Chương 76:
"Được rồi, em nghĩ xong chưa?" Trì Úy hít sâu mấy hơi, tóc mái trên trán rủ xuống, cô ấy nắm tay mấy bận mới huy động được dũng khí chờ đợi câu trả lời.
Khuôn mặt Hứa Nặc bị nhìn tới vô cùng lúng túng, da mặt Hứa Nặc vốn trắng trẻo, sự lúng túng này khiến hai gò má sáng như có ánh lửa hắt lên, Hứa Nặc chưa từng được phụ nữ tỏ tình một cách nghiêm túc như thế, có chút cảm giác kì lạ, người trước luôn trêu đùa cô, cô lắc đầu, không muốn nghĩ lại, "Chị Úy, em...!thật ra...!em chưa từng có bạn trai, cũng chưa từng thích ai, nhưng từ trước tới giờ vẫn cảm thấy phụ nữ đương nhiên sẽ ở cạnh đàn ông, mãi tới khi gặp Trần Giai, em mới biết phụ nữ cũng có thể ở bên phụ nữ." Có lẽ đã biết Trì Úy thích con gái từ trước, bí mật vẫn luôn che giấu trong lòng Hứa Nặc khi nói ra với Trì Úy cũng không tới mức quá khó khăn.
"Trần Giai?" Trì Úy hỏi.
"Chính là khách hàng nữ có sở thích đặc biệt, là khách hàng trước kia của em." Hứa Nặc ngồi ngay ngắn, hít sâu một hơi.
"Hai người từng quen nhau?" Tâm trạng Trì Úy có chút phức tạp, không biết là vui hay buồn.
Hai tay Hứa Nặc đan chặt lấy nhau, cô không muốn nhớ lại mấy năm dây dưa trước kia, thời gian đó giống như một chiếc hố đen mà cô luôn muốn lãng quên.
Hứa Nặc khẽ cắn môi, cô không phải là cô gái biết từ chối người khác, nhưng vừa nghĩ tới tất cả những chuyện Trần Giai đã làm với mình, cô liền không muốn tiếp tục trải nghiệm nữa, tuy hiện tại cô cũng không nhìn trúng cậu chàng nào, nhưng cô rất khát vọng, khát vọng bản thân có một gia đình, đợi em trai em gái học xong, chúng sẽ có thế giới riêng của mình, chỉ còn lại một mình cô, lúc đó sẽ cô đơn chăng, Hứa Nặc lắng lại, trả lời, "Cảm ơn sự yêu thích của chị, chị Úy, em nghĩ, em không thể trở thành bạn gái chị, qua lại với chị."
Trì Úy hé miệng, có chút lúng túng, thật ra cô ấy chưa chuẩn bị, đương nhiên cũng không tự diễn tập phương án cấp bách khi bị từ chối thẳng thừng như thế, Trì Úy nhếch khóe miệng, cười trừ hai tiếng, "Khà khà, ừm, được, được."
Hứa Nặc sờ trán, có chút run rẩy nói, "Xin lỗi, chị Úy."
"Suỵt!" Trì Úy đưa ngón trỏ ra chặn lên miệng Hứa Nặc, "Có gì phải xin lỗi chứ, đây đâu phải giao dịch." Giao dịch không thành còn xin lỗi sao? Trong lòng Hứa Nặc có chút u ám, nhưng thật sự không tiện biểu hiện ra ngoài, không khí có chút bối rối.
Trì Úy chỉ muốn thanh toán rời đi, nhưng phát hiện Hứa Nặc đã thanh toán, thấy Chung Hiểu Âu dẫn hai đứa nhỏ quay lại, Hứa Nặc liền dẫn hai đứa em rời đi, chỉ còn lại hai người Trì Úy và Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu thấy cơ mặt trên mặt Trì Úy có chút co rút.
"Sao thế? Chẳng phải đã cố tình tạo cơ hội ở riêng cho cậu à, sao mặt cậu lại như đưa đám thế?"
"Tỏ tình bị từ chối rồi." Trì Úy nhẹ bẫng nói.
