Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

C73

Đám Bạch Ngọc và Hách Anh rủ Kiều Lam đi chơi. Buổi sáng không thi đấu, Bạch Ngọc mang hai bộ bài poker đến, chiếm sẵn một chỗ trên bãi cỏ dưới khu dạy học chuẩn bị chơi bài địa chủ [1], ai thua sẽ bị đánh tay.

[1] Chơi bài địa chủ: là một dạng chơi bài có ba người chơi. Luật chơi: 3 người chơi, 1 người làm Địa Chủ, 2 người còn lại làm Nông Dân, Địa Chủ được thêm 3 con cuối. 2 Nông Dân sẽ đấu bài với Địa Chủ, nếu Địa Chủ hết bài trước thì Địa Chủ thắng, còn 1 trong 2 Nông Dân ai hết bài trước thì 2 người đó thắng. Bài dùng cả Joker, và cũng là con to nhất. Mỗi lần đánh con Joker hay chặn tứ quý là 1 lần gấp đôi tiền cược.

Kiều Lam cầm điện thoại, rón rén đi về phía bãi đỗ xe nhỏ bên ngoài sân vận động. Lướt qua đám học sinh đang tới tới lui lui, Kiều Lam nhìn thấy chiếc Cayenne quen thuộc đưa đón Đàm Mặc đến trường mỗi ngày.

Ánh mắt Kiều Lam sáng lên. Cô vừa bước nhanh đến bên ngoài sân vận động, vừa bảo đám Bạch Ngọc đi trước: “Mọi người cứ chơi trước đi, mình có chút việc.”

“Chuyện gì vậy? Có cần mình đi cùng không?” Bạch Ngọc hỏi.

“Không cần đâu.” Kiều Lam xua tay, không quay đầu lại mà đi thẳng ra bên ngoài sân vận động. Hách Anh không khỏi quay đầu lại nhìn cô. Mấy nam sinh chơi khá thân với cậu cười ồ lên, kéo Hách Anh đi: “Đừng có nhìn nữa, sắp rớt cả mắt ra ngoài rồi kia kìa.”

“Cút.” Hách Anh cười, đạp nam sinh kia một cái. Tất cả mọi người đều bật cười.

Từ ngày đầu tiên vào học Hách Anh đã chủ động muốn ngồi cùng bàn với Kiều Lam, sau này còn chơi cùng với bạn bè của cô nữa, chỉ cần có thời gian rảnh là cậu sẽ tìm Kiều Lam hỏi bài, ngày nào cũng như vậy. Hôm nay Hách Anh vừa thấy Kiều Lam bước ra với đồng phục cổ vũ thì cả người đều choáng váng.

Mọi người đều biết Hách Anh có ý với Kiều Lam.

Lúc đầu đám bạn thân còn cười nhạo Hách Anh. Ai ngờ rằng Hách Anh mà cũng có lúc phải vây quanh con gái, ngày ngày tốn tâm tư theo đuổi người ta như vậy.

Chẳng qua nữ sinh này là Kiều Lam, cũng khó trách.

Hôm nay đi diễu hành xong, Tieba của trường vốn chẳng sôi nổi mấy giờ lại như thể nổ tung. Cả trường đều biết tên của cô gái xinh đẹp giỏi giang này. Mấy bài bình chọn vui trước đây cũng bị đào lại, đa phần những bình luận mới đều nhắc đến tên Kiều Lam.

Vừa rồi còn có một đàn anh lớp mười hai cố ý đến hỏi thăm về cô.

Bảo sao trước đó Hách Anh còn rất bình tĩnh, ngày nào cũng đến trước mặt Kiều Lam để tăng cảm tình của cô đối với mình, bây giờ cũng hơi nhấp nhổm, đứng ngồi không yên.

Hiện giờ Kiều Lam quá nổi tiếng, Hách Anh sốt ruột.

Đám bạn thân của Hách Anh rất hiểu cậu. Bình thường trông cậu vô tư bất cần thế thôi, nhưng đến khi gặp chuyện thì lại vô cùng dứt khoát, có khi gần đây cậu đang dự định làm một việc gì đó rất quan trọng.

Đàm Mặc thấy Kiều Lam vội vã chạy ra khỏi bãi tập, vòng qua hàng rào, chưa đến một phút sau đã xuất hiện trước xe mình.

