Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Cuộc sống của Kiều Lam và Đàm Mặc đã trở lại bình yên như xưa.

Kiều Lam không chọn bất kỳ câu lạc bộ nào khác nữa. Cô đi học từ thứ hai đến thứ sáu, cuối tuần cùng Đàm Mặc ra ngoài đi chơi khắp nơi, cuộc sống trôi qua muốn thoải mái bao nhiêu thì có nhường ấy. Từ sau khi rời khỏi câu lạc bộ Tâm lý, rất khó để gặp lại Quý Túc, mà cũng bởi vì cuối cùng La Man đã từ bỏ anh ta, không còn ai nhắc đến cái tên Quý Túc bên tai Kiều Lam nữa, dường như người tên Quý Túc này cũng biến mất khỏi thế giới của Kiều Lam và Đàm Mặc từ đây.

Đại học vẫn như trước, thỉnh thoảng cũng sẽ có các chàng trai hoặc cô gái tỏ vẻ thích bọn họ, nhưng nửa năm trôi qua, một năm, rồi hai năm qua đi, Kiều Lam và Đàm Mặc vẫn ở bên nhau như cũ.

Chẳng qua Đàm Mặc càng ngày càng trở thành học thần trong mắt sinh viên đại học B.

Năm thứ hai, Đàm Mặc học thêm khoa học máy tính.

Năm thứ ba, trong một lần (đầu tư) cổ phiếu lớn, Đàm Mặc đã thực hiện tính toán một cách cẩn thận, tỉ mỉ và chính xác, ủng hộ kinh doanh chênh lệch giá ngắn hạn và giao dịch thường xuyên. Anh tìm ra một số tính tương quan trong thống kê học chủ yếu bằng cách nghiên cứu dữ liệu thị trường, trên cơ sở đó thiết kế các mô hình quản lý đầu tư định lượng nhắm vào các thị trường khác nhau, sau đó lấy vận hành máy điện toán làm chủ đạo, thông qua hàng nghìn giao dịch ngắn hạn tiến hành trên các thị trường khác nhau để nắm bắt các cơ hội thị trường thoáng qua. Bởi vì là giao dịch ngắn hạn nên sẽ được đóng chức vụ [1] trong một thời gian rất ngắn, tổn thất sẽ không quá lớn; và sau hàng nghìn giao dịch, miễn là có nhiều giao dịch sinh lời hơn giao dịch thua lỗ thì kết quả chung chính là lợi nhuận.

[1] Đóng chức vụ (Tiếng Trung: 平仓; Tiếng Anh: close position) là một thuật ngữ bắt nguồn từ giao dịch hàng hóa tương lai, dùng để chỉ giao dịch được thực hiện bởi một bên mua hoặc bán hợp đồng tương lai để bù đắp cho hợp đồng tương lai đã mua hoặc bán trước đó. Đóng chức vụ là một thuật ngữ chung để chỉ hành vi bán khống cổ phiếu đã mua hoặc bán khống cổ phiếu đã bán trong giao dịch cổ phiếu.

Những khoản lợi nhuận khó thấy này tích lũy và trở thành số tiền lời đáng kinh ngạc.

Đối với những người cùng tuổi còn đang đi học mà nói thì số tiền này quả thật là một con số trên trời.

Sau đó, Đàm Mặc đã sáng lập một quỹ đầu tư và thuận lợi lừa được người bạn cùng phòng Khổng Sa đến công ty mình. Tất cả sinh viên đều chỉ biết Đàm Mặc là học thần chứ không hề biết rằng thật ra tài sản của anh đã sớm vượt quá trăm triệu.

Vợ chồng bác Trần nhìn Đàm Mặc từ từ lột xác thành một người đàn ông, trong lòng tự hào và vui mừng khôn xiết. Nhưng ngoại trừ điều đó ra, có một chuyện khác càng khiến cho dì Trần trăn trở.

Đàm Mặc bị dì Trần kéo đi một cách thần thần bí bí. Anh không hiểu nhìn dì Trần, hỏi bà có chuyện gì.

