Chương 22:
"Trì Úy! Trì Úy!" Khi Chung Hiểu Âu đi làm lạnh đầu lưỡi xong liền gọi điện thoại cho Trì Úy.
"Nói."
"Phó tổng Cố...!phó tổng Cố...!chị ấy..."
"Sao thế? Xảy ra chuyện gì?" Trì Úy thấy Chung Hiểu Âu ấp a ấp úng, âm thanh từ cổ họng cũng cao lên.
"Không có gì, phó tổng Cố và bạn trai cặn bã của chị ấy, chính là cái tên chủ nhà vô lương tâm của mình ấy, chia tay rồi! Chia tay rồi!"
"Có chuyện này thôi mà cậu kích động vậy à? Người ta chia tay mà cậu vui mừng như thế, Chung Hiểu Âu, cậu thật không có đạo đức."
"Mình không có."
"Nói qua nói lại mình đều nghe ra cả rồi, người ta nói thà tháo dỡ một ngôi miếu, cũng không nên phá hủy một hôn sự đâu nhé." Trì Úy đã tụ tập cùng nhóm Tiền Lệ Lệ thành một bàn mạt chược, qua loa trêu đùa Chung Hiểu Âu.
"Cái gì thế, người đàn ông kia nɠɵạı ŧìиɦ rồi, còn kết hôn gì chứ, thà tháo dỡ một ngôi miếu, cũng không nên phá hủy một hôn sự, câu này vốn dĩ là của mấy tên đàn ông thẳng thớm cổ hủ, hoàn toàn không coi trọng quyền lợi nghĩa vụ cũng như sự tín nhiệm của hôn nhân, cuộc hôn nhân kia xảy ra vấn đề trong tình cảm, còn cần một tờ giấy hôn thú chó má mà kiên trì sao? ...!Này, cậu có đang nghe không đấy?"
"Nhị đồng! Ăn! Ăn!"
"Ăn một dây!"
...
Chung Hiểu Âu cúp điện thoại, rất lâu sau vẫn không thể bình phục tâm trạng, loại cảm giác này giống như việc trước nay chưa từng hi vọng bất ngờ có một tia sáng, vô cùng chói mắt trong sắc đêm, cô cất điện thoại đi, quay về quán trà cũ, cả người Cố Minh đang dựa vào ghế mây, ánh mặt trời có chút chói mắt, cô ấy dùng mu bàn tay che đi tầm mắt, khi nhìn thấy Chung Hiểu Âu chầm chậm đi tới qua khe hở kẽ tay, mới đứng dậy.
"Phó tổng Cố."
"Phó tổng Cố, sao chị lại tới đây?"
Không may gặp phải mọi người mới từ Trang Viên Lưu Thị trở về, một nhóm người xum xoe bợ đỡ nhìn thấy Cố Minh, tự nhiên đi tới, đặc biệt là giám đốc phòng Tài nguyên nhân lực, rào trước đón sau, Cố Minh mất tự nhiên, còn phải miễn cưỡng quay về quán trọ cùng bọn họ, buổi tối lại phải ăn chung, hoạt động công ty sắp xếp là tự mình nướng đồ ăn, quán trọ có cảm giác như mô phỏng tứ hợp viện, Cố Minh vừa xuất hiện, rất nhiều người liền xúm quanh cô ấy.
Phó tổng giám đốc trẻ tuổi nhất công ty, còn là người đẹp, đương nhiên sau lưng cũng không thiếu những lời đơm đặt, cái gì mà lên giường để trèo cao, xã hội nam quyền, phụ nữ muốn phát triển rất khó khăn, giành được chút thành công đều bị nói là dùng cơ thể đổi lại, nào có thể để tâm tới nhiều cái miệng cay độc như thế, nhưng ngoài mặt thì một câu phó tổng Cố, hai câu phó tổng Cố, Cố Minh đã thấy nhiều, cũng coi như chuyện thường tình, chỉ là hôm nay, vốn dĩ mang theo tâm trạng thả lỏng tới đây, nhưng vẫn phải tiếp mọi người, cô ấy nhìn tứ phía, gian nan tìm Chung Hiểu Âu.
Ở chung với những người này, chẳng thà ở chung với Chung Hiểu Âu còn thoải mái hơn.
Trong góc, Chung Hiểu Âu, Trì Úy, Tiền Lệ Lệ, cùng Ngụy Hàng ngồi chung với nhau, "Buổi chiều mọi người không đi tham quan à? Rảnh rỗi chạy tới đây chơi mạt chược!" Trong tay Chung Hiểu Âu cầm một chiếc cánh gà, lật qua lật lại trên vỉ sắt.
"Có cái gì đẹp đâu chứ, chúng tôi không có người trong lòng đi theo, chỉ đành chơi mạt chược thôi, đúng không?" Tiền Lệ Lệ lại trêu đùa cô, "Phó tổng Cố thật sự chia tay với tên cặn bã kia rồi à?"