Chung Hiểu Âu nhướng mày, "Cậu tỏ tình nhanh thế sao?"
"Nhanh cái rắm, đã mấy tháng rồi."
"À, em ấy có nói lí do vì sao không?"
"Không, từ chối là đủ rồi, còn cần lí do gì chứ, muốn nghĩ lí do thì có cả một đống." Trong lòng Trì Úy nặng nề, giống như có người đang đâm vào lồng ngực móc tim của cô ấy đi.
Chung Hiểu Âu vừa trải qua trải nghiệm tương tự, vô cùng đồng cảm, ôm lấy Trì Úy ra khỏi quán lẩu, may mà Trì Úy không thích lao đầu vào bụi rậm như Chung Hiểu Âu, đương nhiên trong lòng cô ấy cũng có chút khó chịu, nhưng trên thế giới này, dưới ánh mặt trời nơi nào không có chuyện mới mẻ, những chuyện như yêu mà không có được nhiều vô kể, huống hồ tình cảm của cô ấy với Hứa Nặc chưa tới mức yêu sâu đậm, chỉ là rất thích mà thôi, nhưng người ta đã tỏ rõ thái độ, cô ấy còn có thể làm gì nữa? Cũng không thể cưỡng ép, hơn nữa cưỡng ép thì có nghĩa lí gì? Chẳng qua chỉ là thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ ích kỉ của bản thân mà thôi.
Trì Úy ở nhà tự chữa trị vết thương mấy hôm, sau tết Nguyên Đán, mọi người trong công ty vẫn thảo luận tin tức về bà chủ nhưng lúc này Trì Úy đã không còn hứng thú.
Có lẽ ở nhà một mình thật sự quá nhàm chán, Quan Dĩ Đồng trang điểm kĩ càng tới công ty làm việc một chuyến, Cố Minh không ở đó, dù gì cũng khiến bản thân bận hơn, thật sự Quan Dĩ Đồng không hề có lấy chút hứng thú với công ty của bố mình.
Đã mấy ngày, nhiệt độ tin tức cũng giảm đi, hiện tại chính là như thế, đặc biệt là tin tức mạng, trừ khi người trong cuộc liên tục tạo nhiệt độ, sự nhiệt tình của đám đông sẽ duy trì được mấy ngày, huống hồ ánh mắt của truyền thông chắc chắn sẽ đuổi theo Nhan Bái San, cũng có mấy nhà truyền thông ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng bên Thành Đô còn muốn theo dõi viết bài, có lẽ từ khi khoảnh khắc đầu óc Quan Dĩ Đồng nóng lên nói với Cố Minh tất cả mọi chuyện dựa theo thông báo phía Nhan Bái San, cô ấy đã không có tâm trạng yêu đương, hoặc cũng có thể thông báo từ phía Nhan Bái San khiến cô ấy cảm thấy toàn bộ mọi thứ này chẳng hề có chút ý nghĩa nào nữa.
Quan Dĩ Đồng huy động một số quan hệ, dùng chút tiền đánh đuổi đám truyền thông, nhưng những người hóng hớt trong công ty mình vẫn luôn nhiệt tình thảo luận.
Hiếm thấy Quan Dĩ Đồng nghiêm túc ngồi trong văn phòng đọc kế hoạch khởi động hạng mục ở Trùng Khánh vào năm sau mà Cố Minh đưa cho, đương nhiên, cũng không bao lâu, đã thấy khó chịu, khi bà chủ khó chịu thì phải làm gì? Đi thị sát nhân viên, cho nên Quan Dĩ Đồng xuống tầng, tòa văn phòng từ tầng một tới tầng tám, có người vừa thấy Quan Dĩ Đồng xuất hiện, toàn bộ đều ngồi ngay ngắn, nghiêm túc làm việc, Quan Dĩ Đồng quan sát một lúc, phát hiện nhàm chán, thầm nói công ty không có Cố Minh, thật sự chẳng có chút thú vị nào.