Dì Trần thở dài, cảm thán: “Mặc Mặc nhà ta đã sắp 21 rồi.”

Đàm Mặc: “À, vâng.”

“Vậy khi nào con và Lam Lam chuẩn bị kết hôn?” Dì Trần tò mò hỏi.

Đàm Mặc hoàn toàn không cần suy nghĩ về câu hỏi này.

“Tốt nghiệp xong lập tức kết hôn.”

“Tốt tốt tốt.” Dì Trần dùng ba từ “tốt” để diễn tả mình vui sướng đến nhường nào. Bà cười tít mắt, sờ sờ đầu Đàm Mặc rồi mới chậm rãi nói: “Ai, hôm nay dì ra ngoài tập thể dục với mấy người bạn già, trông thấy cháu trai nhà lão Lý, trắng trẻo mập mạp, đáng yêu không tả nổi.”

Đàm Mặc: “…”

Trắng trẻo mập mạp thì có gì mà đáng yêu?

DÌ Trần không nhận thấy vẻ mặt khác thường của Đàm Mặc, bà tiếp tục nói: “Đợi con và Lam Lam kết hôn, đến lúc đó cũng sinh một đứa cháu trai trắng trẻo mập mạp…”

Đàm Mặc đứng lên một cách dứt khoát: “Nói sau đi ạ, cháu còn có việc. Dì Trần, cháu đi trước.”

Anh không hề muốn có con một chút nào cả.

Càng không muốn có một đứa bé trắng trẻo mập mạp.

Tại sao phải có con? Chỉ hai người là anh và Kiều Lam thôi không tốt ư?

Cần phải sinh con sao?

Nếu sau này thật sự có con, Kiều Lam vừa về đến nhà sẽ phải chăm sóc đứa bé, không chừng buổi tối cũng muốn ngủ cùng với con, sau đó đáng thương cho anh biến thành một công cụ hình người vô hình…

Chỉ nghĩ đến điều đó một chút thôi cũng khiến anh cảm thấy thật tuyệt vọng.

Đàm Mặc hơi buồn bực quay trở về nhà của mình và Kiều Lam ở trên tầng cao nhất. Anh đang muốn tìm một cơ hội để truyền đạt cho Kiều Lam đủ loại lý do rằng việc có con rất đau đớn, sinh con có thể sẽ di truyền bệnh của chính mình, để Kiều Lam cũng đứng chung một chiến tuyến với anh. Thế rồi vừa bước vào, Đàm Mặc phát hiện Kiều Lam đang xem thứ gì đó, mặt đầy ý cười.

Đàm Mặc đến gần thì thấy đây là một chương trình tạp kỹ dành cho cha con rất được yêu thích dạo gần đây.

Đàm Mặc: …

Kiều Lam xem chương trình mà không thể ngừng cười. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy bạn trai nhà mình sắc mặt trông không được tốt cho lắm, vội hỏi anh làm sao vậy.

Đàm Mặc nhìn chằm chằm Kiều Lam một lúc lâu bằng ánh mắt quái dị, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Bỏ lại Kiều Lam với vẻ mặt ngơ ngác.

….

Chuyện gì xảy ra vậy? Tháng nào con gái cũng có mấy ngày tâm trạng không được tốt, sao Đàm Mặc cũng như vậy luôn?

Kiều Lam tắt chương trình tạp kỹ, xỏ dép lê vào vội vàng đi theo, thế rồi hỏi trái hỏi phải, Đàm Mặc cái gì cũng không nói, hơn nữa anh còn hỏi cô chương trình vừa rồi có hay hay không như thể nói lảng sang chuyện khác.

Kiều Lam ăn ngay nói thật: “Khá hay. Mấy đứa trẻ kia rất đáng yêu.”

Đàm Mặc: “…”

Càng không muốn nói chuyện.

Thế rồi không đợi Đàm Mặc từ từ truyền đạt tư tưởng không sinh con [2] cho Kiều Lam, một buổi chiều nọ hai người cùng đến siêu thị cách đó không xa mua đồ.

[2] Đầy đủ là tư tưởng DINKs (viết tắt của Double Income, No Kids) hay còn có cách gọi khác là DINKY “double income, no kids yet", là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng cả hai đi làm có 2 nguồn thu nhập và không sinh con.

Kiều Lam và Đàm Mặc đẩy xe mua sắm, thong thả tản bộ, đúng lúc đó có một bà mẹ trẻ đẩy một chiếc xe mua sắm đi ngang qua, có một đứa nhóc ngồi trên xe mua sắm, nó ê a kêu: “Mẹ, con muốn cái này.”

Gần đây Kiều Lam xem rất nhiều chương trình dành cho cha mẹ và con, nghe giọng nói ê a của đứa bé, cô cũng cảm thấy đáng yêu theo, nhỏ giọng cảm thán “Thật là đáng yêu.”

Đàm Mặc mặt mày vô cảm nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: “Đáng yêu chỗ nào?”

“Hả?”

Kiều Lam sửng sốt quay đầu nhìn Đàm Mặc một cái, cô bỗng nhớ đến trước kia Quý Túc nói rằng cha anh ta không thích anh ta. Sau một hồi suy nghĩ, cô cân nhắc hỏi anh: “Mặc Mặc, anh không thích trẻ con à?”

“Không thích.” Đàm Mặc lắc đầu một cách quyết đoán.

“Tại sao?” Kiều Lam vừa kéo Đàm Mặc vừa đi. “Trẻ con có chỗ nào không tốt?”

Đàm Mặc cũng không hiểu: “Trẻ con tốt chỗ nào?”

“Rất tốt nha. Nếu được thì tốt nhất là một cậu nhóc.” Kiều Lam nói. “Em không được thấy dáng vẻ của anh khi còn nhỏ nhiều. Nếu sau này bé bi của chúng ta lớn lên trông giống anh, em sẽ có thể thấy anh khi còn nhỏ.”

Kiều Lam trả lời mà không hề nghĩ ngợi, có thể thấy cô thật sự nghĩ như thế.

Còn Đàm Mặc – người chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này thì sửng sốt. Anh toàn nghĩ rằng sau khi có con, lực chú ý của Kiều Lam sẽ bị phân tán, nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc Kiều Lam muốn có một đứa bé là bởi vì anh.

Đàm Mặc thông minh như vậy mà cũng có lúc ngớ ra. Sau một lúc lâu choáng váng, có lẽ là đầu óc còn chưa có quay lại, anh buột miệng nói một cách ngốc nghếch: “Nếu lớn lên trông giống em thì sao?”

Kiều Lam: “…”

Thế rồi không đợi Kiều Lam mở miệng, hai mắt Đàm Mặc chợt sáng lên.

Đúng rồi!

Nếu sau này anh và Kiều Lam có một đứa con gái thì sao? Hơn nữa còn là một đứa con gái rất giống Kiều Lam?

Anh cũng chưa từng thấy dáng vẻ của Kiều Lam khi còn nhỏ, anh cũng muốn nhìn thấy. Đàm Mặc vốn dĩ không hề muốn có con một chút nào bỗng nghĩ đến khả năng này, trái tim lập tức mềm nhũn.

Kiều Lam nói em bé rất đáng yêu. Đàm Mặc tưởng tượng một chút về đứa con gái nhỏ mềm mềm mại mại trông cực kỳ giống Kiều Lam.

Đúng.

Đúng thật là rất đáng yêu.

Siêu cấp đáng yêu!

Đáng yêu không gì sánh được!

Thế nên vài ngày sau, từ lần phát hiện hình như Đàm Mặc không muốn có con cho lắm, dì Trần đã ưu sầu mấy ngày chuẩn bị tìm Đàm Mặc nói chuyện, ngay cả lời giải thích cũng chuẩn bị xong rồi, nhưng bà không ngờ rằng Đàm Mặc đột nhiên thay đổi phong cách.

“Con cái? Đương nhiên là cháu muốn có con rồi. Khi kết hôn có thể lên kế hoạch một chút. Dì Trần, không thì chúng ta đặt cho đứa bé một cái tên trước nhé?”

Dì Trần: ….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui