Trong lòng Giang Ly cũng rất rối rắm, Tô Mạch có dụng ý gì, hắn cũng không biết, cứ cho là chê hắn ồn ào đi, nhưng làm gì có ai lại dùng miệng chặn lại như thế, vậy cứ cho là đùa đi, nhưng mà loại chuyện hại người mà không được lợi này lại không giống phong cách của Tô Mạch.
Giang Ly lặng lẽ đánh giá sắc mặt cậu, Tô Mạch dưới ánh đèn đường buổi tối lại thoát ra vẻ dịu dàng hiếm hoi, Giang Ly một lần nữa lại bị nhan sắc của cậu mê hoặc, suy nghĩ trong đầu liền nhanh chóng chệch khỏi quỹ đạo.
Mẹ nó, người con trai này thật sự rất đẹp, Giang Ly nghĩ thầm.
Tô Mạch cảm nhận được ánh mắt của Giang Ly, hơi quay đầu sang, nhướng nhướng lông mày: "Làm sao?"
Giang Ly nuốt một ngụm nước bọt: "Không....cậu đỡ hơn chưa?"
Tô Mạch đang thẳng lưng đi bỗng cúi gập người, tay ấn ngực, nhíu mày lại: "Chưa đỡ, vẫn còn tức lắm."
Ánh mắt Tô Mạch rõ ràng còn mang theo vài tia vui vẻ, Giang Ly xùy xùy vài tiếng, đặt tay lên mu bàn tay trên ngực của cậu.
"Yo! Tô đại gia, muốn tôi xoa giúp cậu không?"
"Muốn chứ." Tô Mạch cười cười cầm tay Giang Ly đặt lên ngực trái của mình, "Xoa đi."
Giang Ly cũng không khách khí, trực tiếp vuốt vuốt sờ sờ, vốn dĩ chỉ muốn nghịch ngợm để báo thù nụ hôn vừa nãy của Tô Mạch, nhưng ai ngờ sờ một lúc, cảm giác lại không tồi.
"Được đấy! Cơ ngực không tồi đâu!" Giang Ly chẹp chẹp miệng, lại dùng sức nhéo mấy cái, "Chỉ kém tôi một chút xíu thui."
"Ồ?" Giọng Tô Mạch kéo lên cao vút, nhìn ngực Giang Ly, cơ thể lại có chút nóng lên, "Tôi xem nào?"
Giang Ly lập tức cười cười, đẩy ngực ra: "Đến đây đến đây! Cho cậu cảm thụ cơ ngực lớn vô địch của bổn thiếu gia!"
Khi bàn tay Tô Mạch chạm vào ngực Giang Ly, cảm giác khác hoàn toàn cách hắn chạm vào ngực cậu, động tác của Tô Mạch rất nhẹ nhàng, đầu tiên là ngón tay chạm nhẹ vào như chuồn chuồn nước bay qua, sau đó là đem toàn bộ bàn tay áp lên, tinh tế cảm nhận tiếng tim đập của hắn.
Giang Ly đột nhiên có chút căng thẳng, biểu tình Tô Mạch lại vừa nghiêm túc vừa dịu dàng.
Tay phải của cậu chậm rãi xoa nhẹ, Giang Ly cảm thấy như mỗi chỗ cậu chạm vào vừa tê lại vừa run, khiến người ta khó lòng kiềm chế không rên lên một tiếng, tim càng ngày càng đập nhanh hơn, cuối cùng vang lên một tràng tiếng thình thịch thình thịch.
Giang Ly thở hổn hển, bắt lấy cổ tay Tô Mạch: "Tô ca....nếu cậu cứ tiếp tục sờ như vậy...."
"Ồ." Tô Mạch thu tay lại, tim cũng đập không chậm hơn Giang Ly bao nhiêu, có điều biểu tình trên mặt vẫn không gợn sóng như cũ, "Tôi sờ cậu cũng cương được à."
"Này, mẹ nó, Tô ca, cái này ai cũng sẽ có phản ứng thôi!" Giang Ly nhịn không được gào lên, "Tôi mà sờ cậu thêm chút nữa cậu cũng sẽ cương thôi!"
Tô Mạch không đáp lời, nơi tư mật giấu bên dưới áo khoác lại đang có phản ứng, cậu duỗi tay che miệng, nghĩ bản thân nên hẹn Lý Hi Vũ ra nói chuyện một chút.
Cơ thể Giang Ly còn có chút muốn nhũn ra, dựa vào cổ tay Tô Mạch ổn định lại bước chân, lúc này lại không biết nên nói chuyện gì với cậu.
Tối hôm nay Tô Mạch cực kỳ lạ thường, Giang Ly cảm thấy bản thân khó chống đỡ nổi.
Hai người đứng đối mặt, gượng gạo nhìn nhau, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng ho, Giang Ly giật mình nhảy dựng lên, nhanh chóng hất tay Tô Mạch ra, từ từ cẩn thận xoay người qua nhìn, lại nhìn thấy Trình Lực đang bê túi bia trên đầu, cười thích thú nhìn bọn họ.
"Ơ cái ** má!" Giang Ly tức khắc nhẹ nhõm thở một hơi, liên tục vỗ ngực trừng mắt nhìn Trình Lực, "Cháu trai! Đi phía sau từ lúc nào vậy? Cũng không nói một tiếng! Định hù chết lão Giang nhà cậu à!"
"Chậc chậc chậc chậc chậc chậc." Trình Lực lại như có thể nhìn rõ tình huống trước mắt như một tờ giấy trắng, "Chột dạ à? Căng thẳng à? Vậy hai người nhỏ tiếng chút đi, làm như sợ người khác không biết ý."
"Tôi thì sợ người khác biết cái quái gì...." Giang Ly có chút không phục, lại có chút chột dạ, "Cậu vẫn luôn ở phía sau nhìn à?"
Khóe miệng Trình Lực sắp dâng lên tận mang tai rồi: "Mấy đứa đều ở chung một tòa ký túc, tôi không đi phía sau thì đi chỗ quái nào? Giỏi lắm, quên cả tôi luôn, tí thì hôn, tí thì sờ, tôi cũng đến ngượng hộ hai người.
Còn tiếp tục thì kiểu gì mai cũng lên trang nhất, hệ thảo khoa kiến trúc cùng phó hệ thảo ban ngày ban mặt không màng luật lệ quy củ..."
Tô Mạch nghe cũng cười ra tiếng: "Được, tiêu đề này cũng rất bắt mắt."
Giang Ly lập tức vòng tay qua cổ Trình Lực, dùng sức kìm chặt: "Tô ca, diệt nó?"
"À." Tô Mạch gật đầu tán đồng, "Diệt đi."
Mấy người cười đùa một trận vui vẻ, khiến bầu không khí dịu dàng đẹp đẽ lúc trước nhanh chóng bị gió thổi đi mất.
Giang Ly lúc này mới nhớ tới chuyện lúc trước định nói với Tô Mạch, hắn kéo tay áo cậu: "Tô ca, tôi có mang một chút keo ong từ nhà tới, mẹ tôi được người ta tặng, có để ở nhà cũng ăn không hết, cậu mang biếu bà nhé."
Tô Mạch vẫn luôn yên tâm với ý tốt của Giang Ly, dứt khoát đáp ứng: "Được, thứ bảy tuần sau cùng tôi về nhà đi, bà cứ nhắc cậu mãi."
"Được chứ!" Có thể thăm bà, lại có thể thưởng thức tay nghề của Tô Mạch, Giang Ly tất nhiên rất vui, nhưng Trình Lực nghe thấy lại ê cả răng.
"Ái chà, đã gặp phụ huynh rồi đấy!" Trình Lực đẩy đẩy bọn họ sang hai bên, chen vào giữa, hết nhìn Tô Mạch lại liếc Giang Ly, "Có phải đắc ý quá rồi không hả? Giang ca, tôi quen cậu lâu như vậy, sao không thấy cậu mang cho mẹ tôi một lọ keo ong nào thế?"
Giang Ly cao giọng lên nói: "Mẹ cậu có lần nào nhìn thấy lão tử mà hận không thể lấy chổi đuổi đánh tôi đến hồn bay phách tán không? Chỉ có sợ tôi dạy hư bảo bối bé bỏng nhà bác ấy thôi.
Não tôi có bị úng nước đâu mà mang đồ đi tặng mẹ cậu? Bảo bối Đại Lực à, cậu cho tôi một lý do trước đi?"
Trình Lực nghĩ nghĩ, cứ như đang tua lại đoạn phim quá khứ trong đầu vậy, đúng thật là mẹ mình không thích nhìn thấy Giang Ly.
"Này, còn không phải tại cậu à? Nhuộm cái đầu đếch gì vàng hoe, cả ngày còn ngậm thuốc lá, nghĩ xem phụ huynh nào chịu nổi?"
Giang Ly lập tức chỉ vào Tô Mạch: "Bà ngoại nhà người ta thích tôi lắm đấy nhớ! Cậu nghĩ là ai cũng như mẹ cậu à?"
Trình Lực khom lưng chịu thua: "Vâng vâng vâng, Tô ca nhà cậu thì cái gì chả tốt, Giang ca vừa lòng chưa ạ?"
Giang Ly khinh thường đảo mắt một cái.
Tô Mạch nghe xong lại nắm lấy bàn tay hắn, đánh lên một cái, Giang Ly run tay: "Làm cái gì đấy?"
"Cai thuốc đi." Tô Mạch nói rất tự nhiên, nhưng lại đầy uy lực, "Phổi bà ngoại không tốt, không được ngửi khói thuốc."
"Ồ..." Giang Ly bĩu môi, lầm bầm vài câu, "Vốn dĩ cũng không hút nhiều mà, cai thì cai thôi...."
Trình Lực huýt sáo vài tiếng, nhìn người gặp họa mà vui vẻ cười to: "Tôn hầu tử* có người dạy dỗ rồi! Xem cậu còn dám ra vẻ với ai nào!"
*Ý là Tôn Ngộ Không đó.
Giang Ly vừa định cho Trình Lực ăn một quả đấm thì điện thoại trong túi bỗng vang lên.
Giang Ly lấy ra ấn nghe, một giọng nữ mềm mại bỗng truyền tới: "Cậu đang ở đâu vậy? Mang ô tới đón mình, mình đang ở cửa thư viện này."
Giang Ly quay sang nhìn Tô Mạch, có chút mơ hồ chột dạ, Tô Mạch nhăn mày, không thèm quan tâm đến hắn.
Trình Lực lại ở một bên lặng lẽ vẫy vẫy tay với hắn.
Giang Ly trầm mặc hai giây, nói vào điện thoại: "Tôi còn chưa về trường, không tiện đón đâu."
"Ồ, vậy thôi." Giọng Ngụy Hân Nhã có vẻ hơi thất vọng, Giang Ly có chút gượng gạo, nhưng khóe miệng Tô Mạch lại chậm rãi dâng lên..