cố Minh nói quá đơn giản ngắn gọn, cơ thể Thạch Lỗi căng cứng, "Em có ý gì chứ?"
"Ý gì chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao."
"Tiểu Minh! Đừng náo loạn nữa, tới Quốc khánh là chúng ta kết hôn rồi."
"Vậy sao?" Cố Minh nhướng mày.
"Tiểu Minh, em nghe anh giải thích, anh chỉ gặp cô gái kia ở khách sạn thôi, anh uống rượu, làm chuyện sai lầm, em tha thứ cho anh đi, không có lần sau, thật đấy, anh sẽ không gặp cô ta nữa."
"Thạch Lỗi!" Cố Minh cắn chặt môi, "Vì tình cảm nhiều năm qua của chúng ta, tôi chỉ hỏi anh một lần thôi, anh cũng đừng lừa tôi, anh và cô ta đã lên giường rồi đúng không?"
Đây vốn dĩ không phải vấn đề còn gì để nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn phải hỏi, gương mặt Thạch Lỗi như lửa tắt, chỉ biết nắm lấy tay Cố Minh ra sức xin lỗi cam đoan, "Tiểu Minh, Tiểu Minh, anh sai rồi, thời gian này anh bận chuyện hôn lễ tới tối tăm mặt mũi, em lại thường xuyên tăng ca, tâm trạng của anh buồn bực nên mới thường xuyên tới quán bar, anh nhất thời mất kiểm soát phạm sai lầm, anh không thể có gì với cô ta, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, em đừng chuyển đi."
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi." Cố Minh muốn rút tay ra, nhưng bị Thạch Lỗi nắm chặt không buông.
Thạch Lỗi khóc lóc ngẩng đầu lên.
Cố Minh không đợi được câu trả lời của anh ta, chỉ ra sức rút tay về, nghẹn ngào nói, "Bố mẹ anh anh tự nói đi, bố mẹ tôi tôi tự giải quyết, chuyện hôn lễ còn phải làm phiền anh, vì anh làm quen tay rồi, thành thục hơn, cũng dễ hủy hơn..." Nói xong cô ấy đứng dậy, nước mắt rơi đầy má, cô ấy đi vội vã, đưa mu bàn tay lên lau mặt.
Thạch Lỗi ngây ra tại chỗ, đờ đẫn như gà mắc tóc.
Một lúc sau, vứt hoa lại bàn ăn, vội vã đứng dậy đuổi theo.
Cố Minh còn chưa đi xa, anh ta nhanh chân tiến lên phía trước kéo cô lại, "Em như vậy là muốn chia tay với anh sao? Chắc chắn không? Em đành lòng sao?"
Đương nhiên cô ấy không đành lòng, nhưng không đành lòng chẳng qua là vì tình yêu một thời đã biến chất cùng người yêu đã phản bội, Cố Minh quay mặt đi.
"Chúng ta yêu nhau mười năm rồi, mười năm đấy, Tiểu Minh, em tha thứ cho anh đi, được không? Nếu không được, anh sẽ dùng thời gian cả đời còn lại để ở bên cầu xin sự tha thứ của em, sẽ không có lần sau, em đừng chia tay anh, em đánh anh cũng được, mắng anh cũng được, làm gì cũng được..."
Cố Minh không muốn kéo kéo đẩy đẩy với Thạch Lỗi trên đường, vốn dĩ cô ấy không phải là người hay khóc lóc, tình cảm nhiều năm như vậy, cô ấy đã uống rượu mất khống chế những ngày qua, suy cho cùng cũng là quá khứ, trước mặt, người đàn ông này, trong lòng cô ấy vẫn còn đau, nhưng Chung Hiểu Âu nói đúng, phản bội chính là phản bội, cô ấy và Thạch Lỗi đã không còn cơ hội.
Cố Minh hất tay anh ta ra, chui vào trong chiếc tắc-xi, cô ấy biết hôm nay phải ngả bài với Thạch Lỗi, nên không dám lái xe, sợ cảm xúc của bản thân mất khống chế, cô ấy cho rằng mình không thể lên tiếng đích thân kết thúc tình cảm mười năm này, sẽ đau không thiết sống, chỉ là, hiện tại, ngồi trên xe tắc-xi, đau tới mức tê dại sao? Đầu óc cô ấy là một mảng trống rỗng.
"Đi đâu thế?" Tài xế tắc-xi hỏi.
Cố Minh hoang mang, rất lâu mới nghĩ ra cái tên khu nhà cô ấy mới chuyển tới, trong thời gian ấy, Mộc Dao gọi điện tới, "Cậu đang ở đâu thế?"
"Trên xe."
"Ra ngoài ăn cơm đi, tôi còn chưa ăn."
Vốn dĩ tối nay cũng không ăn, Cố Minh không có tâm trạng, cũng không có sức lực, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn tới địa điểm đã hẹn với Mộc Dao, chỉ là vì cô ấy không muốn ở một mình lúc này.
Mộc Dao thấy sắc mặt Cố Minh không tốt, liền ôm lấy cô ấy, từ hôm vô tình bắt gian tới nay, cô gọi điện thoại cho Cố Minh mấy lần, Cố Minh đều không nghe, bởi vì lúc ấy Cố Minh không muốn để ý tới bất kì người nào.
"Cậu muốn ăn gì? Hôm nay tôi mời, ăn gì cũng được." Mộc Dao đặt thực đơn tới trước mặt Cố Minh.
"Sao hôm nay cậu lại một mình thế? Tới giờ mới ăn tối." Cố Minh lười biếng giở thực đơn.
"Hừ! Tôi hẹn cậu mấy hôm rồi, người bận rộn như cậu, không hẹn nổi." Mộc Dao tước đĩa đậu nành trước mặt.
"Cậu trai hôm nọ không sao chứ?" Cố Minh nghĩ nghĩ rồi hỏi.
"Cậu ấy à, không có gì, rách da mà thôi."
"Bạn trai mới à?"
"Xì, cũng không phải, cùng lắm thì có thể coi như bạn giường mà thôi." Mộc Dao thấy Cố Minh hỏi về chuyện của người không liên quan, trong lòng càng lo lắng, không nhịn được gõ lên bàn, "Cậu sao rồi?"
"Tôi? Rất tốt." Âm thanh của Cố Minh như muỗi kêu, mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
"Rất tốt? Mắt cậu sắp trũng xuống rồi kìa, cậu còn rất tốt.
Cố Minh, tôi chỉ quan tâm cậu thôi, cậu cần gì thì cậu cứ nói, đừng chuyện gì cũng gánh vác một mình..."
Mắt Cố Minh nóng lên, nước mắt chuyển động trong hốc mắt, không có cách nào ngăn cản, cứ để nó trào ra như thế, vừa ngứa vừa buồn, cô ấy khóc một lúc, khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên còn liếc nhìn cô ấy mấy cái, cuối cùng khóc mệt rồi, Mộc Dao đứng dậy lấy giấy ăn lau mặt cho cô ấy, ôm lấy đầu, vỗ nhẹ lên lưng Cố Minh.
Không biết rốt cuộc con người có thể trào ra được bao nhiêu nước mắt, dường như không có đáp án, gần đây khóc quá nhiều, mắt khóc tới đau đớn, chỉ là đè nén quá lâu, khóc xong cũng vô duyên vô cớ thả lỏng hơn một chút.
"Đau mắt." Cố Minh thút thít nói.
"Hả? Khóc đau quá, sưng lên như quả đào rồi." Mộc Dao gọi nhân viên phục vụ mang khăn ướt ấm tới cho Cố Minh đắp lên mắt, "Tôi và Thạch Lỗi chia tay rồi."
Mộc Dao ngây ra, không biết nên nói là trong dự đoán hay ngoài dự đoán, "Vậy hôn lễ phải làm sao?"
"Chia tay rồi thì còn kết hôn gì nữa." Cố Minh lau chiếc mũi đỏ ửng vì khóc, lắc đầu.
