Kiều Lam không nghe thấy những lời đó, cau mày quay lên trước.
Bùi Ninh ngồi cùng bàn với cô cẩn thận nhìn Đàm Mặc một chút.
Cậu nghĩ mãi cũng không ra.
Nhưng xuất phát từ sự hiếu kỳ, cậu dùng âm lượng tự cho là rất nhỏ tiến sát đến hỏi Kiều Lam: “Cậu và người kia...!ừm Đàm Mặc.
Hai người nói cái gì đó?”.
Bàn tay đang lật sách của Đàm Mặc bỗng khựng lại vào giây phút Bùi Ninh đột ngột xích lại gần Kiều Lam.
Qua phần tóc mái hơi dài, anh nhìn thấy khoảng cách giữa Kiều Lam và người bạn cùng bàn kia còn chưa tới 30cm.
Đôi mắt màu nâu nhạt kia bỗng ánh lên sự tàn khốc.
Sau đó anh nhìn thấy Kiều Lam lấy sách Toán học từ trong cặp ra.
“Không có gì.” Kiều Lam nói, vừa dứt lời chưa được ba giây thì lại bổ sung thêm một câu: “Bí mật.” Bùi Ninh: “...” Sự tàn khốc ánh lên trong mắt Đàm Mặc bỗng biến mất không còn chút vết tích.
Đầu ngón tay đang giữ lấy quyển sách chậm rãi lướt qua trang 1 giấy, nhẹ nhàng lật sang trang tiếp theo.
Kiều Lam thật sự bị cảm.
Lúc đầu chỉ có Đàm Mặc phát hiện nhờ sự nhạy cảm với giọng nói có chút khàn của cô.
Sau đó vào tiết Kiều Lam không nhịn được mà ngủ gật, vậy nên cả bạn cùng bàn là Bùi Ninh, còn có hai người ngồi phía trước đều nhận ra là cô bị cảm.
“Cậu bị cảm à?” Bùi Ninh hỏi.
Kiều Lam hơi rầu rĩ “Ừ” một tiếng.
Đàm Mặc ngồi phía sau lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Tư vị khó tả lúc trước lại dâng lên từng chút từng chút một.
Lúc Kiều Lam vẫn đang còn ngồi ở tổ thứ tư, anh đã nhìn thấy Kiều Lam và Bùi Ninh nói chuyện với nhau, nhưng không nghe được hai người họ đang nói cái gì, điều này khiến Đàm Mặc cực kỳ sốt ruột.
Bây giờ rốt cuộc cũng có thể nghe thấy rồi, nhưng sự sốt ruột ấy của Đàm Mặc không hề giảm đi một chút nào, ngược lại còn nghiêm trọng hơn trước.
Kiều Lam và Bùi Ninh nói chuyện với nhau không tính là quá nhiều nhưng cũng không quá ít.
Thật ra hai người đều có tính cách rất tốt, đã ngồi cùng bàn với nhau gần một tuần, quan hệ cũng xem như là không tệ.
Đàm Mặc cảm thấy như mình luôn có thể nghe thấy âm thanh trò chuyện của bọn họ vậy.
Bây giờ thấy Bùi Ninh chủ động quan tâm Kiều Lam, ánh mắt Đàm Mặc nhìn Bùi Ninh trở nên hơi u ám.
Anh lạnh lùng nhìn Kiều Lam và Bùi Ninh thỉnh thoảng lại chạm cùi chỏ vào nhau, trong lòng càng lúc càng cảm thấy bất an.
Anh biết Kiều Lam đã lâu, thế nhưng lại chưa từng nói chuyện với Kiều Lam một cách trôi chảy và tự nhiên như vậy, càng không nói đến việc đụng chạm chân tay như thế.
Bùi Ninh chẳng hề cảm thấy gì cả.
Mặc dù cậu là một người hướng nội, nhưng đối với những người thân quen thì lời quan tâm cũng nhiều hơn.
“Có thuốc không? Hay là xin phép rồi về nhà nghỉ ngơi một chút?”.
“Không cần.