Cô cúi người gõ gõ cửa sổ xe. Đàm Mặc từ từ hạ cửa kính xe xuống, khuôn mặt của Kiều Lam dần dần xuất hiện trước mắt anh. Đầu tiên là đôi mắt mà anh thích nhất, sau đó là đến mũi, cuối cùng là đôi môi đỏ thẫm.

Cô trông hơi lạ khi trang điểm, nhưng nụ cười của cô vẫn thân thuộc như thế.

Kiều Lam cười, chào bác Trần, sau đó quay đầu nói với Đàm Mặc: “Cậu đến lúc nào vậy? Không nói cho mình biết sớm.”

“Vừa mới tới.” Đàm Mặc nói. Anh nhìn Kiều Lam lên xe, sau đó ngồi bên cạnh mình.

Bình thường Kiều Lam đều ngồi bên cạnh Đàm Mặc khi hai người đi ra ngoài hoặc về nhà. Vào kỳ nghỉ hè, thậm chí hai người còn ở chung một phòng trò chuyện rồi cùng nhau đọc sách. Trước đó Đàm Mặc chỉ biết rằng mình rất thích cảm giác khi ở cùng Kiều Lam. Khi ở cùng cô, tâm trạng của anh luôn được thả lỏng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng dạo gần đây, không biết từ lúc nào, cảm giác của anh đối với cô dần dần thay đổi.

Đàm Mặc quá chậm chạp trong việc nhận biết sự thay đổi về cảm xúc của mình. Dù anh có cảm nhận được điều gì đó khác thường thì rốt cuộc cũng không hiểu rõ là khác thường ở đâu.

Cho đến hôm nay, khi anh nhìn thấy một Kiều Lam xinh đẹp khiến cả trường phải kinh ngạc như vậy. Đây không phải lần đầu tiên Đàm Mặc biết Kiều Lam xinh đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên trái tim anh đập rộn ràng không kiểm soát được bởi vẻ đẹp của cô.

Mà bây giờ, chẳng biết tại sao, Đàm Mặc cảm thấy không gian trong xe nhỏ hẹp đến nỗi khiến anh phải khó khăn hít thở. Anh thích nhìn vào mắt người khác khi trò chuyện với họ. Đàm Mặc vẫn nhìn Kiều Lam như bình thường, nhưng sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, Đàm Mặc lại như thể bị lửa thiêu đốt, bối rối vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Ánh mắt của Đàm Mặc vô tình dời xuống dưới, rơi vào vòng eo mảnh khảnh trắng nõn của Kiều Lam. Ngón tay anh run lên. Đàm Mặc lại cúi đầu xuống dưới, phía dưới là đôi chân dài cực kỳ xinh đẹp đang lộ ra bên ngoài của Kiều Lam.

Ngọn lửa vừa rồi như bùng cháy dữ dội. Đàm Mặc không phân biệt được cảm xúc lúc này của mình là gì. Anh đột nhiên quay mặt sang chỗ khác, nhắm chặt mắt lại.

Lòng anh rối bời, không cách nào bình tĩnh lại được. Đàm Mặc chỉ có thể vô thức nói lảng sang chuyện khác, nhưng vẫn không dám nhìn cô.

“Buổi sáng có thi môn gì không?” Đàm Mặc hỏi.

“Có, lúc mười một giờ.” Kiều Lam nói, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe. Mọi người đã bắt đầu thi nhảy xa ở ngoài rìa sân vận động. “Vòng loại 800m.”

“Vậy bây giờ cậu làm gì?” Đàm Mặc căn bản không biết là mình đang nói cái gì. Anh cứ thế trò chuyện với cô một cách máy móc.

“Bạch Ngọc có mang bài poker tới, đã chiếm một chỗ trên bãi cỏ dưới khu dạy học rồi, rủ mình lát nữa chơi đánh bài.” Đàm Mặc không biết mình đang hỏi gì, nhưng ngược lại Kiều Lam trả lời rất nghiêm túc. Trả lời xong, cô bỗng nảy ra một ý, đột nhiên bắt lấy cánh tay Đàm Mặc, vui vẻ nói: “Đàm Mặc, cậu có muốn chơi cùng mình không?”

