Giang Ly sống chết không chịu để Tô Mạch bế ra ngoài, Tô Mạch cũng không miễn cưỡng, đợi Giang Ly đứng vững trên mặt đất mới thả tay để hắn tự đi.
Lưng Giang Ly đau kinh khủng, nhịn không được đành vươn tay bám lấy đầu vai Tô Mạch, cả người dựa lên người cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Họ Tô, nhớ kỹ cho tôi."
Hơi thở Giang Ly nhè nhẹ thổi qua bên tai Tô Mạch, cảm thấy có chút ngứa, sờ sờ mặt gật đầu nói: "Nhớ kỹ rồi, thua thật đẹp mắt."
Giang Ly ai da ai da che ngực hét một tiếng, cảm thấy nếu tiếp tục nói chuyện với người này chắc hắn sẽ bị tức chết, dứt khoát quay đầu, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng cơ thể vẫn bảo trì tư thế.
Tô Mạch cũng không đẩy Giang Ly ra, tay trái đỡ lấy eo Giang Ly, chậm rãi đỡ hắn ra cửa sau trường học.
Từ cửa sau trường học đi một đoạn có một bệnh viện không lớn không nhỏ, vết thương bình thường tới đó chắc ổn rồi.
Người bên trong bệnh viện không nhiều, Giang Ly một người chiếm ba ghế, một chân bên ngoài cứ lắc lư không ngừng, nhìn Tô Mạch đứng bên cửa sổ đăng ký xếp hàng trong lòng bỗng vui sướng.
Chờ có ảnh chụp x quang, bác sĩ già tóc trắng mới cầm lên nhìn nửa ngày, lúc này mới quay sang nói: "Không tổn thương xương cốt, bôi thuốc nằm mấy ngày là khỏi."
Vị bác sĩ này không chỉ tuổi cao, còn đeo thêm cặp kính lão, lúc nhìn ảnh chụp cứ đẩy ra xa, Giang Ly cảm thấy bác sĩ không nhìn rõ, nhịn không được lắm miệng hỏi một câu: "Thật sự không tổn thương xương cốt ạ?"
Bác sĩ già khó chịu, ném ảnh chụp trước mặt Giang Ly: "Đứa trẻ này sao thế nhỉ? Nói không bị thương chính là không bị thương, còn tiếc nuối à? Bằng không cậu gọi người nhà đến xem nào, xương cốt còn cứng cáp thế này mà?"
Người nhà nhanh chóng gật đầu: "Rất tốt ạ, một vết xước cũng không có."
"Hứ!" Giang Ly trừng mắt nhìn Tô Mạch, người này lúc nào cũng tìm thời cơ chiếm tiện nghi của hắn.
Bác sĩ vừa nói Giang Ly không tổn thương xương cốt, không biết có phải có tác dụng tâm lý hay không, Giang Ly hơi hơi xoay vai, cảm thấy lưng cũng không còn đau đến mức không chịu nổi như lúc trước nữa.
Tô Mạch vẫn đỡ lấy Giang Ly, Giang Ly rất hưởng thụ, đám người khiến hắn thành cái dạng này khó tránh khỏi quan hệ với Tô Mạch, phải lợi dụng thật tốt Tô Mạch để cậu phục vụ mình.
Tô Mạch đi lấy thuốc về, Giang Ly xụi lơ ở trên ghế nhíu mày thở ngắn than dài: "Ai da, đau chết đi được, đau chết đi được."
Tô Mạch liếc nhìn Giang Ly một cái: "Còn dùng được không?"
"Ai da! Không dùng được nữa rồi! Cả người đều bị đánh đến phế rồi! Chính cậu tự tìm cách đi, nửa đời còn lại tôi liền dựa vào Tô ca cậu đấy!" Giang Ly nằm trên ghế ngang ngược không chịu đứng lên.
Tô Mạch thở dài một hơi, cong lưng lại định bế Giang Ly lên, Giang Ly giật mình ngồi dậy, đánh bàn tay định chạm vào người hắn, trừng mắt nói: "Lại thế rồi! Chê tôi chưa đủ mất mặt sao!"
"Không phải bị phế rồi sao?" Tô Mạch nhướng mày, "Ngồi không dậy được? Nửa đời sau phải dựa vào tôi? Tôi tới ôm cậu về nuôi, dù sao cũng chỉ là thêm cái bát cơm chó thôi."
"Hứ!" Giang Ly chỉ tay trước mặt Tô Mạch, "Ngày thường ngoại trừ mặt liệt ra cũng chưa từng nghĩ miệng cậu cũng độc như vậy đấy, hận tôi hận ra cảm tình rồi sao!"
Tô Mạch tiện tay nắm lấy cổ tay Giang Ly, hơi dùng lực liền kéo hắn tới trước mặt, Giang Ly chưa kịp chuẩn bị liền đau đến nhe răng nhếch miệng, đang muốn mắng một câu, Tô Mạch lại lắc người một cái, trực tiếp cúi người xuống cõng hắn.
Giang Ly: "....."
Tô Mạch ung dung nói: "Tôi đang vội, về sớm một chút."
Tô Mạch nhìn dáng người thon dài như vậy thôi, nhưng khi Giang Ly ghé sát lên lưng dùng thân thể cảm nhận trực tiếp, lúc này mới thấy cơ thể Tô Mạch cực kỳ rắn chắc.
Cũng đúng, một người có thể quăng ngã hắn rồi lại bế hắn như vậy, không thể là một con người gầy yếu, khẳng định phía dưới lớp quần áo kia cơ bụng phải có ít nhất tám múi, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt trắng nõn lãnh đạm kia.
Giang Ly tò mò dùng sức nhìn vào bên trong cổ áo Tô Mạch, bất tri bất giác đã được Tô Mạch cõng vào trường.
Giang Ly nhìn mãi, tay không chủ động được liền dứt khoát kéo cổ áo Tô Mạch ra nghiêm túc nhìn xuống.
Tô Mạch chau mày: "Buổi sáng quên uống thuốc à?"
Giang Ly trên lưng Tô Mạch cười ha ha: "Ây da, chỉ muốn xem xem cậu có cơ bụng không thôi, lại không phải con gái, căng thẳng cái gì."
Giang Ly cả người lắc lư, Tô Mạch không nhịn được, khóe môi dâng lên, lại hạ sắc mặt mắng nhẹ một câu: "Đừng có lộn xộn."
Giang Ly "ừ ừ" đáp ứng, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy ở cửa sau có mấy người đứng tản ra nhường đường cho hai người, ánh mắt kinh ngạc lại sáng tỏ.
Giang Ly cuối cùng đã nhận ra điều khác thường, mắng một trận lên đầu Tô Mạch: "Để tôi xuống! Lão tử tự đi!"
Tô Mạch mạnh mẽ thả tay, Giang Ly lắc lư một chút rồi rơi xuống đất, miệng vết thương lại trải qua một trận đau đớn.
"Con mẹ nó, cậu....." Giang Ly ôm eo mặt đau đến biến dạng, túm lấy cánh tay Tô Mạch, cả người run rẩy nửa ngày.
Tô Mạch dừng một chút, nhìn Giang Ly đau đớn, sắc mặt lại mềm xuống, đỡ hắn dậy hỏi: "Thế cuối cùng là muốn cõng hay không đây."
"Không!" Giang Ly không cần nghĩ ngợi, "Mẹ nó, chết cũng không cần cậu cõng! Nhất là cậu!"
"Thành giao." Tô Mạch gật đầu, "Tôi đi trước."
Giang Ly nắm chặt tay Tô Mạch không buông: "Cậu có thể có chút nhân tính không hả? Tôi vì ai mới bị đánh hả? Cậu cứ như vậy liền đem tôi vứt ở đây? Tôi chết thì cậu không áy náy à?"
Tô Mạch thở dài: "Sẽ không."
"Này!" Nếu không phải Giang Ly không tiện cử động thì hắn đã đấm ngực dậm chân rồi, cùng Tô Mạch nói chuyện là một chuyện rất mệt mỏi, Giang Ly một giây cũng không muốn cùng người này đứng ở đây, nhưng Tô Mạch mà đi, hắn chỉ có cách bò về phòng ký túc.
Giang Ly thờ hổn hển cắn răng trừng mắt nhìn Tô Mạch, sống chết cũng không buông tay, nguyên tắc của Giang Ly chính là lão tử sống không tốt, con mẹ nó, các người cũng đừng nghĩ sống tốt.
Tô Mạch chau mày cúi đầu nhìn tay Giang Ly, suy nghĩ một lát, lôi điện thoại trong túi quần ra, nhanh chóng ấn một dãy số.
Giang Ly dựng tai lên nghe, hình như đang cùng thầy giáo nào đó nói chuyện, Tô Mạch nói vài câu xin lỗi, nói muộn chút sẽ mang tài liệu tới.
"Được rồi." Tô Mạch cất điện thoại vào túi, thong thả ung dung quay đầu nhìn thẳng Giang Ly, "Nói xem nào, Giang lão gia, cậu muốn như nào đây?"
Giang Ly thả tay Tô Mạch trước mặt ra: "Tiểu Tô Tử, đỡ lão gia cậu về phòng đi."
Tô Mạch rất có hứng thú nhướng mày nhìn cánh tay kia của Giang Ly, lâu đến mức hắn cảm thấy giây tiếp theo liền bị Tô Mạch trực tiếp đánh gãy nó, may mắn Tô Mạch chỉ là suy nghĩ, không thực sự ra tay ngay tại đây.
Tô Mạch ghét bỏ dùng đầu ngón tay nâng cánh tay kia lên trên vai dùng tay phải giữ tay hắn, tay trái lại vỗ lên vai mấy cái, nhân tiện ở trước ngực hung hăng bóp một cái.
"CÁI ** MÁ!!!!!!!" Giang Ly kêu lên sợ hãi, Tô Mạch tức khắc cười, tiếng cười vừa nhẹ nhàng vừa dễ nghe, có điều Giang Ly không có tâm tình mà thưởng thức.
"Đi thôi nào, lão gia." Tô Mạch cất bước, Giang Ly một bên hùng hùng hổ hổ một bên được Tô Mạch dìu lấy, ánh mắt trời ấm áp của mùa đông rơi trên hai thân ảnh đang hòa làm một kia, mang theo một tầng ánh sáng chói mắt..