Vừa định rời đi, liền phát hiện có mấy vị trí không có người, "Những người này đâu rồi?"
"Có lẽ tới cầu thang bộ hút thuốc rồi ạ." Có người cung kính trả lời.
Quan Dĩ Đồng chầm chậm đi về phía cầu thang bộ, người hút thuốc ngoài cầu thang tầng tám cũng chia thành mấy nhóm, trong đó các đồng chí thân yêu của Quốc tế Kinh Điển cũng làm một nhóm trong số đó, nhân vật chủ chốt lấy Trì Úy làm trọng điểm, Lộ An, Tiền Lệ Lệ là phụ trợ, chỉ là hôm nay Trì Úy vô cùng trầm lặng, chỉ hút thuốc, không hóng hớt, làm một kẻ chuyên tâm hút thuốc.
Vì phòng làm việc mở điều hòa ấm áp, ra cầu thang bộ có thể khiến ngón tay đông cứng, cho nên cửa cầu thang bộ không đóng.
Quan Dĩ Đồng còn chưa tới gần, đã nghe thấy có người tám chuyện bên trong.
"Nghe nói tổng giám đốc Quan đã trở thành nhân vật nổi tiếng số một trong giới lesbian ở Thành Đô rồi."
"Nổi tiếng cỡ nào?"
"Mẹ nó, hôm đó tôi ở Starbucks, gặp hai đứa trẻ đang dính lấy nhau thảo luận về chuyện này, còn nói tổng giám đốc Quan chắc chắn là công."
"Công cái quỷ, chị nhìn cô ấy cả ngày ỉu xìu như con mèo kìa, công chỗ nào chứ?"
"Cô có nhìn bức ảnh trên tin tức không, tư thế đó rõ ràng vậy mà, bạn cũ ôn lại chuyện cũ gì chứ.
Ai ôn lại chuyện cũ mà ngồi lên người người bên cạnh?"
"Này, không phải tổng giám đốc Quan ở trong nhóm chat sao? Mọi người ở đây đoán bừa cho phí sức làm gì, hay là vào trong nhóm hỏi tổng giám đốc Quan đi?"
Không biết ai mất mão đưa ra đề nghị này.
Không biết Quan Dĩ Đồng xuất phát từ tâm tình nào, nghe thấy những tin đồn này cũng không hề tức giận, ngược lại cảm thấy bọn họ phân tích rất có lí lẽ, người sáng mắt vừa nhìn liền biết đã có chuyện gì, chỉ có đoàn đội quan hệ công chúng của Nhan Bái San là giống như lợn biên tập ra câu chuyện nhảm nhí như thế, Quan Dĩ Đồng dính vào tường nghe tiếp, liền thấy chuông điện thoại, thật sự còn nhắn tin vào Wechat.
Có người không sợ chết gửi thẳng tin tức kia vào trong nhóm chat, Quan Dĩ Đồng còn chưa kịp mở ra đọc, đã nghe thấy tiếng gào lên trong cầu thang bộ, "Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, có phải cô điên rồi không? Tổng giám đốc Quan sẽ gϊếŧ tôi mất, cô còn liêm sỉ không thế, sao chị lại dùng điện thoại của tôi để gửi, xong đời rồi, có thể thu lại tin nhắn không?"
"Không kịp nữa rồi, đã không kịp nữa rồi."
"Tin tức mấy hôm rồi, mấy người lạc hậu tới giờ mới đọc sao?" Quan Dĩ Đồng trả lời trên Wechat.
Mọi người ngoài cầu thanh bộ lại nổ tung, đó là tin nhắn Tiền Lệ Lệ lấy điện thoại của Lộ An gửi đi, Lộ An cầm điện thoại không biết trả lời thế nào, Tiền Lệ Lệ, kẻ không biết xấu hổ còn giả vờ quan tâm nói, "Tổng giám đốc Quan, chị vẫn ổn chứ?"
Quan Dĩ Đồng: "Tôi làm sao? Đương nhiên tôi rất ổn rồi, có phải mấy người có gì muốn hỏi tôi không? Hỏi đi!"