Những người rủ cô chơi bài đều là bạn bè khá thân với cô. Những người bạn này đều đã được Kiều Lam chứng nhận qua, đảm bảo về nhân phẩm, Đàm Mặc quen biết với họ một chút cũng rất tốt.

Cả người Đàm Mặc cứng đờ. Anh nhìn thoáng qua Kiều Lam trắng nõn nà ở bên cạnh, từ chối một cách cứng nhắc: “Tôi không biết chơi.”

“Không biết thì mình dạy cho cậu.” Kiều Lam cảm thấy việc này chẳng có vấn đề gì cả. “Cậu thông minh như vậy, nhìn sơ qua chắc chắn là biết chơi ngay. Hai tụi mình cùng một đội, đến lúc đó mình sẽ dạy cho cậu chơi.”

Trái tim Đàm Mặc khẽ run lên vì câu “Hai tụi mình cùng một đội” kia của Kiều Lam. Anh đang do dự, bác Trần ngồi phía trước đã vui vẻ nói: “Tôi cảm thấy như vậy rất tốt. Chơi bài thú vị lắm. Thiếu gia biết cách chơi rồi thì sau này khi Lam Lam đến nhà, chúng ta cũng có thể chơi cùng nhau.”

Sau một thoáng im lặng, cuối cùng Đàm Mặc cũng đồng ý.

Kiều Lam rất vui, nhưng trước khi đi chơi cô vẫn cần phải về ký túc xá thay quần áo rồi tẩy trang đã. Sau khi làm xong tất cả mọi việc, Đàm Mặc nhìn Kiều Lam lại mặc đồng phục một lần nữa, cuối cùng anh mới dám nhìn thẳng vào cô.

Nhưng khi chạm mắt với Kiều Lam, Đàm Mặc vẫn vô thức muốn quay mặt đi.

Một bên khác. Kiều Lam đã đi gần nửa tiếng, đám Hách Anh Bạch Ngọc đã chơi được vài ván bài địa chủ rồi, trông có vẻ rất sôi nổi, nhưng thật ra Hách Anh có hơi lơ đễnh một chút, chốc chốc lại quay đầu lại nhìn.

Rốt cuộc cũng thấy được người mà mình đang chờ đợi, Hách Anh sửng sốt, bởi vì cô không chỉ đi một mình.

Lúc đi chỉ có mỗi cô, bây giờ quay về lại có thêm một người nữa, là Đàm Mặc.

Đàm Mặc vừa đến, mọi người lập tức lặng như tờ, có lẽ là không ngờ rằng Đàm Mặc lại xuất hiện ở trường vào hội thao. Nhưng sau một thoáng im lặng, mọi người vội vàng chào đón anh.

Đám Bạch Ngọc dời một chiếc bàn lớn đến bên cạnh bãi cỏ, mọi người bao xung quanh thành một vòng tròn. Bây giờ Kiều Lam đã tới, phải để chỗ cho cô. Hách Anh nhìn Kiều Lam và Đàm Mặc một lúc lâu, sự chú ý cuối cùng vẫn rơi vào khuôn mặt của Kiều Lam. Cậu thầm nghĩ cô trông vẫn thật xinh đẹp dù không còn lớp trang điểm.

Mọi người bóc một bộ bài mới: “Hai người mới tới, thêm một bộ bài nữa. Kiều Lam, hay là cậu ngồi đây nhé?”

“Không cần đâu.” Kiều Lam kéo ghế ngồi bên cạnh Đàm Mặc: “Mình ngồi ở đây là được rồi. Mình và Đàm Mặc là một đội, tính là một người. Mọi người đang chơi gì vậy? Đấu địa chủ sao?”

“Ừ đúng rồi. Đấu địa chủ.” Một nam sinh trả lời, cậu ta nhìn Kiều Lam và Đàm Mặc một lát rồi mới tiếp tục nói: “Kiều Lam, cậu chơi bài giỏi không? Nếu giỏi thì mau đánh bại Hách Anh đi này. Không sao chơi được với cậu ta.”

Có rất nhiều người chơi, mọi người thống nhất với nhau ai thua sẽ phải ra ngoài nhường cho người khác. Từ lúc bắt đầu, Hách Anh chưa từng phải ra ngoài. Chẳng những vậy, mỗi lần thắng, cậu còn đánh người khác rất đau.

Hách Anh cười cười nhìn Kiều Lam. Kiều Lam nhìn cậu bằng một ánh mắt khác, cười nhạt: “Mình cũng bình thường mà thôi.” Nói xong, Kiều Lam quay đầu sang khẽ nói với Đàm Mặc: “Mình chơi trước, cậu xem rồi học nhé, rất đơn giản.”

Đàm Mặc “Ừ” một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Hách Anh. Ánh mắt hai người chạm nhau.

Hách Anh ngẩn người, sau đó cười cười với Đàm Mặc. Ánh mắt Đàm Mặc tối sầm lại, quay sang chỗ khác, tập trung vào tay Kiều Lam.

Xung quanh có rất nhiều người. Để mọi người đều có chỗ ngồi, Kiều Lam kéo ghế sát vào Đàm Mặc, thêm đó vì muốn Đàm Mặc học được cách chơi bài, Kiều Lam lại càng ngồi gần Đàm Mặc hơn nữa, khiến bạn học bên cạnh nhìn hai người chăm chú.

Kiều Lam không cảm thấy gì cả. Cô không hề khiêm tốn khi nói rằng mình chỉ bình thường. Kiều Lam rất ít khi chơi những thứ như thế này. Đối với trò đấu địa chủ, cô cũng chỉ biết cách chơi mà thôi, bài của cô không đẹp lắm, trình độ cũng bình thường. Hách Anh nhanh chóng đánh bại hai người khác, kết thúc ván bài.

Hình phạt mới là trọng điểm chứ không phải đánh bài, nhất là khi người bị phạt bây giờ là Kiều Lam.

Một nữ sinh khác che lấy cánh tay mình, nũng nịu bảo Hách Anh đánh nhẹ một chút. Hách Anh giơ hai ngón tay lên quất xuống, tất cả mọi người đều nói cậu không biết thương hương tiếc ngọc là gì cả. Đến lượt Kiều Lam, mọi người xung quanh đều biết tâm tư của Hách Anh, lập tức trở nên ồn ào.

Kiều Lam thoải mái vươn tay ra, đầu ngón tay của Hách Anh chạm nhẹ vào cánh tay Kiều Lam một cái. Ngay lập tức, xung quanh lại càng ầm ĩ hơn.

“Hách Anh, cậu đối xử khác biệt thế.”

“Lúc nãy cậu có thế đâu.”

Trong mắt Hách Anh có ý cười, nhìn về phía Kiều Lam, quay đầu quát một tiếng “cút” với đám bạn. Kiều Lam hít sâu rồi rụt tay về. Khi bắt đầu ván bài mới, cô cảm nhận được cơ thể của Đàm Mặc cứng ngắc khi mình chạm vào cánh tay anh.

Kiều Lam quay đầu hỏi Đàm Mặc có phải là anh không thoải mái hay không. Đàm Mặc lắc lắc đầu, nói không sao.

Ván thứ hai bắt đầu. Sau ba phút, Kiều Lam lại thua.

Bình thường Hách Anh rất hay chơi bài, so sánh với những người khác ở đây quả đúng là cậu đang bắt nạt bọn họ. Giữa những tiếng ồn ào của bạn học, Kiều Lam nhận lấy một cái đánh nhẹ nhàng của Hách Anh. Đến khi bắt đầu ván thứ ba, một cánh tay tái nhợt bỗng vươn ra nhận lấy bài trong tay Kiều Lam. Biểu cảm trên mặt Đàm Mặc vẫn không thay đổi, anh nói: “Để tôi.”

Mọi người lập tức im lặng. Có người khẽ nói: “Đàm Mặc mà thua thì ai dám đánh cậu ấy chứ, nhỡ cậu ấy có chuyện gì…”

“Cậu ấy thua thì tính cho mình.” Kiều Lam sầm mặt: “Bắt đầu đi.”

Người vừa nói nhìn Kiều Lam, sau đó lại nhìn sang Đàm Mặc, cuối cùng đánh giá Hách Anh một chút, nhíu mày không nói gì.

Hách Anh xào bài một cách điêu luyện, nhíu mày, cuối cùng không nói gì cả.

Bắt đầu chia bài. Kiều Lam nhìn chằm chằm những ngón tay xinh đẹp của Đàm Mặc mà hơi ngơ ngẩn. Tay anh còn đẹp hơn cả của con gái. Ngồi mệt rồi, Kiều Lam dứt khoát khoác tay lên xe lăn của Đàm Mặc, nhìn anh chơi bài.

“Bài xấu quá.” Kiều Lam khẽ nói với Đàm Mặc.

“Không sao.” Đàm Mặc nói.

Kiều Lam cười: “Cậu đương nhiên là không sao rồi. Người bị đánh là mình đây này, đánh rất đau luôn.”

Đàm Mặc nhìn cô, thấp giọng nói: “Sẽ không đâu.”

Cái gì mà sẽ không cơ? Kiều Lam nhìn bài trên tay Đàm Mặc, cảm thấy ván này coi như xong.

Kết quả là Đàm Mặc đi đầu tiên, chặn được Địa Chủ, hỗ trợ Nông Dân còn lại, cuối cùng Nông Dân chiến thắng.

Sau đó, Kiều Lam hiểu được ý nghĩa câu vừa rồi của Đàm Mặc.

Ván tiếp theo Đàm Mặc là Địa Chủ. Nhờ vào những lá bài rất tốt trên tay mình, anh chèn ép hai người còn lại đến mức hai người kia chỉ đánh được có hai lá.

Ván thứ ba, Đàm Mặc cố ý giấu bài, lừa người khác lấy Địa Chủ, sau đó chớp lấy thời cơ, hết bài.

Kiều Lam cực kỳ kinh ngạc.

Ban đầu ai cũng nghĩ rằng Đàm Mặc may mắn, nhưng đến khi Đàm Mặc phá vỡ kỷ lục thắng liên tục của Hách Anh, sau đó chiếm trọn phần thắng, cuối cùng Bạch Ngọc cũng bỏ bài xuống, xoa xoa cổ tay bị đánh đỏ ửng của mình, thốt ra câu cảm thán từ tận đáy lòng: “Mình mà chơi bài với học thần nữa thì mình sẽ đi nhảy lầu ngay lập tức.”

Đám bạn của Hách Anh đều phục lăn. Không phải anh nói là không biết chơi sao? Không biết chơi mà giỏi thế này à?

Kiều Lam sững sờ mất một lúc mới nhỏ giọng hỏi Đàm Mặc: “Không phải cậu không biết chơi sao?”

“Đúng là không biết.” Đàm Mặc nói: “Nhưng có thể tính bài.”

Kiều Lam: “…”

Mọi người lại chơi thêm vài ván nữa. Bạch Ngọc nhìn đồng hồ, quay đầu nói với Kiều Lam: “Lam Lam, sắp mười giờ rưỡi rồi, cậu phải đi báo danh phải không?”

“Đúng rồi.” Kiều Lam đứng lên: “Mọi người cứ tiếp tục chơi đi nhé, mình đi báo danh.”

Hách Anh bỏ bài trong tay xuống, cũng đứng lên theo: “Chơi lâu như vậy cũng chán rồi. Mình đến siêu thị mua ít đồ, rồi đi xem thi đấu. Mọi người còn chơi nữa không?”

“Không chơi nữa.” Đương nhiên là Bạch Ngọc và mấy nữ sinh khác muốn đi xem Kiều Lam thi đấu. Hách Anh và đám con trai đi về hướng siêu thị.

Kiều Lam cúi đầu nói với Đàm Mặc: “Đàm Mặc, mình đưa cậu đi tìm bác Trần trước nhé.”

Lát nữa cô phải đi thi, không quan tâm đến Đàm Mặc được.

Đàm Mặc đồng ý, lấy điện thoại ra gọi cho bác Trần. Chưa đến một lúc sau bác Trần đã chạy đến, lúc này Kiều Lam mới yên tâm chạy chậm về phía bãi tập.

Kiều Lam vừa mới đến bãi tập thì đụng phải Kiều Nguyên.

Nửa năm không gặp, trông Kiều Nguyên lại béo lên. Nó phấn khích lao đến chỗ cô. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Kiều Nguyên bắt lấy cánh tay Kiều Lam: “Đi với tôi.”

Bạch Ngọc cau mày, đẩy thằng nhóc mập mạp kia ra mà không cần suy nghĩ: “Nhóc là ai vậy? Có bị gì không?”

“Tôi là em trai của chị ấy.” Kiều Nguyên vặc lại. Lúc nãy nó vừa mới ầm ĩ với đám bạn cùng lớp, mấy đứa con trai bảo nó dẫn Kiều Lam đến cho chúng gặp.

Nhìn Kiều Lam ở khoảng cách gần như vậy, Kiều Nguyên cực kỳ kinh ngạc với sự thay đổi của cô. Nhưng nó cũng không kinh ngạc quá lâu, bạn nó bên kia còn đang chờ nó. Kiều Nguyên không muốn lãng phí thời gian với Kiều Lam: “Đi nào đi nào, đi qua gặp bạn tôi một chút.”

Kiều Lam lộ rõ vẻ chán ghét, rút tay ra, xoay người bỏ đi: “Không đi.”

“Tôi đã đồng ý với bạn là sẽ dẫn chị đến rồi, nếu chị không đi tôi phải mời bọn họ ăn cơm đó.”

Kiều Lam đứng lại, bỗng bật cười, quay đầu lại nói với Kiều Nguyên: “Vậy thì mời đi. Trước đây nhóc trộm tiền để mời chúng đi ăn đâu phải chỉ mới lần một lần hai đâu.” Lúc đầu tâm trạng của Kiều Lam rất tốt, nhưng vừa thấy Kiều Nguyên là lập tức trở nên tồi tệ. Cô không muốn phí thời gian với nó: “Nhóc dám để chị đây đi qua đó thì chị đây cũng dám nói cho đám bạn của nhóc biết là tiền kia ở đâu ra.”

Nói xong, Kiều Lam không để ý đến Kiều Nguyên đang xanh mặt vì sợ hãi kia nữa. Cô cùng Bạch Ngọc đi về phía bãi tập.

Một bên khác. Đàm Mặc đứng xa xa nhìn bóng lưng đang khuất dần của Kiều Lam, không nói lời nào. Một lúc lâu sau, bác Trần thử hỏi: “Hay là chúng ta đi xem Kiều Lam thi đấu nhé? Tôi thấy khán đài bên kia có thể qua được, ở đó ít người.”

Đàm Mặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua khán đài mà bác Trần nói, khẽ gật đầu.

Bác Trần đẩy Đàm Mặc đến khán đài. Đàm Mặc ngồi ở trên cao, cuối cùng cũng nhìn thấy Kiều Lam đang đứng nơi vạch xuất phát sau khi báo danh xong.

Cô không mặc áo khoác đồng phục, phần trên là một chiếc áo ngắn tay màu trắng rộng rãi. Cô đứng ở làn chạy trong cùng, đang nói chuyện với Bạch Ngọc trông còn sốt sắng hơn cả cô nữa.

Có nhiều người vây quanh cô hơn những người khác. Đàm Mặc nhận ra phần lớn trong số đó là học sinh lớp 18, còn có rất nhiều nam sinh mà anh không biết tên. Người nổi bật nhất xung quanh cô chính là Hách Anh vừa rời đi nhưng giờ đã trở về. Hai phút sau, ngay cả Trần Diệu Dương cũng đã xuất hiện trên bãi tập, đứng ở đằng xa cùng với Lý Phàm và một vài người khác.

Vài nam sinh ngồi phía sau Đàm Mặc chơi game ngẩng đầu lên nhìn, rồi bỗng nói: “Sao môn này lại sôi nổi thế? Quá trời người luôn. Kia không phải là Hách Anh sao? Đến lượt Hách Anh chạy à?”

“Chạy cái rắm ý, không thấy đang là con gái thi sao.”

“Vậy thì Hách Anh đến làm gì?”

“Có lẽ là xem ai đó thi thì phải.”

“Xem ai cơ?”

“Kiều Lam đó.” Mọi người không bao giờ kiềm chế được cơn hóng chuyện của mình, nhất là với những nhân vật nổi tiếng trong trường. Trùng hợp làm sao, mấy nam sinh ngồi sau Đàm Mặc học ở ngay lớp bên cạnh.

“Dạo gần đây Hách Anh đang theo đuổi Kiều Lam. Con mẹ nó chứ các cậu không biết à?”

Toàn thân Đàm Mặc bỗng cứng đờ.

Ở xa xa vang lên tiếng súng xuất phát.

Trên sân càng trở nên náo nhiệt, hai bên đường chạy vây đầy học sinh. Bạch Ngọc vừa chạy theo phía sau Kiều Lam vừa hô to cổ vũ. Bỗng, một bóng người chạy vụt qua người cô ấy.

Chàng trai có vẻ ngoài cao ráo và tuấn tú, mặc một chiếc áo thun đen. Chiếc áo đơn giản ở trên người cậu trông đặc biệt sành điệu. Đôi chân dài nhanh chóng vượt qua Bạch Ngọc, khiến những nữ sinh bên cạnh phải liên tục quay đầu.

Hách Anh đang chạy cùng Kiều Lam.

Người từ trước đến giờ chỉ toàn được người khác theo đuổi như Hách Anh giờ đây đang chủ động chạy cùng một cô gái.

Mặc kệ những tiếng ghen tị của nhiều nữ sinh khác với Kiều Lam, giữa những âm thanh hỗn loạn ấy, trong đầu Đàm Mặc chỉ còn lại một câu nói.

Hách Anh đang theo đuổi Kiều Lam, cậu không biết sao.

Anh không biết.

Đến tận giây phút này, Đàm Mặc mới chợt nhận ra thái độ thù địch mãnh liệt không giải thích được của mình đối với Hách Anh là từ đâu mà ra.

Thế nhưng ngay sau đó, Đàm Mặc chỉ còn một suy nghĩ.

Toàn thân anh cứng ngắc, hai tay siết chặt vào nhau, vì bấu quá chặt nên run rẩy không kiềm được.

Kiều Lam chạy rất nhanh, cô vững vàng giành lấy vị trí thứ nhất. Sau khi chạy qua vạch đích, Đàm Mặc thấy nam sinh phía sau cũng đã nhanh chóng chạy đến chỗ cô, vặn nắp bình nước trong tay, đưa cho cô.

Anh không thể chạy cùng cô, thậm chí ngay cả việc đứng lên thôi anh cũng không làm được. Anh cũng không thể tiến lên đưa cho cô một chai nước, bởi vì xung quanh cô có nhiều người như thế, anh không lại gần được.

Bọn họ đang đứng gần nhau như vậy, nói chuyện và cười đùa với nhau. Chỉ có anh là ngồi ở đây, cách cô rất xa.

Mấy tên con trai phía sau không còn chơi game nữa mà sôi nổi hóng chuyện.

“Không ngờ Hách Anh thế mà lại chủ động theo đuổi người khác đấy. Lúc trước có nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ta như vậy mà cậu ta có đồng ý đâu.”

“Đã chạy cùng toàn bộ hành trình lại còn đưa nước nữa. Hách Anh thật sự thích Kiều Lam đó, mấy nữ sinh theo đuổi cậu ta trước kia chắc đau lòng chết được.”

“Kiều Lam đã học giỏi lại còn xinh đẹp. Nói thật chứ thích cậu ấy là quá bình thường luôn.”

“Hách Anh đã thể hiện rõ đến vậy rồi, không biết Kiều Lam thì sao.”

“Không biết nữa. Chắc là cũng thích đó. Mình nghe nói quan hệ của hai người họ tốt lắm. Dù sao Hách Anh cũng đẹp trai như vậy mà.”

Bên tai rõ ràng là khúc quân hành của vận động viên, âm thanh ồn ào náo nhiệt, thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, Đàm Mặc lại chẳng nghe được thứ gì cả.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là năm giây, hoặc cũng có thể là mười, thính giác của anh khôi phục trở lại.

Trong đầu anh như có thứ gì đó đang nổ tung.

Hách Anh đang theo đuổi Kiều Lam. Hách Anh thích Kiều Lam.

Địch ý khó hiểu của anh căn bản không xuất phát tự sự chiếm hữu đối với bạn bè.

Giữ lấy, sở hữu, đó hoàn toàn không phải là tình bạn.

Tình bạn là những gì mà tất cả mọi người từng viết trong bài luận, mọi người đều nói tình bạn là sự chia sẻ, tình hữu nghị, không vụ lợi.

Sở hữu, giữ lấy, không chấp nhận có người thứ ba chen chân. Những điều đó chưa bao giờ là định nghĩa của tình bạn, đó là hai từ mà sau khi chợt hiểu ra, Đàm Mặc không dám nghĩ tới, cũng không dám thốt ra thành lời.

Đó là tình yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui