Chương 79:
Chung Hiểu Âu cảm thấy hơi thở gần như thể có thể bay đi, cô quay người lại, quả nhiên thấy Cố Minh dựa bên cửa.
Chung Hiểu Âu mất tự nhiên khụ một tiếng, đây là chân thực vờ như không nghe thấy.
Cô không gạn hỏi đầu đuôi ngọn ngành, chỉ thật thà nấu cơm.
Sau khi xử lí xong cá, rửa sạch tay, rồi bóc vỏ cam vừa mua từ siêu thị về, quay người lại, đút vào miệng Cố Minh, Cố Minh không kịp phòng bị, ngậm miếng cam vào trong miệng, không nuốt xuống, chỉ nhìn Chung Hiểu Âu bóc thêm một miếng cho cô ấy, còn hỏi: "Ngọt không?"
Gương mặt Cố Minh đỏ ửng, ngậm lấy cam ra khỏi phòng bếp, nhịp tim của cô ấy có chút nhanh, ra sức để nhịp tim chậm lại, cũng không phải chưa từng có phụ nữ đút đồ ăn cho bản thân, Mộc Dao thường xuyên làm những chuyện thế này, tại sao cô ấy không hề có phản ứng, Cố Minh nắm chặt hai tay, vẫn nên làm việc thôi, công việc có thể khiến người ta tĩnh tâm, có thể tìm lại một bản thân quen thuộc.
Một mình Chung Hiểu Âu quay cuồng trong nhà bếp, như vậy đã đủ rồi, đồ ăn của hai người với cô mà nói, thật ra dễ như trở bàn tay, tâm trạng Chung Hiểu Âu tốt tới mức còn ngâm nga ca khúc, cô không biết tương lai sẽ thế nào, có lẽ phó tổng Cố vẫn không thể tiếp nhận cô, nhưng tất cả trước mắt đã thỏa mãn rồi, có thể ở cạnh Cố Minh, đặc biệt là trong ngày đông giá rét như thế, được ở cùng cô ấy thật sự rất vui vẻ.
Không lâu sau, Chung Hiểu Âu nấu cơm xong, bưng lên bàn, thấy Cố Minh đeo kính khoanh chân ngồi trên sô-pha, tóc dài tùy tiện buộc lên, "Ăn cơm thôi, phó tổng Cố."
"Ừm!" Cố Minh không ngẩng đầu lên.
Chung Hiểu Âu ra vào nhà bếp, đã múc canh cho Cố Minh, thấy Cố Minh vẫn chưa có ý định đứng dậy, mới bước tới sô-pha, ngồi xổm xuống, chống cằm nhìn cô ấy, cô không tin Cố Minh có thể dửng dưng.
"Ăn cơm không đúng giờ là không được đâu." Chung Hiểu Âu gật cằm nói.
Cố Minh bất lực, đóng máy tính lại, trên bàn bày ba món một canh, Cố Minh nếm thử, vị canh cũng không tệ, "Đậu phụ này mềm nhỉ."
"Ngon không ạ?" Chung Hiểu Âu hỏi.
Cố Minh gật đầu, nói đồ ăn ở Tứ Xuyên là những món khó nấu nhất, cái gì mà có thể khiến những món đơn giản nhất như đậu phụ, thịt xào, cá sốt cà chua thành những món ngon nhất mới là người sành ăn thật sự, Cố Minh nghĩ, Chung Hiểu Âu thuộc kiểu người sành ăn, không giống với người không chút chú trọng ăn uống như cô ấy.
Sao có thể yêu nhau chứ? Cố Minh cắn nhẹ lấy đũa.
"Sao thế ạ?"
"Không có gì, tôi đang nghĩ, đậu phụ này mềm như thế, là dùng thứ gì xay ra vậy?"
Chung Hiểu Âu ngẩn ra rất lâu, mặt mày đột nhiên đỏ ửng, người ta thường nói có thực mới vực được đạo, hai người vừa mới ăn cơm, Chung Hiểu Âu nghĩ quá xa xôi, chỉ đành lờ đi câu hỏi của Cố Minh, vùi đầu ăn cơm, Cố Minh cảm thấy Chung Hiểu Âu rất kì lạ, thở dài nói, "Em biết nấu đậu xào trứng không?"
"Chị thích ăn ạ? Lần sau lại làm." Thật ra Chung Hiểu Âu không biết làm, sau này sẽ học là được.
Cố Minh ăn một bữa no nê, "Lâu rồi không uống cà phê em pha."
"Buổi tối đừng uống cà phê nữa." Chung Hiểu Âu nói, thấy sắc mặt Cố Minh như thể thất vọng, lại bổ sung một câu, "Sáng mai em pha cho chị một tách, được không? Gần đây có đau dạ dày không?"
Dạ dày của Cố Minh là bệnh cũ, lúc tốt lúc xấu, chỉ khi cô ấy vô cùng khó chịu mới quan tâm tới nó, bình thường cũng lười để ý, "Cũng cứ thế."
"Nếu như vậy sẽ đau thường xuyên, cũng không phải cách, chị vẫn nên điều chỉnh thời gian ăn uống nghỉ ngơi cho tốt mới được, em về nghiên cứu một chút, lập một kế hoạch dưỡng sinh cho chị." Chung Hiểu Âu rửa bát xong, dọn dẹp nhà bếp rồi ra ngoài.
Còn kế hoạch dưỡng sinh nữa sao? Cố Minh trợn mắt trong lòng, cô ấy đã làm gì chứ, đã sa đọa tới mức phải dưỡng sinh rồi sao?
Hai người ăn cơm xong đã là tám giờ tối, tối ngày đông, nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ có cảm giác rất muộn, Chung Hiểu Âu không muốn đi, không nỡ đi, nhưng không có lí do để ở lại, cho nên ngồi trên sô-pha chần chừ một lúc, dịu dàng lên tiếng, "Phó tổng Cố, sắc trời cũng muộn rồi, chị nghỉ ngơi sớm đi, em về đây."
"Ừ."
Nhân tính đâu? Ngay cả những lời níu kéo giả dối, khách sáo, lịch sự cũng không có sao? Tốt xấu gì cô đã nấu cho cô ấy một bữa cơm cơ mà.
Hết cách, Chung Hiểu Âu chỉ đành cúi đầu ủ rũ ra ngoài cửa thay giày.
"Tôi lái xe đưa em về, cũng tiện tiêu cơm, hình như dạ dày không tiêu hóa được." Đoán chừng là buổi chiều ăn hơi nhiều đồ ăn vặt, tới tối lại ăn đồ Chung Hiểu Âu nấu, không nhịn được ăn nhiều mấy miếng.
"Dạ dày lại không thoải mái ạ? Khó chịu không? Nếu khó chịu thì chị ở nhà đi, đừng tiễn em, tự em ngồi xe về là được."
"Không sao, đi một lúc, tiêu cơm có lẽ không thành vấn đề, đi thôi." Cố Minh lấy chìa khóa xe, nhưng Chung Hiểu Âu trực tiếp ấn tầng một, "Nếu tiêu cơm thì nên đi bộ sẽ tốt hơn, đừng lái xe, em đi với chị một lúc."
Thành Đô tháng Một, lạnh buốt bức người, trừ những người vội vã trên đường, rất ít người ra ngoài tản bộ tiêu cơm trong tiết trời tháng Giêng này, đương nhiên thỉnh thoảng sẽ có một số chiến sĩ kiên định ít ỏi, trời lạnh thế này vẫn ra ngoài chạy bộ vào buổi tối.
Loại thời tiết này, há miệng lên tiếng đều có thể thở ra khói, tháng Một căn bản là tháng lạnh nhất của Thành Đô, thời tiết lạnh giá khiến người ta không nhịn được muốn dựa vào nhau, sưởi ấm lẫn nhau, nhưng phó tổng Cố, cảm giác không giống như người bình thường, cách cô rất xa, Chung Hiểu Âu muốn lại gần một chút, cô muốn lên phía trước nắm lấy tay Cố Minh, nhưng cuối cùng lại không dám.
"Phó tổng Cố, chị lạnh không?"
"Vẫn ổn."
"Em lạnh."
"Ừm, thế...!làm thế nào đây?" Cố Minh nhìn cô, Chung Hiểu Âu còn mặc nhiều hơn cô ấy, không phải Chung Hiểu Âu còn trẻ hơn mình mấy tuổi sao?
"Em không có túi, nên có thể đút tay vào trong túi áo của chị không?" Chung Hiểu Âu đưa tay ra, bất ngờ chạm vào mặt Cố Minh.
Thật sự rất lạnh, khiến Cố Minh bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Tại sao ra ngoài lại không mang găng tay chứ? Hình như cô ấy cũng không đeo, Chung Hiểu Âu đáng thương đặt tay bên túi áo Cố Minh, giống như đang đợi cái gật đầu của cô ấy, Cố Minh rút tay khỏi túi áo, nắm lấy tay Chung Hiểu Âu rồi đút vào lại, thật sự không thể nhìn thẳng.
Cho nên, Chung Hiểu Âu rất thích mùa đông.
Mùa đông, có thể nghĩ ra rất nhiều lí do để dính lấy nhau, có thể ôm nhau để sưởi ấm, hai người có thể nắm lấy tay nhau đút chung một túi áo, nếu có một ngày, có cơ hội, có thể ôm chặt lấy phó tổng Cố trong chiếc áo khoác gió, sau đó dùng khăn quàng cổ quấn từng vòng khiến cô ấy như con gấu trúc, rồi đi dạo trên đường phố, liệu có ai sẽ cười Cố Minh không? Nghĩ thôi cũng cảm thấy rất có ý nghĩa.
Quả nhiên, giấc mộng còn chưa thành, chỉ thiếu một bước nữa, Cố Minh đi quá nhanh, tay Chung Hiểu Âu vẫn còn trong túi áo cô ấy nữa mà, tại sao đi bộ mà lại đi nhanh vậy chứ?
Trong túi áo, dù sao không gian cũng quá nhỏ hẹp, cho dù Cố Minh ra sức nắm tay mình thành nắm đấm, chen chúc trong góc, nhưng thỉnh thoảng vẫn chạm vào tay Chung Hiểu Âu.
"Phó tổng Cố, chị đi chậm chút nào."
"Ừm." Cố Minh nghe xong, cũng đi chậm lại, "Hình như tuyết rơi rồi."
"Dạ? Thật sao?" Chung Hiểu Âu ngẩng đầu lên, đúng lúc có một bông tuyết rơi trên sống mũi cô, tuyết ở Thành Đô không gọi là tuyết, không lớn, không mảnh, không dày, nếu không quan sát kĩ, rất khó phát hiện tuyết rơi, chính điều này đã luyện ra hỏa nhãn kim tinh của người Thành Đô.
Không lâu sau, người trên phố đông hơn rất nhiều, có trẻ con chạy nhảy, đưa hai tay ra, muốn hứng lấy những bông hoa tuyết kia, chỉ là vừa rơi vào lòng bàn tay, đã tan chảy sạch sẽ.
Người ta thường nói người Thành Đô thường vui với niềm vui nhỏ nhặt, nghĩ cũng đúng, có hai chuyện cũng đủ để người Thành Đô tràn ra từ mọi ngóc ngách, một là mặt trời mùa đông, hai là tuyết mùa đông.
Dần dần, tuyết rơi dày hơn, trong ấn tượng, cũng là khi còn nhỏ, những năm 90 mới có một trận tuyết dày, gần hơn nữa, năm 2008 cả nước tuyết phủ trắng xóa, tuyết ở Tứ Xuyên cũng từ hạt muối thành hình mà thôi.
"Phó tổng Cố, thật sự có tuyết rơi." Có lẽ là có chút hưng phấn, có chút kích động, Chung Hiểu Âu vô thức nắm lấy tay Cố Minh trong túi áo, mềm mại, giống hệt như tuyết.
Tuyết vừa rơi, cả người cũng trở nên dịu dàng theo sự biến đổi của thời tiết, Cố Minh ngẩng thầu, thấy trận tuyết này càng ngày càng dày, phiêu lãng từ trên trời rơi xuống, rơi xuống nóc nhà, rơi xuống mặt đất, rất nhẹ, giống như bước chân của con mèo nhỏ.
Bàn tay Chung Hiểu Âu khẽ dùng sức, bước lên trước, đứng mặt đối mặt với Cố Minh, cô không lấy tay ra, cứ thế dựa vào lòng Cố Minh, dịu dàng nói, "Mấy ngày chị đi chơi, em đã rất nhớ chị, chuyện về tổng giám đốc Quan, em sợ chị bận, sợ chị phiền, cũng không dám làm phiền chị."
Đột ngột nhào vào lòng người ta, lại còn những lời sến súa trên đường phố đông đúc, Chung Hiểu Âu cũng thật là, trong túi áo, mười ngón tay đan lấy nhau, Cố Minh không giãy ra, không biết tại sao, có lẽ lúc này cô ấy cũng không muốn giãy ra, có lẽ là cảnh tượng tương tự, vô duyên vô cớ, Cố Minh nghĩ tới vụ 'ô long' ngày hôm đó của Chung Hiểu Âu, cho rằng cô ấy muốn nhảy sông, một mình ở bên cây ngô đồng khóc tới xé gan xé phổi, thật sự không có chút thông minh nào, Cố Minh cười cười, lắc đầu, vô thức đưa một tay đang rảnh rang xoa đầu Chung hiểu Âu.
Trên đời này có rất nhiều thứ bất công, có một người đứng bên cạnh không biết đang đợi người tới đón hay đợi xe tắc-xi lặng lẽ đứng nhìn một lúc lâu, còn có một chiếc Land Rover dừng lại, ấn còi liên tục, đang làm gì vậy chứ? Ừm, thật khiến người ta nóng nảy, phong cảnh đẹp thế này, người tốt thế này.
Chiếc Land Rover hạ cửa xe xuống, lộ ra khuôn mặt một người phụ nữ, "Làm gì thế?"
Chung Hiểu Âu biết khuôn mặt này, đây chẳng phải bạn tốt của phó tổng Cố sao? Chung Hiểu Âu vỗ vai Cố Minh, Cố Minh quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Mộc Dao, "Ôm ôm ấp ấp giữa đường, làm gì thế hả? Hai người phụ nữ ôm nhau?"