"Không kết hôn thì không kết hôn, sau này chắc chắn chúng ta có thể tìm được người tốt hơn." Mộc Dao an ủi cô ấy.
Sau này? Ai có thể biết được chuyện sau này chứ? Cho dù cô ấy và Thạch Lỗi từng cãi nhau không biết bao nhiêu lần, náo loạn không biết bao nhiêu lần trong quá khứ, cô ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ chia tay Thạch Lỗi, nhưng anh ta tìm người phụ nữ khác, đó chính là giới hạn của Cố Minh.
Đương nhiên Cố Minh cũng không biết, sau này, bản thân cùng một cô gái nhỏ hơn mình bốn tuổi sẽ có quan hệ dây mơ rễ má với nhau.
"Tôi đẹp không?" Cố Minh đột nhiên hỏi.
"Hả? Đương nhiên là đẹp, dáng vẻ khóc lóc hiện tại vô cùng động lòng người, tuy là kém hơn tôi, nhưng mạnh hơn tiểu tam ngu đần kia rất nhiều, hôm đó cậu cũng thấy rồi còn gì."
Cố Minh bị Mộc Dao chọc cười, "Nhưng người ta trẻ tuổi, xem chừng mới khoảng đôi mươi."
"Ai chẳng từng trẻ tuổi, cậu cũng từng đôi mươi đúng không? Cậu đôi mươi đã yêu Thạch Lỗi rồi."
"Đàn ông đều thích phụ nữ đôi mươi sao?" Cố Minh lại che mắt.
"Cũng tùy người, nhìn Ngô Đồng si mê tôi kìa, si mê tới mức tôi thấy phiền."
"Ngô Đồng là ai?"
"Chính là cậu trai bất bình ra mặt cho cậu hôm đó đó."
Cố Minh rơi vào trầm tư, "Có lẽ vậy, cô gái kia có thể ở cạnh anh ta, quả thật tôi dành quá nhiều thời gian cho công việc, lãnh đạm anh ta."
"Thôi được rồi, chỉ vì cậu quá yêu anh ta, nên điều này có thể biến thành lí do để anh ta nɠɵạı ŧìиɦ sao? Bạn gái nhà người ta làm việc vất vả cực khổ, không biết bạn trai đau lòng nhường nào.
Anh ta từng tới đón cậu chưa? Ngoài càu nhàu suốt ngày, nói cậu không ở cạnh anh ta, cũng chưa thấy anh ta đối tốt với cậu tới đâu.
Chia tay cũng tốt, cậu đáng tìm được người tốt hơn."
Nghe lời an ủi của Mộc Dao, Cố Minh thảnh thơi đôi chút, Mộc Dao lấy rượu, "Nào, cạn ly, chúc mừng cậu có cuộc sống mới."
Cố Minh cầm ly nước lên, chạm cốc, chân thành nói, "Cảm ơn cậu Mộc Dao, thời gian này tôi uống nhiều rượu quá rồi, đau dạ dày, tôi có thể lấy nước thay rượu không?"
Một Dao không ngờ cô ấy tung chiêu này, ngây cả người, nhưng cũng đau lòng cho cô ấy, uống một hơi cạn, "Cậu vui là được."
Tối đó, hai người ăn uống rất lâu, Cố Minh cũng ăn nhiều thêm được ít đồ ăn hiếm thấy, quen biết Mộc Dao cũng vì quan hệ của Thạch Lỗi, cũng đã mấy năm, lúc đó Mộc Dao còn yêu đương với Tất Tiểu Quân, Thạch Lỗi nhiều bạn, một đám người thường xuyên tụ tập, khi nhóm Thạch Lỗi và Tất Tiểu Quân chơi bài, phụ nữ ở một bên nói chuyện, Cố Minh không tính là người dễ dàng thân thiết, những người phụ nữ khác đều nói cô ấy cao ngạo, cũng chỉ có Mộc Dao thân thiết với cô ấy.