Lộ An cướp điện thoại của mình về, cả đám không ai dám lên tiếng, liền thấy Quan Dĩ Đồng quay người, tới cầu thang bộ, cười cười, "Ngạc nhiên chưa!"
"A a a a a!"
"Ôi chao, mẹ của con ơi, mẹ của con ơi." Tiền Lệ lệ liên tục vỗ lồng ngực.
Mọi người ở cầu thang bộ đều bị Quan Dĩ Đồng dọa tới nỗi mặt mũi trắng toát, sáu bảy người hóa đá nhìn Quan Dĩ Đồng từ trên trời rơi xuống.
"Sao thế? Cái biểu cảm này là sao?"
"Tổng giám đốc Quan!" Vẫn là Trì Úy phản ứng đầu tiên, cung kính chào một tiếng.
"Nào, đưa tôi một điếu, mọi người hút hãng gì thế? ESSE à, chẳng có mùi vị gì cả, tôi miễn cưỡng hút tạm vậy."
Trì Úy châm thuốc cho Quan Dĩ Đồng.
"Không phải ban nãy có người gửi tin tức kia trong nhóm chat sao? Xem ra mọi người hứng thú quá nhỉ."
"Không ạ, không ạ.
Bọn em quan tâm tổng giám đốc thôi ạ." Tiền Lệ Lệ trả lời.
"Thật sao? Cái này lại khác với chuyện tôi vừa nghe được nhỉ, ban nãy tôi ở ngoài nghe thấy nhiều lắm, còn nghe thấy có người nói tôi là công cơ mà." Quan Dĩ Đồng nhả ra làn khói.
Mọi người hoảng hốt, ai có thể nghĩ tới chuyện bà chủ nhà mình núp ở góc tường nghe tin đồn về bản thân, lại còn nghe lâu như thế, không ai dám lên tiếng.
"Hỏi đi, tôi đã ở đây rồi, mấy đứa còn không hỏi đi."
Trong đó có một người mới, một anh chàng gay gần đây bọn họ mới phát hiện ở phòng Kiểm toán, anh chàng không hiểu nên ngây thơ hỏi, "Bọn em nhất trí cho rằng thông báo của Nhan Bái San giấu đầu lòi đuôi quá rõ, thông báo hết sức yếu ớt."
"Cậu này lạ mặt thế, mới tới à? Ở phòng nào thế?"
"Phòng Kiểm toán ạ."
"Ờ, nhất trí cho rằng? Mấy đứa là người trong cuộc à? Mà có gan nhất trí cho rằng, dựa vào cái gì mà cho rằng? Người trong cuộc như tôi còn chưa nói gì cơ mà? Thời gian đi làm không làm việc hẳn hoi, hóng hớt cái gì? Hóng hớt có thể kiếm tiền à? Hóng hớt có thể nuôi miệng ăn trong nhà à? Nếu thích hóng hớt như thế, vậy còn đi làm làm gì?" Quan Dĩ Đồng quát mắng rất trôi chảy.
Cảnh tượng chuyển biến quá nhanh, không phải Quan Dĩ Đồng bảo bọn họ hỏi sao? Anh chàng gay ban nãy đã bị dọa tới sắp khóc.
Quan Dĩ Đồng lướt đi trong ánh mắt thấp thỏm bàng hoàng của mọi người, Ngụy Hàng đáng thương vỗ vai cậu chàng gay bị dọa kia, Tiền Lệ Lệ bình tĩnh sau mối nguy nói, "Bao giờ phó tổng Cố về đây? Chị ấy về, bà chủ có thể bớt nghiêm túc hơn chút không?"
"Chị còn muốn chơi tới khi nào nữa? Công ty này có cổ phần của chị, bây giờ nhân viên của chị cả ngày không chịu làm việc đàng hoàng, ai nấy đều hóng hớt chuyện của tôi, chị có quản hay không?"
"Tôi đang ở sân bay rồi." Cố Minh ở đầu dây bên kia dụi tai.