Không nghiêm trọng đến vậy đâu.” Kiều Lam uống chút nước, mắt nhìn thời khóa biểu.
Tiết tiếp theo là Vật Lý.
Cô lập tức cảm thấy hơi rầu rĩ, ngẫm nghĩ một lúc rồi dặn dò Bùi Ninh: “Lát nữa vào tiết, cậu mà thấy mình ngủ gật thì nhớ đánh mình một cái.
“Được.” Bùi Ninh đồng ý.
Ngón tay đang đặt ở góc sách của Đàm Mặc không tự chủ được lại trở nên cứng ngắc.
Anh hi vọng lát nữa Kiều Lam không ngủ gật, như vậy thì Bùi Ninh không cần phải đánh thức Kiều Lam, cũng sẽ không đụng đến cô.
Nhưng Kiều Lam bị cảm, mơ mơ màng màng suốt cả một tiết Vật Lý.
Bùi Ninh lại không thể đánh cô thật, một tiết học mà gọi tên cô đến ba lần.
| Đàm Mặc ngồi ở phía sau, trơ mắt nhìn Bùi Ninh chạm vào tay Kiều Lam đến ba lần.
|Bởi vì mắc hội chứng Asperger, Đàm Mặc sẽ khó mà khống chế cảm xúc của mình được.
Thỉnh thoảng anh sẽ nổi giận, sẽ trở nên cáu kỉnh bực bội.
Lúc nhỏ anh đã từng làm mấy đứa nhỏ học chung nhà trẻ với mình bị thương.
Vài việc nhỏ nhặt mà người bình thường căn bản chẳng thèm quan tâm, anh có thể vì thế mà để ý đến rất nhiều ngày.
Vậy nên trước kia, mẹ anh luôn dặn anh đừng quan tâm đến những chuyện này, không phải để ý đến chúng.
Đàm Mặc sống như một con robot đến mười lăm tuổi, đã quen với việc phải kiềm chế.
Nhưng lúc này anh vẫn không kìm được sự tức giận, vẫn không khống chế được tâm trạng đang dần trở nên tồi tệ của mình.
Rốt cuộc Kiều Lam cũng gắng gượng qua được tiết Vật Lý.
Hết tiết cô thật sự không chịu nổi nữa, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Tháng 11 ở phương Bắc đã dần trở lạnh.
Bị nước lạnh kích thích, rốt cuộc Kiều Lam cũng tỉnh táo lại.
Đến khi cô bước vào lớp, đi về chỗ ngồi của mình, đã nhìn thấy Đàm Mặc cúi đầu đọc sách giống như mọi khi.
Trước kia bọn họ ngồi cách xa nhau, Đàm Mặc lại không muốn nói chuyện với cô trong trường học, vậy nên Kiều Lam cũng không chủ động tìmanh.Nhưng hiện tại hai người ngồi bàn trước bàn sau.
Kiều Lam nhìn quyển sách mà Đàm Mặc đang đọc, nhìn tới nhìn lui cũng không hiểu, liền lại gần hỏi anh: “Đây là sách gì vậy?” ( Điện động lực học cổ điển.
) Đàm Mặc thầm trả lời trong lòng.
Nhưng anh không thể nói chuyện với Kiều Lam chứ nói gì đến việc trả lời cô lúc này.
Anh không muốn nói chuyện với cô.
Thế là Đàm Mặc im lặng kéo sách về, không muốn để Kiều Lam nhìn nữa.
Kiều Lam sững sờ.
Mặc dù bình thường Đàm Mặc không nói chuyện với cô, nhưng anh cũng sẽ không có những hành động từ chối rõ ràng như vậy.
Kiều Lam hơi thảng thốt, không chịu bỏ cuộc mà lại hỏi anh một câu: “Sao vậy?” Đàm Mặc ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt kia không hề có chút biểu cảm nào cả.
“Xoay ra chỗ khác.” Kiều Lam: ...!Kiều Lam: ??? Bùi Ninh bên cạnh đang tò mò nhìn hai người bọn họ, thấy vậy thì kéo kéo áo Kiều Lam, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng làm.