Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu


Chị hai Kiều Lam lập tức vênh mặt lên cao hơn.

Đến tối, mọi người cơm nước xong xuôi ai về nhà nấy, hai đứa con gái nhà họ Kiều không vội về mà ở lại.

Ấmĩ cả một đêm, Kiều Lam còn chưa làm xong bài tập về nhà.

Rốt cuộc người cũng về hết, cô đóng cửa lại tiếp tục làm bài tập.

Nhưng giọng của chị hai rất lớn, qua một bức tường dày mà vẫn rất rõ ràng.

Kiều Lam nhét giấy vào lỗ tai mà cũng không có tác dụng.

Bực bội day day huyệt thái dương, Kiều Lam nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Bà nội Kiều, mẹ Kiều và Kiều Nguyên từ trước đến giờ khi vào phòng cô không bao giờ gõ cửa.

Kiều Lam đại khái đoán được người đứng bên ngoài là ai, mở cửa ra nhìn, quả nhiên là chị cả.

Mẹ Kiều tổng cộng sinh được 3 đứa con gái.

Đứa lớn nhất năm nay 23 tuổi, năm ngoái vừa kết hôn, chồng là con trai của ông chủ cửa hàng thực phẩm thường hay cung cấp rau cho quán ăn của nhà Kiều Lam.

Bà nội Kiều và mẹ Kiều đều không ưa gì cậu con rể này.


Một cửa hàng thực phẩm, so với điều kiện nhà bọn họ cũng không khá hơn là bao.

Nhưng sau đó trong lúc buôn bán nhà họ Kiều lại được lợi không ít từ cửa hàng thực phẩm kia, thế là cha mẹ Kiều liền gả con gái lớn nhà mình đi luôn.

Chẳng qua may mắn là tình cảm của đôi vợ chồng trẻ này rất tốt.

Năm ngoái chị cả Kiều Lam vừa sinh một đứa con gái, cả người trông tốt hơn so với trước kia.

Chị cả bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cười cười ngồi xuống giường Kiều Lam.

Chị nói chuyện dịu dàng và từ tốn, hoàn toàn không giống với những người còn lại trong nhà họ Kiều, Chị cả hỏi gần đây Kiều Lam thế nào, sau đó liền nhắc đến việc thi cử lần này của Kiều Lam: “Chị nghe nói em được nhất khối hả”, Tạm thời ấn tượng của Kiều Lam đối với chị cả cũng không tệ lắm, cô khẽ gật đầu, “Ừ” một tiếng.

“Tốt lắm.” Chị cả Kiều Lam nói.

Trước kia thành tích của chị không tốt, chưa học hết cấp 3 đã lấy chồng.

Lúc đầu chị cũng không có cảm giác gì nhiều, bây giờ lại bắt đầu có chút hối hận.

Nhưng hối hận thì làm được gì chứ, mọi chuyện đã như vậy rồi.

Hai chị em trò chuyện với nhau một lúc, sau đó chị cả Kiều Lam lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho cô.

“Chị cũng không biết phải mua cái gì.


Mấy ngày trước ra ngoài đúng lúc nhìn thấy nó.

Nghe nói bây giờ học sinh bọn em đều thích cái này.” Kiều Lam cúi đầu nhìn là một chiếc máy MP3, “Chị bảo anh rể em tải vài bài hát về, em nghe thử xem, nếu không thích thì tự tải cái khác.”.

Kiều Lam cầm lấy chiếc MP3 xinh xắn, lắng nghe tiếng nói chuyện lớn tiếng của bà nội Kiều và chị hai Kiều bên ngoài, một lúc lâu sau mới khẽ nói một tiếng cảm ơn.

“Cảm ơn cái gì chứ.” Chị cả Kiều Lam cười.

“Nhà chúng ta không ai học hành được cả, khó khăn lắm mới có được em, em cố gắng học hành chăm chỉ, sau này thi vào một trường đại học tốt.” Nói xong lại nhìn về phía cửa: “Mẹ chúng ta không được đi học, không có cách nào nói chuyện đúng sai với bà được.

Bà ấy có nói gì thì em cũng đừng để trong lòng, cứ cố gắng học hành thật tốt là được.” Kiều Lam không rõ tại sao chị cả mình lại đột nhiên nói những lời này, nhưng cô vẫn gật đầu.

