Giang Ly lúc này rất không vui, lông tơ trên người như hóa thành những cây gai nhọn, khiến người anh em Trình Lực bên cạnh bị châm đến giật nảy lên, xoa xoa cánh tay nhăn mày nói một tràng: "Sớm biết như này thì đã không nói với cậu rồi! Soi gương mà xem, nhìn mặt có giống cái đít nồi không....Đừng! Đừng đá nữa! Sôcôla của Ngụy Hân Nhã có phải tặng tôi đâu!"
Giang Ly "đùng" một tiếng, chống chân lên thân cây phía sau Trình Lực, dọa hắn sợ đến mức cúc hoa cũng co lại, lá cây trên cành hỗn loạn cuộn thêm bụi đất rơi xuống.
Trình Lực tức giận nửa ngày mới giơ được ngón tay lên chỉ vào mặt Giang Ly, hét lớn: "Mẹ nó, cậu đừng có mà giận cá chém thớt! Có giỏi thì đi solo với Tô Mạch đi!"
Giang Ly lại hung hăng trừng mắt, nâng mày nhếch mép lộ ra dáng vẻ lưu manh vốn có, Trình Lực nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng liền nhanh chóng sợ hãi rút lui, suy nghĩ có nên ôm đùi gọi nhỏ hai tiếng "Giang ca" trước khi bị lửa giận thiêu thân hay không.
Đúng lúc này, Giang Ly lại đột nhiên quay đầu, hạ chân trái đang chống trên cây kia xuống, mang theo gió nhẹ chạy về phía trước.
Trình Lực phía sau ngây người một lát, ngay sau đó lại lập tức đuổi theo hỏi nhỏ hắn: "Giang ca, Giang ca, cậu thực sự định đi tìm Tô Mạch solo sao? Tôi nói này, hay là bỏ đi, tiến một bước cảnh cáo xử lý, lùi một bước biển rộng trời cao*..."
*Lùi một bước biển rộng trời cao, nhẫn một chút sóng yên gió lặng.
Chỉ việc xử lý mâu thuẫn một cách nhẹ nhàng.
"Cút!" Giang Ly cáu giận mắng, Trình Lực lập tức giả câm.
Tô Mạch, từ ngày đầu tiên Giang Ly vào đại học C đến nay, hắn đối với cái tên này cùng chủ nhân của nó, thậm chí cả những ai mang họ Tô đều có một cảm giác chán ghét tột cùng.
Mặc dù tính tình Giang Ly có chút côn đồ lưu manh, nhưng trên phương diện học tập lại cực kỳ cố chấp.
Chỉ vì một câu nói của đóa hóa lạnh lùng trong lòng hắn – Ngụy Hân Nhã: "Tôi không yêu đương với học sinh kém." Giang Ly liền thay đổi, từ học kỳ cuối năm lớp mười một liền bắt đầu khởi động tiểu động cơ chăm học, hắn vốn dĩ đã thông minh lại thêm ngày đêm học hành chăm chỉ không ngừng nghỉ, cuối cùng thành công thi đỗ đại học, khiến thầy cô bạn bè một phen ngạc nhiên rớt quai hàm.
Người ngạc nhiên nhất là Trình Lực, hắn năm đó nhìn Giang Ly một bên hút thuốc chửi rủa một bên cầm bút giải đề, trong lòng liền xúc động kêu lên: "Giang ca, cậu là thằng côn đồ kính nghiệp nhất mà tôi từng gặp!".
Giang Ly dùng miệng gẩy gẩy điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống đầy đề luyện: "Nói mẹ cậu đừng phí tiền vào đám gia sư kia nữa, đi theo tôi này, bảo đảm đỗ đại học C."
Mục tiêu của Ngụy Hân Nhã chính là đại học C, Giang Ly tất nhiên chắc chắn cũng chọn đại học C, còn Trình Lực muốn học cùng người anh em Giang Ly nên cũng nhanh chóng điền đại học C, nhờ vào nỗ lực dạy kèm của Giang Ly mà thành tích của hắn cũng ngày càng lên hương.
Nghe Giang Ly khoe khoang xong, Trình Lực lại thở dài một hơi: "Giang ca, những lời cậu nói tôi đều hiểu, nhưng mà cái điệu bộ này của cậu, đối với người ngoài thật sự chả có tí thuyết phục nào cả, mẹ tôi tối qua còn cằn nhằn nói tôi nên cách xa cậu ra kia kìa.
Kìa, kìa, tàn thuốc rơi xuống hết rồi, cẩn thận không cháy sách đấy."
Giang Ly "ừ" một tiếng, ném điếu thuốc xuống rồi dùng chân dập tắt, xong xuôi lại một mặt khổ não giải đề, dáng vẻ hung dữ chả khác gì đang tìm cớ gây chuyện là bao.
Trình Lực một tay chống cằm, nói: "Giang ca, tôi cảm thấy cậu bây giờ không phải là đang theo đuổi một cô gái, cậu bây giờ chính là đang theo đuổi một loại tinh thần."
Đầu bút Giang Ly xoay mấy vòng, hắn liếc mắt qua nhìn Trình Lực nói: "Tinh thần gì?"
"Tinh thần vĩnh bất ngôn bại*." Trình Lực vỗ vỗ tay, "À không, tinh thần lữ chiến lữ bại, lữ chiến lữ bại*."
*Vĩnh bất ngôn bại: không bao giờ để bản thân thất bại.
*Lữ chiến lữ bại: đánh trận nào thua trận đó.
Giang Ly thuận tay vớ lấy quyển từ điển Trung-Anh ném sang: "Bại cái đầu cậu!"
Giang Ly có thể trở thành người có thành tích đứng thứ hai cả lớp, thành công đỗ vào khoa kiến trúc đỉnh nhất của đại học C, thực sự là một việc khiến người ta trợn mắt há mồm.
Nhất là mẹ hắn, bà mấy ngày liền đều thắp hương tổ tiên cầu phù hộ, thậm chí những ngôi chùa lớn nhỏ Phật tổ Quan Âm gì đó của thành phố bà cũng đi hết, đi tới đâu bà cũng có dịp khoe khoang mọi người.
Mấy ngày sau, cả tiểu khu cùng tất cả đồng nghiệp của bà đều biết tin Giang Ly đỗ khoa kiến trúc đại học C, có người chúc mừng, có người kinh ngạc, nhưng cũng có người không vui vẻ.
Ví dụ như cô Trần ở cùng tòa nhà, trên mặt viết rõ ràng năm chữ 'cực kỳ không thoải mái', con trai cô Trần ưu tú từ nhỏ đến lớn, vừa mới lên làm nghiên cứu sinh đại học C, vốn dĩ cũng là một việc đáng để chúc mừng, nhưng một khi nghĩ tới tiểu tử nhà họ Giang tầng trên cũng đỗ được vào trường, trong lòng nói chung vẫn cảm thấy có chút mâu thuẫn.
"Lê Tử* khoảng thời gian trước còn không phải đi đánh nhau sao...."
*Chữ Ly trong Giang Ly đồng âm với chữ Lê trong quả lê.
"À, chuyện đó không ảnh hưởng việc thi đậu đại học C." Mẹ Giang Ly lạnh nhạt không khách khí xuống tay đánh gãy lời cô Trần.
"Nhưng cái tính này của nó nên...."
"Khoa kiến trúc, nó đỗ khoa kiến trúc, top 3 toàn quốc đấy." Mẹ Giang Ly đắc ý giơ lên ba ngón tay trước mặt cô Trần.
Cô Trần nghẹn một hồi, trên mặt lại lộ vẻ khinh thường nói: "Trường C cũng không tính là khó vào, cũng chỉ tính là tốt ở thành phố thôi, có khi cũng không đến top 10 toàn quốc ấy chứ...."
Mẹ Giang Ly hơi hất cằm lên, liếc nhìn cô Trần còn đang run run chân: "Đúng vậy, cho nên năng lực đứa con trai đang làm nghiên cứu sinh kia của cô cũng chỉ có thế thôi mà."
Cô Trần cố gắng nhẫn nhịn cơ mặt đang muốn giật giật, phía sau bỗng nhiên thổi đến một trận gió, suýt nữa bị đụng ngã, cô Trần nhanh chóng ổn định cơ thể, ngẩng đầu liền nhìn thấy Giang Ly đã chạy tới bên cạnh mẹ hắn, một bên ôm lấy vai bà một bên cười đùa nói: "Tham kiến Chu thái hậu."
Mẹ Giang Ly cười như được mùa: "Tiểu Lê Tử, bình thân."
Giang Ly "vâng" một tiếng, lại quay sang nhếch một bên lông mày liếc nhìn cô Trần: "Yo! Cô Trần! Mới ba ngày không gặp, sao nếp nhăn trên mặt lại thêm mấy đường thế này?" Giang Ly nói xong liền sờ sờ mấy cái trên mặt mẹ mình, "Vẫn là mẹ cháu xinh nhất, hãy nhìn nhan sắc mịn màng này đi." Mẹ con hai người một bên diễn một bên phụ chơi đùa đến vui vẻ, Giang Ly tính tình nóng nảy, cô Trần có tức đến mấy cũng không dám đem mấy lời nói khó nghe kia nói ra, chỉ ngậm ngùi ỉm trong bụng, hừ một tiếng xoay người đi khỏi hành lang.
Đối với hành động xuất sắc thi đỗ khoa kiến trúc đại học C này, bản thân Giang Ly cũng cực kỳ đắc ý, đặc biệt là phát hiện sau khi vào học, hỏi thăm thành tích bạn học cùng lớp lại không ai có điểm vào cao hơn hắn, Giang Ly lại như mọc ra một cái đuôi cong vẫy vẫy đến vui vẻ.
Vương Tư Hãn giường bên cạnh tròn mắt ngạc nhiên, nghi ngờ nói: "Vãi! Người có điểm cao nhất lớp lại là tên cặn bã cậu sao?"
Giang Ly đắc ý duỗi tay vuốt vuốt một đầu tóc vàng hoe: "Làm sao? Không phục thì tới đây!"
Còn chưa đợi Giang Ly khoe khoảng đủ, Từ Mậu Lân giường đối diện từ từ đẩy gọng kính trên sống mũi lên, nhàn nhạt nói một câu: "Làm sao có thể? Người có điểm cao nhất trong nhà còn có việc, muộn mấy ngày nữa mới tới báo cáo."
Giang Ly ngạc nhiên, nói: "Hả? Ai có điểm cao nhất cơ?"
"Tô Mạch" Từ Mậu Lâm quay đầu sang liếc Giang Ly một cái, "Bạn học cấp ba tôi, thành tích của cậu ấy không những là cao nhất lớp, mà còn là cao nhất kỳ thi lần này, khác hẳn với cái loại học bá giả như cậu, cậu ấy chính là học bá thật sự."
Nghe xong những lời Từ Mậu Lâm nói, Giang Ly khịt mũi coi thường.
Điểm cao hơn hắn thì sao chứ? Giang Ly cầm cái gương lên soi lại gương mặt soái khí ngút trời của mình, hài lòng nâng khóe miệng.
Học bá hay không thì cũng chỉ là cái mác, nhan sắc mới chính là đạo lý! Tô Mạch gì đó, điểm cao nhất gì kia, mặt to như bánh nướng lớn, mũi heo miệng hô cộng thêm hai cái đít trai, so với bốn năm thanh xuân đại học tương lai rộng mở của hắn căn bản không có nửa điểm uy hiếp!
Đúng vậy, Giang Ly đã tự vẽ ra cho mình một bức Tô Mạch dung mạo ma chê quỷ hờn.
Thẳng đến lúc tập quân sự, một bóng hình cân xứng trên người mặc áo sơ mi màu nhạt cùng chiếc quần màu cà phê sữa xuất hiện, người đó đứng cạnh sân thể dục tay đút túi quần quan sát mọi người, Giang Ly lúc này mới phát hiện, Tô Mạch không chỉ đẹp, mà còn đẹp như một bức tranh..