Buổi chiều khi Trì Úy đang ghép bài, ghép tới si mê, nói cái gì mà "thà tháo dỡ một ngôi miếu, cũng không nên phá hủy một hôn sự", cả bàn mạt chược đều đã nghe thấy.
Chung Hiểu Âu đặt cánh gà trong tay xuống, quay sang bóp cổ Trì Úy, "Cậu lại đi rêu rao!"
Cổ Trì Úy bị nghẹn, vội giải thích, "Không phải, lúc đó quả thật mình không chú ý."
"Nếu phó tổng Cố mà biết, nhất định sẽ gϊếŧ mình."
"Chết trong tay người mình yêu, có chết cũng không hối tiếc." Ngụy Hàng đã M tới mức vô phương cứu chữa.
"Không đúng, Hiểu Âu, cô làm thế là không đúng rồi, sao chuyện gì cô cũng che che đậy đậy vậy chứ, đây chẳng phải là chuyện vui, mọi người đều mừng cho cô sao? Huống hồ, người phụ nữ như phó tổng Cố chia tay với tên cặn bã rồi, thật sự là chuyện đáng để đốt pháo, cô có muốn đốt không? Bây giờ tôi đi mua cho cô, nơi này có lẽ có thể đốt pháo đấy."
Tiền Lệ Lệ nói rất có lí lẽ, Chung Hiểu Âu vô lực phản bác, chỉ chầm chậm thả lỏng bàn tay đang bóp lấy cổ Trì Úy về, đè lên người cô ấy, nói, "Em cũng không có ý này, chỉ là dù sao đây cũng là chuyện riêng của phó tổng Cố, bị người ta bàn luận thì không hay."
"Xì, chúng ta không phải là người một nhà sao, hơn nữa, mọi người còn có thể góp công góp sức giúp cô theo đuổi phó tổng Cố, đúng không?" Tiền Lệ Lệ với tính cách của gái Đông Bắc, giữ lấy vai của Chung Hiểu Âu.
"Khụ!" Ngụy Hàng mất tự nhiên ho lên hai tiếng.
Cô nàng tomboy phòng Tài vụ- Lộ An vội đứng lên, gọi một tiếng, "Phó tổng Cố!"
"Đừng đùa nữa, gọi lung tung cái gì thế, giật hết cả mình." Chung Hiểu Âu vẫn còn chưa tiêu hóa được ID "Sờ Toàn Thân Em Một Lượt" của Lộ An, nghe cô nàng đột nhiên không nói chuyện, vừa lên tiếng, liền dứng dậy gọi phó tổng Cố, cũng thật là quá đáng.
Trì Úy, Chung Hiểu Âu và Tiền Lệ Lệ ngồi ở một hướng, quay lưng với Cố Minh, Trì Úy đã cảm thấy một cơn gió thổi tới sau lưng, cô ấy quay đầu, vừa vặn đối diện với Cố Minh cầm chiếc ly đế dài đứng sau lưng, Trì Úy vội chọc Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu ý thức được tình hình không đúng, cũng quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt Cố Minh cười với mình, Chung Hiểu Âu bị giật mình, quên cả chào hỏi.
"Chỗ mọi người náo nhiệt quá nhỉ." Cố Minh cầm ly nước xoài, cô ấy vòng qua Tiền Lệ Lệ, "Tôi có thể ngồi ở đây không?" Tiền Lệ Lệ liền đứng dậy, nhường vị trí cho cô ấy, "Mời phó tổng Cố ngồi."
"Hình như có thứ gì đó cháy rồi." Cố Minh ngửi thấy mùi khét.
Lộ An vội vàng lật bánh bao trên vỉ nướng, đã đen cả rồi.
Chung Hiểu Âu nào biết Cố Minh sẽ chủ động đi sang bên này, có chút không biết làm sao, đưa tay lên quần lau sạch.
"Phó tổng Cố thích ăn gì ạ? Em bảo Hiểu Âu nướng, tay nghề của Hiểu Âu cũng không tệ." Trì Úy thật sự là trợ công tốt.
"Cái gì cũng được." Cố Minh không tới vì đồ ăn, cô ấy chỉ không muốn nghe những kẻ nịnh nọt bày ra nụ cười sắp rơi xuống mặt đất, không cảm xúc nói với cô ấy, "Phó tổng Cố, hôm nay chị mặc đẹp ghê." Nhưng hôm nay cô ấy chỉ mặc đồ nhàn nhã rất tùy tiện.
"Phó tổng Cố, chị vừa trẻ lại vừa giỏi giang như vậy, thật là may mắn cho Quốc tế Kinh Điển chúng ta." Những lời khen ngợi giả dối như thế không biết nên phản bác thế nào mới tốt.
"Phó tổng Cố, hôm nay chị mặc đẹp ghê." Lộ An không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng thì khiến người ta sợ hãi.
Cố Minh khựng người, sau đó cười lên, nói thẳng, "Hiện giờ lứa sau 90 các em cũng nịnh nọt kiểu qua loa thế này sao?" Giọng điệu của cô ấy thả lỏng, cũng không có ý tức giận, Lộ An vốn dĩ rất im lặng trong đời thực, khó khăn lắm mới lên tiếng được một lần, lại nói sai, liền vội vàng tắt tiếng, chạy sang một bên lấy thịt ba chỉ.
Trì Úy cầm một lon bia đưa cho Cố Minh, mọi người cùng nâng lon bia trong tay lên, Cố Minh không nhận, cúi người, "Tôi không thể uống rượu, lát nữa tôi còn phải lái xe về Thành Đô."
"Không sao, phó tổng Cố, lát nữa em gọi tài xế giúp chị, chúng em hiếm khi có cơ hội ngồi chung với phó tổng Cố thế này."
Cố Minh không tiếp tục từ chối, nhận lấy bia, cụng ly cùng mọi người.
Đầu tháng Chín, trời về đêm lạnh hơn, đã vơi bớt nóng nực ngày hè, thỉnh thoảng có cơn gió mát thổi tới như muốn dự báo thu sắp tới rồi, có Cố Minh ở cạnh, Chung Hiểu Âu không dám biểu hiện quá nhiệt tình, cũng không thể quá lạnh nhạt, cô chỉ ra sức gắp thịt cho Cố Minh, Cố Minh không có khẩu vị, thịt trong bát sắp chất thành núi, đặc biệt bắt mắt, khi Chung Hiểu Âu còn muốn bỏ thêm thịt vào bát Cố Minh, Cố Minh chặn tay cô lại, "Đừng nướng nữa, tôi không ăn nổi, lãng phí, cảm ơn em, Chung Hiểu Âu." Khi Cố Minh nói lời cảm ơn cuối cùng, cô ấy dán bên tai Chung Hiểu Âu mà nói, âm thanh rất nhẹ, rất mềm, Chung Hiểu Âu không kịp phòng bị, cơ thể tê dại như có luồng điện chạy qua, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Mọi người uống bia tới vui vẻ, bắt đầu chơi một số trò linh tinh, tên là mười tám câu hỏi gì đó, quy tắc trò chơi là trong lòng bạn nghĩ tới một người, người khác đưa ra câu hỏi, bạn chỉ cần trả lời đúng hay không đúng, nếu qua mười tám câu hỏi, vẫn chưa đoán ra, thì người hỏi mười tám câu kia phải uống, nếu giữa chừng đã đoán ra, thì lấy mười tám trừ đi thứ tự câu đoán đúng, người bị hỏi sẽ phải uống hết chỗ đó.
Trò này cũng quá khủng rồi, mười tám cốc, sẽ uống thành ma quỷ gì? Để đề phòng những chuyện kinh khủng xảy ra sau khi cồn phát tác, Tiền Lệ Lệ mượn mấy chiếc chén rất nhỏ của ông chủ quán trọ, sợ mọi người không hiểu quy tắc trò chơi, Tiền Lệ Lệ và Trì Úy bắt đầu làm mẫu.
Tiền Lệ lệ: "Là nữ à?"
Trì Úy: "Đúng."
Tiền Lệ Lệ: "Trong số chúng ta sao?"
Trì Úy: "Không phải."
Tiền Lệ Lệ: "Là người chúng tôi quen sao?"
Trì Úy: "Không phải."
Chà! Tiền Lệ Lệ lắc đầu, không phải những người ở đây, cũng không quen biết, phạm vi này quá lớn, cô nàng lườm Trì Úy, Trì Úy làm bộ dạng run rẩy, Tiền Lệ Lệ chuẩn bị tung tuyệt chiêu, "Là người phụ nữ ngủ với cô tối qua à?"
Phì! Trái tim của Chung Hiểu Âu nhảy lên cổ họng, ra sức chọc lên lòng bàn tay của Trì Úy, hai người chơi thế này, có suy nghĩ tới cảm thụ của một cô gái thẳng có mặt ở hiện trường không? Hai người có để ý tới sự tồn tại của phó tổng Cố không?
Trì Úy cắn chặt lấy môi, Tiền Lệ Lệ này rất hiểu cô ấy, cô ấy nghiến răng, hung hăng nói, "Đúng!"
Không khí bỗng nhiên bùng nổ.
Tôi thấy hai người uống quá dữ dội rồi, Chung Hiểu Âu phỉ nhổ trong lòng.
May mà Cố Minh chuyên tâm theo dõi tiến trình của trò chơi, hoàn toàn không quan tâm tới tại sao tối qua Trì Úy lại ngủ với phụ nữ.
Tiền Lệ Lệ: "Rất dữ dội?"
Trì Úy cười tà ác, "Đúng!"
Cố Minh mù mịt, Chung Hiểu Âu đổ mồ hôi đầy đầu, cảm thấy không thể tiếp tục xem trò chơi này được nữa.