Chị cả Kiều Lam lại hỏi thêm một vài chuyện khác nữa rồi mới đi ra khỏi phòng, nói trong nhà còn con nhỏ, sau đó liền đi về trước.

Bà nội Kiều và mẹ Kiều không tiễn.

Chị hai Kiều đứng lên đưa chị mình ra ngoài, hằng giọng rồi than thở: “Aizz, con cái thật là phiền phức, nhìn thấy chúng nó mỗi ngày cũng phiền.

Chồng em thuê cho em hai bảo mẫu, thế nhưng em vẫn không chăm sóc được.” Ánh mắt của chị cả tối đi, nhưng chị cũng không nói gì thêm, quay người bước xuống lầu, rời đi.Chị cả đi, chị hai Kiều như được mở máy hát, bắt đầu không kiềm chế được.

“Vẫn là con gái thì dễ nuôi với nghe lời hơn, mọi người nhìn chị cả đấy, chứ như thằng cu nhà con kia, thật sự mệt chết đi được.” Chị hai Kiều trông như đang phàn nàn, nhưng trên mặt lại không có chút bực bội nào cả, toàn là đắc ý, chỉ thiếu điều nói toẹt ra “tôi sinh được con trai tôi gá cho người có tiền tôi kiêu ngạo” mà thôi.


Chị hai Kiều năm nay vừa tròn 20, nhưng đã có một thằng con trai 6 tháng tuổi.

Chồng của chị ta là ông chủ của một nhà hàng.

Không phải như quán ăn nhỏ của nhà họ Kiều đầu, người ta là ông chủ của một nhà hàng lớn.

Năm nay sắp 40, đã kết hôn, có vợ, thậm chí còn có một đứa con gái cũng xấp xỉ chị hai Kiều.

Chị hai Kiều vốn đi làm thuê cho nhà hàng người ta, ứm ừm sao đó rồi có bầu luôn, mấy tháng sau sinh cho ông chủ của chị ta một đứa con trai, thành công “lên chức” [2].

[2] ở đây ý bảo từ bồ nhí lên làm vợ chính thức.

Từ đó chị hai Kiều trở thành vợ của một người đàn ông giàu có, sinh được con trai, trên tay trên cổ mang toàn là kim cương, nở mày nở mặt không tưởng nổi.

Vừa nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay chị ta, rồi nghe xong gì mà trong nhà có mấy bảo mẫu, hiếm khi bà nội Kiều và mẹ Kiều không cãi nhau mà đều sáng bừng mắt lên, hỏi chị ta gần đây sống thế nào, việc làm ăn buôn bán của chồng chị ta có tốt hay không, “Aizz, anh ấy bận rộn lắm.

Gần đây anh ấy định mở thêm chi nhánh, bận rộn vô cùng.” Chi nhánh! Bà nội Kiều và mẹ Kiều vừa nghe xong đã sáng mắt lên, không ngừng khen chị ta đã gả cho một người chồng tốt.

Chị hai Kiều trông vô cùng tự đắc: “Đúng đó, mấy ngày trước anh ấy vừa mới mua cho con một chiếc xe.

Con cũng có biết lái xe đâu, phiền chết đi được, còn phải đi học lái xe nữa.” Mẹ Kiều đến gần: “Xe gì?” “Audi.

Cũng không đắt lắm đâu, cỡ bốn năm chục vạn [3] gì đó." [3] Theo tỉ giá hiện nay, 40 vạn NDT = - 1 tỉ 4 VNĐ, 50 vạn NDT = < 1 tỉ 750 VNĐ.

Tương tự đó 20 vạn NDT trong câu dưới vào khoảng 700 triệu đồng.

Bốn năm chục vạn! Cái này mà không đắt ư! Mẹ Kiều líu cả lưỡi, nhìn bà nội Kiều: “Xe nhà thêm hai chắc cũng cỡ hai mươi mấy vạn nhỉ.” Lúc trước thím Kiều có mua một chiếc xe, bà nội Kiều khen thím Kiều giỏi giang, biết lái xe, còn là hãng xe của Nhật Bản nữa.


Bây giờ nhìn đi, con gái bà lái một chiếc xe bốn năm chục vạn kìa! Chị hai Kiều cười nhạo: “Xe kia của thím ấy tối đa cũng chỉ mười mấy vạn thôi.

Chú thím là giáo viên, tiền lương không nhiều, mua chiếc xe mười mấy vạn là tối đa rồi.” Nghe con gái hạ thấp thím Kiều một cách vận đậm phong khinh [4] như thế, mẹ Kiều quả thật không thể nào hả dạ hơn.

Bà nội Kiều muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được cái gì, nên chỉ có thể khô khan nói: “Thím Kiều nhà người ta là cán bộ mà.” [4] Vân đạm phong khinh: Nghĩa gốc là thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không quan tâm, hệt như gió thổi mây trôi.

Trong trường hợp này ý bảo chị hai Kiều không xem thím Kiều ra gì, kiểu không đáng nhắc tới.

“Bà nội à, thời đại nào rồi chứ hả.

Bây giờ người ta nói đến cán bộ là nói đến những người có chức có quyền trong Nhà nước kia kìa.

Nhà Kiều Lộ thì tính là cán bộ cái gì? Cả hai vợ chồng đều là giáo viên, một tháng khổ cực kiếm được ba bốn vạn tệ, còn không bằng tiền sữa một tháng của thằng cu nhà con.” Chị hai Kiều trực tiếp thể hiện sự ghét bỏ lên trên mặt: “Bà nội ngày nào cũng coi Kiều Lộ là bảo bối đấy, thế mà hôm nay sinh nhật bà nó có thèm đến đâu.” Bà nội Kiều vội vàng giải thích: “Thím Kiều bảo là Lộ Lộ bị cảm.” “Chỉ có bà mới tin thôi.

Chứ theo cháu thấy, Kiều Lam thi tốt hơn nó nên nó không có mặt mũi nào đến đây đấy.” Chị hai Kiều giễu cợt: “Gần đây Kiều Lam bắt đầu học hành rồi sao? Nhưng con nói thật, xã hội bây giờ, học cho lắm vào cũng vô dụng thôi.” Kiều Lam ngồi trong phòng bên cạnh, cảm thấy mỹ mãn định dùng thử máy MP3 mà chị cả mua cho, nào ngờ chị hai Kiều nói một câu làm cô bị dọa sợ.

“Kiều Lam học vậy là đủ rồi, học nhiều như vậy làm gì chứ.” Mẹ Kiều do dự nói: “Lần này có thể được nhất khối đó, không chừng sau này còn tốt hơn..." “Nhất khối thì làm sao, mấy đứa sinh viên từ mấy trường đại học danh tiếng ra không phải cũng về làm công cho tiệm cơm nhà chúng ta đấy sao.

Bây giờ học giỏi thì có ích gì? Sau này coi như có đậu được đại học, tốt nghiệp xong cũng bao nhiêu tuổi rồi? Đến lúc đó không tìm được người đàng hoàng mà gả là coi như đứt”, Mẹ Kiều vẫn còn hơi do dự.

Ngược lại, bà nội Kiều nghe xong thì vô cùng đồng ý: “Con gái học nhiều là hỏng.

Như cháu gái nhà họ Lưu đấy, học tiến sĩ, bây giờ cũng sắp ba mươi rồi mà vẫn chưa tìm được tấm chồng nào.” Chị hai Kiều gật gật đầu: “Chỉ cần biết tí chữ với nhân chia cộng trừ gì đó là đủ rồi.

Tranh thủ lúc nó còn nhỏ tuổi, cho nó tiếp xúc với xã hội nhiều hơn một chút, quen biết một vài người là quan trọng nhất." Mẹ Kiều sầu não: “Đưa nó đi đâu để quen biết nhiều người đây?”, Chị hai kiêu ngầm nghĩ: “Mấy ngày trước ông xã con có mời mấy người đến nhà ăn cơm, trong đó có cậu kia họ Triệu, hơn Kiều Lam nhà mình cỡ mười tuổi, chưa kết hôn, chỗ nhà cậu ta quy hoạch nên được nhận đền bù đến mấy ngàn vạn, gần đây còn đang thảo luận việc đầu tư chi nhánh với ông xã con đó.” “Vậy thì tốt.” Mẹ Kiều cảm thấy phấn khích hẳn, bảo chị hai Kiều nói tiếp, bắt đầu hỏi thăm tỉ mỉ về vị phú nhị đại này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận